Người đăng: langphongthien
Chương 2
Mặt trời rực lửa,thiêu đốt đại địa.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu,cả người tôi đã tê rần vì
mệt mỏi.Không gian đậm đặc mùi tanh của máu,còn xung quanh thì la
liệt xác chết của những con quái vật ghê rợn.Cầm thanh kiếm đã đỏ
vì nhuốm máu trong tay,tôi cố gắng để cho thân hình mình không đổ
gục,đưa mắt nhìn về phía con quái vật khổng lồ ở đằng xa.Chỉ cần
giết chết nó,tôi có thể rời khỏi vùng đất chết chóc này.
Gian nan đi về phía trước,tôi dồn hết sức lực của mình chém ra một
kiếm chung kết.Đúng lúc tôi cho rằng con quái vật sẽ phải chết không
nghi ngờ gì,thì dị biến nổi lên.Con quái vật đột nhiên nham hiểm
cười,rồi từ trong miệng phun ra một màn khói đen...Đầu óc choáng
váng,tôi bắt đầu cảm thấy khó thở...
Tôi ngồi bật dậy,trước mắt mơ màng,sau khi định thần lại,khung cảnh
xung quanh không còn là chiến trường ngổn ngang mà bốn bức tường sơn
màu xanh nhạt.Con quái vật với hình thù ghê rợn cũng đã không còn
nữa,mà thay vào đó là một thanh niên cao chừng một mét bảy với
khuôn mặt không cảm xúc.
“Quân Dương,cậu có thể đừng bịt mũi mình như vậy không?Mình sắp
giết được boss rồi...”Tôi đứng dậy rời giường,cái miệng thì ngáp
liên tục.
“Thế cậu có muốn thứ hai tuấn sau đứng lên,nghe cô cố vấn hát
không?”
“Ặc ....”
Thật sự không biết đây là hạnh phúc hay là bi ai nữa.Tôi có cảm
giác chuỗi ngày ngủ nướng của tôi đã kết thúc rồi,và tất nhiên là
cả chuỗi ngày đi học muộn nữa.Một kiếm cuối cùng mãi mãi chỉ
là...
T3. 10/11/2009
Giảng đường khoa ngữ văn,tầng 3.
6h40
Đây là lần đầu tiên tôi đi học đúng giờ những hôm có tiết học
sớm.Vừa bước vào cửa lớp,cả lớp lặng ngắt,tất cả mọi người
ngẩng đầu lên nhìn tôi.” Chẳng lẽ sức hút của mình lại lớn đến
vậy”.Tôi nghĩ thầm.
Một chớp mắt sau,tiếng ồn ào làm tôi tỉnh lại.Hazzzz,cảm giác
đó...thật thích.
“Nguyên Khang,hôm nay Thiên Giai có tuyết hay sao,mà cậu đi học đúng
giờ vậy?”Diệp Minh đi tới khoác vai tôi,nhìn tôi như kiểu một sinh
vật lạ vậy.
“Thiên Giai có khí hậu nhiệt đới,tất nhiên là không thể có
tuyết.Mình nghe nói hôm trước xảy ra một vụ bão mặt trời,rất có
thể sóng từ đã ảnh hưởng đến não của Nguyên Khang.”Mạnh Đạt với
cái đầu hình của Nấm,nói với giáng vẻ suy tư.
“Ảnh hưởng cái đầu cậu đó,đây gọi là lãng tử hồi đầu,lãng tử
hồi đầu đó,biết không?”.Không để ý đến hai thằng này,tôi xách ba lô
về chỗ ngồi của mình.
“A Khang,rất tốt,rất tốt,cố gắng học tập,đợi khi mình khiêu chiến
tất cả các lộ võ sư,trở lên nổi tiếng,mình sẽ thuê cậu làm người
đại diện.Rất vinh quang phải không?Không cần cảm kích!Chúng ta là
bạn mà!”Giọng nói của Bình Trọng từ bàn bên cạnh vọng sang.
“Nếu cậu bị đánh phải nhập viện,mình sẽ tới thăm.Không cần cảm
kích đâu!Chúng ta là bạn mà.”Tôi quay sang nhìn Bình Trọng với cái
nhìn đầy thông cảm.
