Lối Ra Sao Không Thấy A


Người đăng: deptrai2k7

Diệp Tiểu Hàn mở mắt choàng tỉnh.

Khuôn mặt hắn không thiếu vẻ xúc động. Lúc này hắn ngước mắt lên mới thấy được
mình đang nằm sau cái bàn.

" Ra là một giấc mơ " - Diệp Tiểu Hàn bùi ngùi. Hắn đứng dậy, xác định đây
chính là phòng của mình mới an tâm.

Tuy trong " giấc mơ " hắn đã có thể đả thông được đường kinh mạch thứ nhất,
nhưng bất quá, hắn vẫn muốn trở về hiện thực hơn.

Thanh kiếm gãy đã rơi xuống đất, nằm im như chưa từng có gì xảy ra.

Diệp Tiểu Hàn vẫn nhớ dị biến hôm qua nên không dám tùy tiện mang theo thanh
kiếm này bên mình, liền cất dưới tấm chiếu ở góc chiếc giường ngủ.

Hắn ngồi xuống, bỗng ngửi thấy 1 mùi khác lạ. Đúng là múi tanh hôi từ cơ thể
hắn tỏa ra!

Diệp Tiểu Hàn hơi ngẩn, mùi tanh hôi này quả thực rất giống trong mơ. Lẽ nào
hắn thật sự đã đả thông kinh mạch thứ nhất rồi? Vậy giấc mơ đó là sao? Và tại
sao mọi thứ xuất hiện và biến mất?

Có quá nhiều câu hỏi nhưng Diệp Tiểu Hàn vẫn phải chạy vội ra ngoài.

Thật sự quá thúi a!

Lúc này đang là buổi sáng đầu ngày, những đệ tử khác đều đang ở trong phòng
hoặc ra ngoài có việc.

Khoảng sân trước của khu nhà có vài chum đựng nước mưa. Diệp Tiểu Hàn nhìn đi
nhìn lại, thấy rằng không có ai mới đánh liều chạy ra, cởi quần áo rồi dùng
tay tát nước, tắm rửa.

Nếu như tu sĩ cấp cao hơn khi tu luyện mà ra mồ hôi hay chất dịch khác thì chỉ
cần sử dụng Phân Thủy Thuật, tạo ra nước bằng chân khí là có thể thanh thúy
tắm rửa.

Diệp Tiểu Hàn tuy xấu hổ nhưng hắn không nghĩ ra lựa chon khác, không thể
không làm như vậy.

May là không có ai nhìn thấy hành động này của Diệp Tiểu Hàn, hắn nhanh chóng
gột sạch chất bẩn, liền vào phòng đóng cửa lại.

Rõ ràng là giấc mơ lúc nãy có liên hệ với thực tế, bằng chứng là hắn vẫn nhớ
cảnh vật ở nơi kì lạ kia, hơn nữa, đường kinh mạch thứ nhất của hắn đã được đả
thông, cảm giác không sai biệt so với lúc " trong mơ "

Hắn nhất quyết phải tìm ra bí ẩn này.

Khi trước, dù hắn ngồi im như tượng, cố gắng cảm nhận linh khí cả 1 ngày trời
cũng không thành công. Vậy mà mới tiến vào không gian kì lạ kia 1 lúc, hắn
bỗng cảm thấy có dòng khí chạy qua cơ thể dù không tu luyện. Nếu như có thể
tiến vào giấc mơ, và từ giấc mơ trở lại hiện thực thì hắn tin tưởng tốc độ tu
luyện của mình sẽ nhanh hơn.

Diệp Tiểu Hàn lấy thanh kiếm ra, đặt trước mặt, còn hắn thì nhẹ nhàng ngồi
xuống.

Cảm giác cơ thể khỏe khoắn hơn, Diệp Tiểu Hàn cầm thanh kiếm lên mà không
ngừng quan sát.

...

Vẫn vậy, chẳng có kết quả gì!

Diệp Tiểu Hàn buồn bức đặt thanh kiếm xuống. Rõ ràng hắn quan sát cả ngày trời
mà cũng có thấy gì khác lạ. Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Hàn lại càng buồn bực hơn.

Bất quá, hình như có gì không đúng!

Lúc dị biến đó phát sinh, tình huống khác hiện giờ. Lúc đó hắn đã bị... chảy
máu, có lẽ đã có một giọt máu rơi vào thanh kiếm!

Vậy mà khi hắn tỉnh dậy, thanh kiếm vẫn như mới, chưa hề vấy máu chút nào.

