Người đăng: langphongthien

Chương 3

T5,22/10/2009
9h.
Trời không mây,nắng gắt.Những tia nắng mang theo nhiệt lượng cao làm
không gian như trở thành hỏa lò vậy.
Ngồi trong lớp,quạt trong phòng được vận hành hết công suất nhưng
cũng không thể xua tan cái nóng như đổ lửa này.Chiếc áo xơ mi trắng
đồng phục trường của tôi không biết đã ướt đẫm từ lúc nào.
Hôm nay,lớp tôi có bốn tiết môn văn học dân gian Việt Nam.Giáo viên
tất nhiên là cô cố vấn học tập lớp tôi,cô Đặng Lệ Thủy.Cô Thủy năm
nay ba mươi hai tuổi,nghe nói cô dạy bộ môn Văn học dân gian Việt Nam
đã được năm năm.Đối với tôi,nếu về tính cách mà nói thì có lẽ
trừ tiết sinh hoạt ra,còn lại cô Thủy rất thân thiện,tâm lý với sinh
viên.
Trên bục giảng,cô giáo đang giảng về bài “Ca dao Việt Nam”.Ở
dưới,thỉnh thoảng cả lớp lại ồ lên cười thích thú.Không khí thoải
mái trên lớp cũng làm cái nóng giảm đi ít nhiều.
Hôm nay đã có thể là một ngày bình thường với tôi nếu không xảy ra
một sự cố nhỏ.

Thời gian buổi học đã trôi qua được ba phần tư.Tôi đang cùng Bình
Trọng chơi trò “đánh dấu số”.Và không xa lạ gì khi với đối thủ là
một thằng giành phần lớn thời gian dùng để luyện tập cơ bắp thì
chiến thắng tuyệt đối luôn thuộc về tôi.
“Cố gắng lên,chăm chỉ luyện tập,chỉ cần cậu cố gắng,sẽ có ngày
theo kịp bước chân của mình thôi.”Tôi quay sang nhìn Bình Trọng,nói
nhỏ.
“Thưa cô,bạn Y lam bị ngất”.Đột nhiên ở bàn trên,Nguyễn Thu Hằng ngồi
bên cạnh Trần Y Lam sắc mặt trắng bệch,đứng lên nói.
Và gần như là cùng lúc đó,năm đứa con trai bọn tôi đứng bật
dậy,chạy về phía Trần Y Lam.Với vị trí gần nhất,dĩ nhiên tôi là
người đầu tiên chạy đến.Bế Trần Y Lam lên,mùi tóc quệt qua mũi
tôi,làm trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ “thật thơm a”.
“Thưa cô,em đưa bạn ấy xuống phòng y tế”
“Ừ,cẩn thận đó em.Nếu có vấn đề gì thì điện ngay cho cô”.
“Vâng...”
Với một đứa ham chơi như tôi,Đại học Thiên Giai này,chẳng có ngõ
ngách nào mà tôi chưa đi cả.Khu y tế nằm trong một tòa nhà hai tầng
cách khu giảng đường khoa ngữ văn sáu trăm mét về phía nam.
Đây là lần đầu tiên tôi cùng Trần Y Lam ở gần như vậy.Tóc xõa ngang
lưng,giày thể thao màu xanh nước biển,quần jean bó,áo trắng đồng
phục trường sơ vin.Nếu phải dùng một từ để hình dung thì đó chính
là “đẹp”.
Tất cả các con đường trong trường,hai bên đều được trồng cây xanh.Sáu
trăm mét không phải là khoảng cách quá xa,nhưng trong thời tiết nắng
như đổ lửa này thì thật không dễ dàng chút nào.Cả người tôi đã
đầm đìa mồ hôi.Chiếc áo sơ mi của Trần Y Lam cũng đã ướt đẫm,bó
sát vào người.Tôi không tự chủ được đưa mắt nhìn xuống.
“Không nhìn,không nhìn...Bồ Tát đẹp hơn,Bồ Tát đẹp hơn...’
Miệng thì nói thế,nhưng ánh mắt vẫn như một nhà khảo cổ đang nghiên
cứu một chiếc bình cổ nhiều năm tuổi vậy.
Quá trình thưởng thức vẻ đẹp đó không được bao lâu,tôi bỗng cảm
thấy không được tự nhiên.Đưa mắt nhìn sang,thì thấy Trần Y Lam đang
mở mắt nhìn tôi.
“Y Lam,cố lên,sắp tới phòng y tế rồi”.Tôi vẻ mặt chính nghĩa nhìn
Trần Y Lam,nói.
Một lát sau.
Cửa phòng y tế mở toang,tôi bế Trần Y Lam vào nhưng không thấy ai
cả.Gọi mấy lần cũng không có ai trả lời.
“Mẹ kip,làm ăn như Sht ”.Mồ hôi đầm đìa,tôi bực giọng nói.
“Mình....mình.... không......”Trần Y Lam sắc mặt tái nhợt,yếu ớt
nói.
“Nói còn không nói được,còn không sao cái gì!!!”.Không để ý đến lời
nói của Trần Y Lam,tôi bế Y Lam chạy ra phía cổng trường.
“Taxi,...Taxi...”.Tôi vẫy một chiếc taxi đang đậu ở cổng trường.
“Đến bệnh viện tư Hồng Đức”

Bệnh viện tư Hồng Đức,hành lang tầng hai.
“Bác sĩ,cậu ấy có sao không ạ?”
“Cậu là?”
“Cháu là bạn học cùng lớp đại học của cậu ấy.”
“Bệnh nhân bị suy nhược cơ thể,cộng thêm thời tiết nắng nóng,lên bị
ngất.Chúng tôi đã cho bệnh nhân truyền dịch,nằm điều dưỡng đến
chiều,nếu không xuất hiện tai biến gì là có thể xuất viện”.
“Vầng,cảm ơn bác sĩ.”
“À,cậu nhắc bệnh nhân lên có chế độ ăn uống hợp lí,đủ chất dinh
dưỡng,tốt nhất là không lên bỏ bữa sáng,điều chỉnh chế độ làm
việc và nghỉ ngơi cho hợp lí.”
“Vâng,cám ơn bác sĩ.”
Đi vào phòng,nhìn Trần Y Lam ngủ,bàn tay nhỏ,trắng bệch nổi lên
những đường gân xanh,lòng tôi lại nổi lên những cảm xúc khó tả.