Theo thời khóa biểu,hôm nay có bốn tiết môn “Những nguyên lý cơ bản
của chủ nghĩa Mác – Lenin”.Giáo viên là cô Lý Thanh Hoa,một giảng
viên của khoa Giáo dục Chính trị,nghe nói cô đã công tác ở trường
được hơn hai mươi năm rồi.
“Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác –Lenin” là môn khó nhai
nhất trong tất cả những môn học năm nhất.(Ít nhất,tôi nghĩ như
thế).Trong khi trên bục giảng,cô Lý Thanh Hoa đang say sưa giảng về mối
quan hệ giữa vật chất và ý thức,và cả lớp thì yên lặng lắng
nghe.Tôi không còn cách nào khác ngoài lấy tay chống cằm,chăm chú
nhìn lên bảng,nhưng thực ra toàn nghĩ những chuyện đâu đâu.
Nhìn qua lớp một vòng,tôi chợt phát hiện ra,không phải ai cũng là
những học sinh kiểu mẫu như Quân Dương hay Y Lam.
Bên cạnh cuốn sách giáo trình của Diệp Minh thò ra một góc của
chiếc điện thoại di động mới mua của nó.Thằng này thỉnh thoảng lại
nhếch mép cười,trông rất bỉ ổi.Tôi nghĩ thứ nó đang xem cũng không
phải thứ tốt gì.
Quay sang chỗ ngồi của Mạnh Đạt,thằng này thỉnh thoảng lại nghiêng
đầu nhìn cửa sổ,rồi cầm bút viết viết.Có lẽ một bài thơ “củ
chuối sắp được ra đời.
Trần Bình Trọng thì một tay chống cằm,mặt cúi xuống giáo
trình,rất nghiêm túc,nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy cuốn giáo trình để
ngược,không cần nghĩ cũng biết, thằng này chắc đang mơ dùng quyền
nơi tay,khiêu chiến võ lâm,vô địch thiên hạ.
Nhìn đám Diệp Minh,Bình Trọng,lại nhìn cô giáo trên bục giảng,tôi
tự nhiên cảm khái:”Trong trận chiến này,mình không cô độc a!!!”
Thời gian trôi,hai tiết học chầm chậm qua,và tác hại của việc bị
gọi dậy khi đang ngủ đã hiện ra.Mắt tôi từ hình tròn đã chuyển sang
hình elip,rồi từ từ chuyển thành một đường thẳng,và cuối
cùng,bóng tối ngự trị thế gian.
“Nguyên Khang...”
Như một tiếng sét xé tan màn đêm.Tôi giật mình tỉnh dậy.Đôi mắt mơ
hồ,nhìn lên bục giảng,thấy cô giáo cũng đang nhìn tôi.
Tôi vội vàng đứng lên: “Thưa cô, đây là một vấn đề nan giải,các giáo
sư đầu ngành còn đang tranh luận gay gắt.Nói nó...”
“Nguyên Khang,cô giáo đã hỏi gì đâu...”Bàn bên trên,Nguyễn Thảo Nguyên
quay xuống nói nhỏ.
“Ặc...”
“Nguyên Khang,đi ra rửa mặt cho tỉnh táo rồi vào học”.Trước vẻ mặt
ngây thơ,vô tội của tôi,cô Hoa đã không thể nào mà giận cho nổi.
“Vầng...”
Khi đi ngang qua bàn của Bình Trọng,thằng này vươn tay ra vỗ mông
tôi,nói nhỏ:”Cậu còn phải học hỏi nhiều”.
Nhìn nụ cười đắc ý của thằng này,tự nhiên tôi thấy cuộc đời thật
bất công.Tại sao Bình Trọng chuyên gia ngủ gật,nhưng chưa bao giờ bị
bắt.Mà tôi hễ cứ ngủ gật là bị bắt.Nhưng tôi biết,thực ra bọn
Diệp Minh,Bình Trọng cũng rất hâm mộ tôi,dù thường xuyên đi học
muộn,không học thuộc bài,nhưng tôi rất ít khi bị phạt nặng cả.Có
thể là vì khuôn mặt non nớt,tính cách trẻ con của tôi,có thể là
vì...tôi cũng không biết nữa.
10h50
Cuối cùng tiết học cũng kết thúc.Tôi lại bắt đầu sinh hoạt thường
ngày sau khi trở thành sinh viên đại học của mình.
