Người đăng: langphongthien
Chương 4
Đại học Thiên Giai có tổng cộng mười một khoa,trong đó nổi tiếng
nhất là hai khoa,xây dựng và sư phạm mầm non.Thực ra, hai khoa này
cũng không phải nổi tiếng vì bề dày lịch sử hay về thành tích
nghiên cứu khoa học,mà là vì khoa xây dựng được mệnh danh là “chùa
sư tiểu”,còn khoa sư phạm mầm non được mệnh danh là “miếu ni cô”.Kể
từ khi thành lập khoa đến nay,khoa sư phạm mầm non chưa từng có một
nam sinh nào nhập học.Còn khoa xây dựng thì cũng không kém gì với
chín chín phần trăm tổng số sinh viên toàn khoa là nam.
Không biết có phải trùng hợp hay không,giảng đường của hai khoa này
lại rất gần nhau và được nối với nhau bằng một cây cầu ở tầng
hai.Nếu ai đó đi ngang qua hai khoa này vào giờ ra chơi sẽ thấy một
cảnh tượng đã trở thành kì quan của đại học Thiên Giai.Đó là khi
tiếng chuông ra chơi vừa reo lên,gần như một nửa sinh viên của khoa xây
dựng sẽ dồn về tầng hai,băng qua cây cầu nối với khoa sư phạm mầm
non rồi tỏa đi khắp các lớp,tìm kiếm tình yêu thuộc về mình.Cái
gì gọi là hùng vĩ ?Cái này chính là hùng vĩ.Và tất nhiên kết
thúc sự hùng vĩ đó là sự tiêu điều,xơ xác của cây cầu.Có lẽ
người thiết kế cây cầu,một giảng viên của khoa xây dựng,có nằm mơ
cũng không thể nào nghĩ tới khát vọng tình yêu của học trò mình
lại lớn đến vậy.
Khoa Ngữ văn của tôi mặc dù không “âm cực” như khoa sư phạm mầm
non,nhưng cũng bị liệt kê vào hàng “âm thịnh dương suy” của trường
với “chín mươi phần trăm” là nữ. Ở khoa Ngữ văn,có thể cái gì cũng
thiếu,duy chỉ có đối tượng tìm mãi không hết.Lại nói về đối
tượng,không thể không nhắc đến Trần y Lam.Được công nhận là hoa khôi
của khoa,thành tích thi đầu vào cao nhất khoa.Không lạ khi trần Y Lam
trở thành “đối tượng theo đuổi số một” của tất cả nam sinh chưa có
người yêu trong khoa.Và tất nhiên là cả...
11h. Thứ 5,15/10/2009
Giảng đường khoa ngữ văn,hành lang tầng ba.
“Nguyên Khang,đợi một chút”.Một giọng nói vọng lại từ phía đằng sau
tôi.
“Sao thế?”Tôi quay người lại ,nhìn Mạnh Đạt đang hớt ha hớt hải chạy
tới.
“Tối,cậu lên phòng Y Lam,gửi hộ mình bức thư.”Thằng này nhìn trước
nhìn sau,thấy không có ai,nói nhỏ.
“Đừng nói với mình là cả buổi hôm nay,cậu dùng để viết cái này
đó.”
“Uh,chính là nó đó!”Mạnh Đạt cười mãn nguyện,có vẻ như rất tâm
đắc với bức thư này.
“Có thù lao gì không?”Tôi nhìn Mạnh Đạt,cười tủm tỉm nói.
“Một thẻ chơi game ở “Nắng mới” nhé !”
“Đùa thôi,tối nay mình gửi cho.”
“Cám ơn cậu!”
“Không có gì,bạn bè mà.”Tôi vẫy tay, xoay người đi tới cầu thang.
“Ak,Nguyên Khang,không được xem trộm thư đó.”
“Uh “.Mình xem trộm làm gì,mình là đường đường chính chính xem.Tôi
nghĩ thầm,miệng lại không tự chủ được nhếch lên.Nếu Mạnh Đạt ở
đằng sau nhìn thấy,nhất định sẽ hô to hai tiếng “bỉ ổi”.
20h.Kí túc xá K1,phòng 217
Rất hiếm hoi,tôi và Quân Dương lại ngồi bàn học cùng nhau.Chỉ khác
là,Quân Dương vẫn làm bài tập như thường ngày,còn tôi thì đọc bức
thư của Mạnh Đạt,chính xác hơn là bài thơ tỏ tình của Mạnh Đạt.Tuy
nhiên ngay câu đầu tiên,tôi đã cảm thấy có cái gì đó không ổn.Đọc
hết bài thơ,cái cảm giác không ổn đó càng bùng lên mãnh liệt.
Tôi cầm điện thoại, định gọi cho Mạnh Đạt,nhưng lại thôi.Với tư cách
là một độc giả,tôi nghĩ là tôi nên tôn trọng tình cảm,cảm xúc mà
tác giả gửi gắm vào tác phẩm.Và thật sự thì,đôi khi nhìn người
khác thất bại,cũng là một loại hạnh phúc...hắc hắc.
“Đang đọc gì vậy?” Giọng nói của Quân Dương làm cắt ngang dòng suy
nghĩ của tôi.
“Thư.”
“Của Mạnh Đạt?”
“Đọc không?”
“Uh”.