Một trong những sở thích lúc rảnh rỗi của tôi là điều tra lí lịch
các thành viên trong lớp,và tất nhiên,Trần Y Lam cũng có trong đó.Gia
cảnh của Y Lam không được tốt lắm.Nghe nói từ hồi cấp ba,cậu ấy đã
đi làm thêm để tự đóng học phí cho mình.Bây giờ hình như là làm gia
sư cho một trung tâm gia sư thì phải.Một người con gái,sáng đi học ở
trường,chiều đi gia sư, hai ca bốn tiếng đồng hồ,tối lại học bài
đến khuya,có thể chịu được bao lâu?Không suy nhược mới lạ.

Quầy thanh toán.
“Chị ơi,em thanh toán viện phí phòng 208.” Tôi tựa tay vào quầy,nói.
“Bệnh nhân Trần Y Lam?” Chị y tá trẻ tra sổ rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Vầng “
“Bệnh nhân Trần Y Lam,tổng viện phí hết...”
“A chị !Lát nữa bạn em hỏi tiền viện phí,chị nói chỉ hết
có...thôi nhé!”Tôi cầm lấy biên lai thanh toán,nháy mắt nói.
“Uh...”Chị y tá nhìn tôi,cười mờ ám,như kiểu yên tâm,chị đã hiểu
vậy.
“Reng Reng...”Tôi cầm điện thoại lên nhìn,là số của Quân Dương.
“A lô!”
“Y Lam có sao không ?Cậu đang ở đâu vậy?Mình xuống phòng y tế không
thấy các cậu!”.Một dãy các câu hỏi dồn dập của Quân Dương bên kia
đường dây.
“Bọn mình đang ở bệnh viện tư Hồng Đức.Y Lam bị suy nhược cơ
thể,chắc đến chiều là được xuất viện rồi.”
“Uh,có thiếu tiền không?”
“Không,mình mang đủ rồi.”
“Ừ,có chuyện gì gọi điện cho mình”
“Ok “.

*16h. Cổng bệnh viện Hồng Đức.
“Cậu chắc là đã ổn thật chứ?” Tôi quay sang Trần Y Lam bên cạnh,nói.
“Uh,mình ổn rồi mà”
Ra vệ đường,tôi vẫy một chiếc taxi.
“Nguyên Khang,đi bộ đi,trường cách đây có hai kilomet à!”
“Vậy cũng được,khi nào mệt thì nói với mình”
“Uh “
“Nguyên Khang...” Y Lam quay sang nhìn tôi nói.
“Cái gì?”
“Viện phí ???”
“Uh,cậu hỏi chị y tá ở quầy thanh toán rồi mà.”
“Mình nghe nói viện phí của bệnh viện tư rất mắc!”
“Ặc,mình biết làm sao được”
“Nguyên Khang...’
“Hả?”
“Cám ơn cậu!!!”
“Không có gì,chúng ta là bạn mà!”
“Viện phí mai mình gửi cậu nhé!”
“Uh .”Tôi không giành trả hộ viện phí cho Y Lam bởi vì cậu ấy có
lòng tự trọng rất cao,và tôi biết, một tình bạn đẹp chỉ tồn tại
trên cơ sở sự giúp đỡ,chứ không phải là bố thí hay sự ban ơn...

Kí túc xá của trường đại học Thiên Giai là ba dãy nhà 8 tầng,lần
lượt là K1,K2,K3.Nhà trường không phân chia theo dãy mà phân chia theo
tầng.Tầng một là nữ ở,tầng hai là nam,theo đó tính lên tầng
ba,năm,bảy là nữ ở,tầng bốn,sáu là nam ở.Tầng tám giành cho sinh
viên thực tập đến từ các trường khác.
*Cửa ra vào kí túc xá K1.
“Mình lên phòng đây?” Trần Y Lam vẫy tay nói.
“Uh,tạm biệt.” Tôi xoay người bước đi.Hôm nay thật mệt mỏi,phải hảo
hảo nghỉ ngơi mới được.
“Nguyên Khang...” Tiếng của Y Lam vang lên từ đằng sau.
“Hả’
“Da mặt cậu..... thật dày.”Trần Y Lam cười, xoay người chạy tới thang
máy.
“...”

22h.Tầng 1,căng tin K1.
“Cô ơi,bán con hộp sữa.”
“Loại gì con?’
“Loại cho người ốm đó cô.”
*Tầng 5,phòng 520
Đèn trong phòng đã tắt,có lẽ trong phòng mọi người đều đã đi
ngủ.Tôi đặt hộp sữa mới mua xuống trước cửa.Dưới hộp là một mảnh
giấy với dòng chữ nghệch ngoạc:”Tập thể lớp Cử nhân văn học A chúc
cậu ngày 22/10 vui vẻ.Nhớ không được bỏ bữa sáng đó.”


Nhật ký thanh xuân - Chương #4