15h. Quán điện tử “Nắng mới”
“Ê, đến lâu chưa”
“Được một lúc rồi!’ Diệp Minh mắt dán vào màn hình máy tính,chơi
một trò bắn súng.
Nhà Diệp Minh cách trường năm kilomet,thường thường cứ buổi chiều là
nó đi ra “Nắng mới” cắm trại.Những lúc rỗi,tôi cũng sẽ ra ngồi
cùng nó.Trò chơi yêu thích của tôi là một trò bóng đá,còn Diệp
Minh thì chơi tất cả các loại,chỉ cần trò nào nổi tiếng một chút
là nó đều chơi cả.
“Solo một trận bóng không?”Tôi quay sang hỏi Diệp Minh.
“Ok,đừng thua thảm quá đó!”
Một lát sau.
“Sao,có đá thêm trận nữa để gỡ không?’’Diệp Minh cười hả hê,quay sang
nhìn tôi.
“Hôm nay mình không khỏe...”Tôi đang phản bác bỗng chuông điện thoại
reo lên.Nhìn màn hình thì là số điện thoại của mẹ.
“A lô,mẹ à!!! ”
“Ừ,con đang làm gì đấy?”
“Dạ,con đang chơi với bạn!”
“Dạo này học hành ở trường có tốt không?Có còn hay đi muộn không?’’
“Con học vẫn tốt,con mẹ làm sao mà đi học muộn được!!!”
“Chỉ giỏi ba hoa,tính mày sao mẹ không biết.Ở đó ăn uống cho đầy
đủ.Nếu thiếu tiền thì điện về cho mẹ.”
“Vầng,con biết rồi!Mà giọng mẹ sao thế,mẹ bị ốm à?”
“Ừ,nhưng chỉ bị nhẹ thôi,vài bữa là khỏi à!”
“Thời tiết chuyển lạnh rồi,nhà mình lại gần biển,mẹ phải mặc ấm
vào đó.”
“Ừ,tôi mà còn cần anh dạy à!À,thế tuần sau “Hâm” có về không?”
“Mẹ à,đừng gọi tên đó nữa!Con lớn rồi,đã là sinh viên đại học
rồi.Không mẹ,được nghỉ có 2 ngày,về mệt lắm.Để tết con về
cả,nghỉ cho dài.”
“Ừ,anh dù lớn đến đâu cũng mãi chỉ là thằng “Hâm’’ của mẹ thôi!”
“A,mẹ còn chuyện gì không?Con cúp máy nhé!”
“Ừ,nhớ ăn uống đầy đủ đó!!!”
“Vầng,con biết rồi.”
Cúp điện thoại xong,lòng tôi nôn nao.Trong ba anh chị em,ba mẹ chiều
tôi nhất.Cũng là lo lắng cho tôi nhất.Ba nói tính tôi trẻ con,không
chín chắn,sau này học xong,chắc cũng không tự mình xin được việc
làm.Nên ba đã tìm sẵn việc cho tôi,chỉ cần học xong đại học sẽ về
dạy văn học một trường cấp ba ở gần nhà.
“Nguyên Khang,mình vừa rút được thẻ cầu thủ “Ronaldinho” nè!Hên
không?” Diệp Minh quay màn hình máy tính sang phía tôi,cười nói.
“Ừ,mình về đây.”Tôi đẩy ghế ngồi ra sau,đứng dậy.
“Sao thế?Vừa mới chơi mà”
“Về làm bài tập.”Tôi rời quán trong ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp
Phàm.”Thằng này chẳng lẽ bị sóng từ ảnh hưởng thật???”
Đây là hôm đầu tiên tôi tự làm bài tập mà không cần người khác thúc
dục.Tôi không biết điều này có thể kéo dài trong bao lâu,và có lẽ
tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đạt đến tầm mà bố mẹ kì
vọng.Nhưng ít nhất,tôi sẽ không làm cho ba mẹ buồn,không làm cho ba
mẹ thất vọng.
21h,Tầng 5,phòng 520
Bóng đèn tuýt trong phòng đã tắt chỉ còn ánh sáng của một hai
chiếc đèn học le lói trong phòng.
Tôi đứng trước cửa phòng,miệng không tự chủ được nhếch lên một
chút.Đặt hộp sữa tươi xuống trước cửa,tôi quay người bước xuống cầu
thang.
Còn tại sao?Đó lại thuộc về một câu chuyện khác.