Di Vật Của Tử Dương Tiên Kiếm


Người đăng: deptrai2k7

Mua chút thịt thỏ và chờ đợi Diệp Tiểu Hàn ăn ngấu nghiến xong, 2 người lại
tiếp tục đi gặp sư tôn của Tống Hoàng Tuyết.

Các vị trưởng lão thường ở khu vực cấm địa nên nếu không được sự đồng ý sẽ
không được vào.

Vấn đề này chẳng ảnh hưởng tới 2 người do đó cả 2 thuận lợi một đường, cuối
cùng đã tới.

Vẫn là tòa lâu các ấy, nhưng lúc này lại không có ai bên ngoài.

Tống Hoàng Tuyết ngước nhìn, quay lại nói:

- Sư tôn ta đang chờ ở trong, sư đệ hãy bình tĩnh đi vào, cố lên!

Diệp Tiểu Hàn tuy không biết lí do sư tôn của cô nương này gọi hắn, nhưng tất
nhiên đối mặt với một người tu vi cao thâm như vậy, cần phải tỏ ra cung kính
và cố bình thản nhất có thể.

Nhận được sự khích lệ, hắn mỉm cười với Tống Hoàng Tuyết, bước vào trong.

Bên trong không có gì thay đổi, chỉ khác là có một tấm bình phong ở giữa
phòng, che mất lão bà ngồi đằng sau.

Chỉ thấy bóng của sư tôn Tống Hoàng Tuyết in lên tấm bình phong. Hắn có thể
nhìn thấy vì dáng ngồi thiền và cái lưng hơi khom của lão bà.

Diệp Tiểu Hang nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ:

- Đệ tử Diệp Tiểu Hàn bái kiến Ngô Lan trưởng lão. - Khi ở Huyền Tiên Điện,
Diệp Tiểu Hàn đã sớm biết được sư tôn của Tống Hoàng Tuyết là Ngô Lan trưởng
lão qua lời nói của nam tử mập mạp Trương Tam Tử.

Đáp lại Diệp Tiểu Hàn là âm thanh già nua không thể nhầm được:

- Ừm, không cần đa lễ. Tiểu tử, nhà ngươi hôm nay xem thi đấu hay chứ?

- Thưa trưởng lão, đệ tử đúng là được chứng kiến rất nhiều trận đấu hay.

- Vậy là tốt rồi. Chắc sau hai ngày thì tâm cảnh người đã ổn định. Ta có vài
điều muốn biết về tiểu tử nhà ngươi. - Trong lời nói của lão bà tràn ngập sự
không thể từ chối.

- Đệ tử xin thành thật trả lời. - Diệp Tiểu Hàn biết là hắn sẽ có ngày hôm
nay, chỉ không ngờ là sớm như vậy. Dù sao thì hắn cũng có chút do dự khi kể về
chuyện hôm đó, bất quá bây giờ không thể từ chối được rồi.

Vậy là lão bà hỏi Diệp Tiểu Hàn rất nhiều câu hỏi xoay quanh chuyện hôm đó.
Hắn thành thành thật thật kể lại tất cả, hơn nữa còn nói về mối quan hệ của
hắn với 3 người... buổi nói chuyện như giải tỏa, giúp cho Diệp Tiểu Hàn cảm
thấy thoải mái hơn nhiều. Nỗi nhớ gia đình cùng đám tiểu hữu đã được cởi mở đi
rất nhiều.

Diệp Tiểu Hàn sẽ nhớ mãi lời nói của lão bà: " Tu tiên cầu đạo phải rũ bỏ trần
tục. Không ai cấm ngươi nhớ gia đình nhưng đừng để cảm xúc cản trở việc tu
hành. Và hãy dùng cảm xúc để vượt qua năm tháng dài dằng dặc sau này. "

- Được rồi, sắc trời cũng đã tối, đến lúc ngươi phải ra về rồi. - Sau khi
Diệp Tiểu Hàn vừa dứt lời, từ sau tấm bình phong, âm thanh của lão bà truyền
tới.

Diệp Tiểu Hàn lại vội vàng thi lễ, rồi quay người ra ngoài. Bất quá hắn có
dưng lại, giờ hắn mới để ý, bức họa lúc trước đã biến mất. Diệp Tiểu Hàn lại
thầm ngó nghiêng rồi thất vọng, chuẩn bị bước đi tiếp. Diệp Tiểu Hàn có ấn
tượng đặc biệt với bức họa người cầm kiếm đó ngay từ lần đầu đến đây nên hắn
với như vậy.

Bỗng lúc này, lão bà cất tiếng:

- Ngươi đang tìm kiếm Chỉ Dương Họa Đồ sao?

" Chẳng lẽ tên bức họa kia là Chỉ Dương Họa Đồ? " - Ngoài bức họa, Diệp Tiểu
Hàn chẳng còn nghĩ ra vật gì khác mà hắn tìm kiếm được lão bà nhắc đến.

- Đúng là đệ tử có chút ấn tượng với một bức họa, và đang tìm kiếm nó. Còn có
phải Chỉ Dương Họa Đồ không thì đệ tử không dám chắc.

- Vậy ngươi ấn tượng với bức họa này sao?

Chỉ thấy bóng đen in lên tấm bình phong hơi động. Phía trên trần nhà, từ từ
rơi xuống 1 bức họa...

Bức họa này có người, có cảnh với màu sắc hơi tang thương.

Ánh cam hầu như bao trùm bức họa gợi người ta liên tưởng đến cảm hoàng hôn xế
chiều. Đó là 1 vách núi. Xa xa là vầng thái dương đang chăm chú nhìn một người
đứng trên vách núi. Người này tóc dài đến vai, tuy không thấy mặt nhưng có thể
cảm nhận được khí chất nam nhi. Tay phải y cầm một thanh xích kiếm, chỉ thẳng
vào thái dương...

- Đúng là nó... - Diệp Tiểu Hàn kêu nhẹ giọng, mặt vẫn ngẩn ra, mắt vẫn không
dời khỏi bức họa được.

" Uỳnh uỳnh " - Tiếng động của một cơ quan nào đó phát lên làm Diệp Tiểu Hàn
không thể không quay ra nhìn.

Lúc này, lão bà đi ra, 2 tay cầm một thanh kiếm gãy mất phần đầu lưỡi kiếm.
Đang chầm chậm bước tới.

- Trưởng lão... - Diệp Tiểu Hàn có chút bối rối, luống cuống lại thi lễ 1 cái
nữa.

- Người trong Chỉ Dương Họa Đồ được gọi là Tử Dương Tiên Kiếm. - lão bà vừa
bước lại gần vừa nói.

- Tử Dương Tiên Kiếm... - Diệp Tiểu Hàn cảm thấy danh tự này rất... đỗi khí
phách.

- Đúng vậy, và hắn là bạn cũ của ta... Không may, hắn đã vẫn lạc từ trăm năm
trước rồi. - lão bà đã đứng cạnh Diệp Tiểu Hàn, nâng thanh kiếm gãy tới mặt
hắn, miệng nói.

- A. Ngô Lan trưởng lão, vị tiền bối này vì sao mà vẫn lạc vậy?

- Kể ra thì dài dòng, ngươi chỉ cần biết vậy là đủ rồi. Còn nữa, trước khi
hắn chết, đã để lại một bức thư và giao phó thanh kiếm này cho ta. Nay nếu
ngươi đã có duyên thì hãy nhận lấy. - Lão bà ôn tồn nói.

- Trưởng lão, việc này... đệ tử tuy tài mọn sức yếu nhưng xin nhận lấy, hoàn
thành tâm nguyện của Tử Dương Tiên Kiếm. - Diệp Tiểu Hàn liếc nhìn bức họa
thật sâu 1 lần nữa, mới không do dự nói ra.

- Tốt lắm, tiểu tử hãy nhận lấy. Nhớ giữ gìn cho tốt di vật cuối cùng của hắn
ta. - lão bà ho 1 cái, nhẹ nhàng đưa thanh kiếm cho Diệp Tiểu Hàn rồi quay
người lại đi vào.

- ...

...

Diệp Tiểu Hàn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Thanh kiếm đã được hắn cho vào
trong túi áo.

Trời đã tối, Diệp Tiểu Hàn đi theo ánh đèn, định hướng khu nhà Hoàng Môn. Lúc
nãy, hắn ra ngoài thì không nhìn thấy Tống Hoàng Tuyết nên Diệp Tiểu Hàn vội
về luôn. Vì dù sao trời cũng đã tối, có chút khó khăn với 1 người mới như hắn.

Diệp Tiểu Hàn mất một lúc mới tìm về đến phòng, liền đi vào đóng cửa lại.

Hắn để thanh kiếm ra trước mặt, trong khi khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.

Chuôi kiếm được điêu khắc tinh xảo, có thể nhìn thấy một đầu rồng uy mãnh được
khắc lên rõ ràng. Còn nữa, thanh kiếm này tuy bị gãy lưỡi nhưng Diệp Tiểu Hàn
cầm rất vừa tay.

" Không biết thanh kiếm này có sắc không? " - Diệp Tiểu Hàn nghĩ nghĩ. Hắn hơi
nhếch miệng, hơi chạm tay vào lưỡi kiếm.

- A. - Diệp Tiểu Hàn theo bản năng kêu lên, làm rơi thanh kiếm. Ngón tay hắn
đã chảy ra máu tươi. Diệp Tiểu Hàn liền xé một mảnh vải buộc chặt vào.

- Thanh kiếm này thật sắc bén!

Diệp Tiểu Hàn tuy hơi nhức nhưng vẫn cố nhịn đi tới nhặt thanh kiếm lên.

Bỗng dị biến xuất hiện...


Nhất Lộ Thành Tiên - Chương #8