Đọc bức thư,Quân Dương nghiêng đầu nhìn cửa sổ rất lâu,như thể cảm
nhận được một cái gì vậy.”Bài thơ... hay thật.”
“Hả...”.Tôi chợt nhận ra,bộ lòng của Quân Dương cũng không phải rất
trong sáng a.
Và đúng như tôi dự cảm,ngày hôm sau,Y Lam đã gửi cho Mạnh Đạt một
bài luận,năm trang,phân tích về bài thơ và kết luận:”Xin lỗi,mình
không thích con trai đa tình”.
Đây là một cú sốc lớn về tinh thần,nhưng lại là cột mốc đánh dấu
một bước chuyển lớn trong con đường sáng tác của Mạnh Đạt.Chín
phần mười các tác phẩm sau đó của Mạnh Đạt là viết về đề tài
thất tình.
Nếu phải nhận xét thì đó chính là:
“Một bông hoa chưa nở đã tàn
Một cuộc tình chưa chớm đã tan”
Mỗi buổi sáng sau khi lên lớp cất cặp,thường thường Diệp Minh sẽ đi
ra ngoài một lúc,khi trở về,tay sẽ cầm theo một bông hồng,và tất
nhiên đích đến là bàn của Trần Y Lam.Làm bọn con gái trong lớp khen
Diệp Minh ga lăng không ngớt,sau đó lại nhìn tôi và Bình Trọng với
cái nhìn tiếc hận.”Một bông hồng thì có là gì,mình mà thích thì
cả bó hồng kia”.Tôi nghĩ thầm.
11h. Thứ 2,05/10/2009
Giảng đường khoa ngữ văn,phòng 308
Giờ sinh hoạt.
“Diệp Minh?”Giọng nói nhẹ nhàng của cô cố vấn học tập.
“Dạ...”
“Có phải sáng nay,em vượt rào vào vườn thực nghiệm của khoa sinh-
nông,hái hoa không?”
Thằng này đưa mắt nhìn lên,thấy cô cố vấn đang nhìn mình,lại đưa
mắt xuống,nói nhỏ:”Dạ”
“Thầy Lâm bên khoa sinh-nông nhắc em,từ hôm nay dến hết tuần,học xong
em nhớ sang vườn thực nghiệm nhổ cỏ.”
“Vầng...”Diệp Minh với giọng nói buồn rầu.
“Nhớ không được đi linh tinh đó!”
Không biết thế nào mà nghe cô giáo nói xong,mặt Diệp Minh từ trắng
chuyển hồng rồi lại chuyển đen.Làm tôi lại không tự chủ nghĩ đến
món bánh bao nướng của tiệm bánh “Thịnh Phát”,hazzzzz,thật ngon.
Lúc về,gặng hỏi mãi tôi mới biết được,thằng này hái hoa xong nổi
hứng đi tè ở đó.Đã thế,lại vừa tè vừa hát,cái gì mà:”cây cối
xanh tươi,đất đai màu mỡ...”Cuối cùng thì bị một thầy bên khoa sinh-
nông đi kiểm tra bắt quả tang.
Từ đây ta rút ra:
Bài học kinh nghiệm:Không nên đi tè sai nơi quy định.
Bài học xương máu:Tuyệt đối không hát khi đi tè.
Trong mấy đứa bọn tôi,Quân Dương luôn miệng phủ nhận, nhưng tôi
biết,thằng này cũng thích Y Lam.
20h30.Thứ 7. 07/11/2009
Kí túc xá K1,phòng 217.
“Nguyên Khang!” Quân Dương lay tôi đang đọc truyện tranh trên giường.
“Hả???”Tôi tháo tai nghe,quay sang nhìn.
“Đưa hộ mình mấy cuốn sách tham khảo môn văn học dân gian cho Y Lam.”
“Làm gì?”
“Mấy cuốn sách này thư viện của trường không tìm thấy,nên Y Lam chắc
cũng không có.”
“Uh,cậu mang lên đi,gọi mình làm gì?”
“Đi đi,mình giặt hộ cậu quần áo hôm nay.”
“Một tháng...”
“Hôm nay với ngày mai...”
Một lát sau.
“Ok,nhớ một tuần đó.” Tất nhiên sau cùng là giọng nói đắc thắng
của tôi và khuôn mặt đưa đám của Quân Dương.
8h30.Thứ 5. 05/11/2009.
Giảng đường khoa Ngữ văn,phòng 308.
Giờ ra chơi.
“Y Lam,cậu nhìn thấy bắp tay của mình có đẹp không?”.Giọng ồm
ồm,Bình Trọng gồng mình biểu diễn trước bàn của Y Lam.
“Ừ,đẹp lắm!”
“Đẹp chứ còn!Cậu thấy sáu múi của mình nổi lên chưa,có chuẩn
không?”
“Uh chuẩn,chỉ là cậu hơi thấp một chút.”
“Ừ,mình cũng thấy thế,dạo này,ngoài tập quyền,mình còn tập cả
gym nữa!Mình nghĩ chỉ mấy tháng nữa phần ngực của mình sẽ ngang
với vòng một của cậu thôi!!!”
“Xì,Bình Trọng,cậu nói lung tung gì vậy!!!”.Trần Y Lam mặt đỏ
bừng,chạy đi ra ngoài.
Bình Trọng : “...”