Diệp Tiểu Hàn nghĩ nghĩ. Rốt cuộc hắn cũng cắn răng cầm thanh kiếm lên. Diệp
Tiểu Hàn dùng tay cứa nhẹ, một giọt máu chảy ra, rơi vào đầu lưỡi kiếm.

Phút chốc, thanh kiếm rung động, bật ra khỏi tay Diệp Tiểu Hàn trong sự hào
hứng của hắn.

Thanh kiếm như trước bay lên không trung tỏa ra mãnh liệt hào quang nhiều màu.

Bất quá, cái thanh kiếm không ngừng nghỉ phát ra hào quang cả buổi, Diệp Tiểu
Hàn vẫn chưa cảm thấy biến đổi gì.

Hắn lại trầm mạc 1 lúc nữa, mới quyết định... trèo lên giường và nhắm 2 mắt
vào... ngủ!

...

Mở mắt ra, Diệp Tiểu Hàn bật người dậy ngay lập tức.

Xung quanh một màu xanh cùng hỗn độn chi sắc đan xen, không khỏi khiến Diệp
Tiểu Hàn hơi rối mắt.

Bất quá hắn cũng rất vui mừng vì nơi đây chính là giấc mơ lúc trước, nói đúng
hơn là không gian kì lạ ấy.

Nhưng nơi hắn xuất hiện lại không giống mô đất lúc trước mà là hắn đang ở...
trên một cành cây cao!

Đúng vậy, là trên một cảnh cây rất cao a!

Diệp Tiểu Hàn luống cuống tay chân, nhìn xuống dưới quả thực sợ như nhìn xuống
vực sâu. Hắn không thể không bám chắc vào thân cành một chút. Ai biết là nếu
rơi xuống có bị làm sao không...! Mà chắc là... có sao a!

Diệp Tiểu Hàn ôm chặt thân cây. Vòng tay nhỏ của hắn chỉ đủ để bám rồi trượt
xuống, đơn giản vì thân cây quá to!

Từ từ tụt xuống, Diệp Tiểu Hàn mới thở phào, gạt nhẹ mồ hôi trên trán đi.

Hắn nhanh chóng len qua vài thanh kiếm, lúc này đang ngồi trên một mô đất.

" Ngồi ở đây rất êm mông a " - Diệp Tiểu Hàn thầm miệng hơi nhếch, thầm cảm
nhận cái mông đang thỏa mãn của mình

Rồi hắn gần như vừa suy nghĩ vừa móc ra quyển Thiên Thanh Quyết. Diệp Tiểu Hàn
dù đã thuộc pháp quyết tầng 1 nhưng vẫn rất cẩn thận đọc lại 1 lần. Việc này
tốn của hắn nửa canh giờ.

Sau đó, hắn nhắm mắt, khoanh chân, từ từ mà đả tọa.

Diệp Tiểu Hàn dần cảm thấy cơ bắp mềm ra, làn da trở nên mỏng manh đi. Và cứ
thế, lại có những luồng khí lần lượt sượt qua làn da nhạy cảm của hắn.

Bỗng lúc này, hắn lại có thể cảm nhận được, không chỉ có 2 sắc thái nóng và
lạnh, mà còn có nhiều sắc thái khác khó thể diễn tả.

Diệp Tiểu Hàn kết ấn, miệng nhẩm pháp quyết khiến cho cơ thể hắn hơi run và
chấn động nhẹ từ sâu bên trong. Tại vì việc này khiến cho lỗ chân lông cơ thể
của Diệp Tiểu Hàn mở ra hết.

...

Tu luyện không màng thời gian, Diệp Tiểu Hàn cho đến tận lúc cảm thấy có biến
hóa mới dừng lại.

Hắn giơ 2 tay trước mặt và ngửa mặt hài lòng đôi chút. Đường kinh mạch thứ 2
và thứ 3 của hắn đã được khai thông. Cảm giác thật tốt!

Rõ ràng đã qua 3 canh giờ rồi. Hắn thầm ước lượng.

Bất quá Diệp Tiểu Hàn vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn lại tiếp tục tu luyện. Cơ thể
hắn giờ đây có chút nhức mỏi vì tốc độ tu luyện vượt quá khả năng chịu đựng
nhưng tinh thần Diệp Tiểu Hàn lại khác. Hắn kiên trì bấm pháp quyết...

Sau 1 canh giờ, đường kinh mạch thứ 4 đã khai thông. Dịch nhờn đen bẩn tiết ra
từ cơ thể khiến Diệp Tiểu Hàn muốn đi tắm rửa.

Hắn nhìn quanh quanh nơi này, liền nhận ra... chính mình cũng không biết lối
ra ở đâu!


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #10