Người đăng: ngolam159789
Một tên ma pháp sư canh gác bến cảng hơi run run hỏi. Trong lòng hắn đang cảm
thấy cực kỳ nghi hoặc, tại sao thủ lĩnh lại đột ngột muốn dùng thuyền trở về
công hội ma pháp như vậy?
“Thủ lĩnh” lúc này có vẻ cực kỳ cao hứng, cười ha hả nói:
- Khà khà, hôm nay lão tử cao hứng, tạm tha mạng chó cho ngươi. Nhìn xem đây
là ai? Không phải Gary tiên sinh tôn kính sao? Chẳng phải trước đó ngươi rất
kiêu ngạo, không coi ta ra gì sao? Khà khà, bây giờ ngươi cũng chỉ như đống rẻ
rách bị ta tùy ý chà đạp mà thôi! Được rồi, mau chuẩn bị thuyền, còn chậm trễ
nữa lão tử xử ngươi!
Nghe thủ lĩnh điên điên khùng khùng, bộ dáng vô cùng kích động, trên tay còn
xách cổ một tên ma pháp sư áo trắng không biết rõ sống hay chết, tên ma pháp
sư kia cũng không dám ý kiến nhiều nữa. Mục tiêu lần này chính là bắt được
Gary, làm được điều đó rồi, thủ lĩnh có làm gì tiếp theo cũng không phải là
việc bọn hắn có thể xen vào. Nếu không khéo, cái mạng nhỏ của hắn có lẽ cũng
không giữ nổi nữa.
Thấy ma pháp sư kia ngoan ngoãn dong thuyền, “thủ lĩnh” rất là thỏa mãn đứng
tại chỗ. Ném phịch Gary xuống đất, khuôn mặt hắn tràn đầy thỏa thuê nhìn về
phía hải đảo xa xa.
“Thủ lĩnh” vừa đạp một chân lên thuyền, một tên ma pháp sư vẫn im lặng nãy giờ
đột nhiên xen lời, gương mặt tràn đầy giận dữ và sát phạt.
Nhưng chưa đợi hắn nói xong, đột nhiên dưới chân hắn xuất hiện một cái hố sâu
hun hút không thấy đáy, tên ma pháp sư kia không kịp đề phòng, nhanh chóng
trụy lạc xuống, miệng hố cũng theo đó khép lại, hoàn toàn mai táng sống một
tên Pháp Tôn trong nháy mắt.
Đám người xung quanh thấy đội trưởng có tu vi cao nhất ở đây cũng bị xử đẹp
trong nháy mắt, làm sao còn dám ý kiến thêm gì. Đặc biệt là bọn chúng cũng
biết, thân phận ngoài sáng của thủ lĩnh còn là một pháp Hoàng hệ thổ, vừa rồi
sử dụng thổ ma pháp xử đẹp tên kia mà hoàn toàn không cần niệm chú, chẳng lẽ
thủ lĩnh lại có đột phá mới rồi?
Tên đội trưởng đáng thương, hắn vốn không cảm nhận được khí tức vong linh
trên người của “thủ lĩnh”, vì vậy mới nổi lên lòng nghi hoặc. Hắn còn nhớ rất
rõ, khi thủ lĩnh giao phó nhiệm vụ, dù đứng từ rất xa, nhưng khí tức tử vong
của thủ lĩnh đã nồng đậm đến nỗi khiến hắn không dám cử động.
Nhưng nghĩ lại, thủ lĩnh có thể ẩn giấu trong công hội ma pháp lâu như vậy,
chắc chắn cũng có thủ đoạn che giấu bản thân. Người của công hội ma pháp không
nhìn ra, vậy làm sao Pháp Tôn như hắn nhìn ra được? Nhưng vấn đề là, tại sao
thủ lĩnh lại phải ẩn giấu khí tức đó. Tán phát ra chẳng phải thuận tiện làm
việc hơn hay sao?
Hơn nữa, nghĩ đến cách làm việc hiêu trương của thủ lĩnh, nếu hắn muốn về công
hội, hiển nhiên sẽ chọn một con tàu xa hoa nhất, đồ sộ nhất, chứ không phải
chọn một con thuyền nhỏ do con cá nhỏ như hắn canh gác được!
Hắn đã do dự rất lâu, đến lúc “thủ lĩnh” sắp đặt chân lên thuyền, hắn mới
quyết tâm đặt lời nghi vấn. Nào ngờ, hắn nghĩ ra được, chẳng lẽ Lâm Hàn và
Gary không nghĩ ra được hay sao? Chỉ cần bất cứ một kẻ nào dám nghi ngờ bọn
họ, kết quả chắc chắn chỉ có chết. Lại thêm việc thủ lĩnh vốn dĩ đã tàn bạo,
càng giết nhiều người, lại càng không có ai dám lên tiếng phản bác nữa.
Ở một vị trí khác.
Một cô gái xinh đẹp thành thục mặc bộ áo măng tô hồng đang hiên ngang đối đầu
với hơn chục tên ma pháp sư vong linh, đương nhiên, đám vong linh đông đảo
cũng đang lổm ngổm tham gia náo nhiệt.
Mái tóc tím tung bay trong gió, cặp mắt nâu với mi dài cong vút hơi nheo lại,
trên môi nàng là nụ cười tự tin, làm nổi bật lên hai núm đồng tiền thật đáng
yêu và xinh xắn.
Cánh cung kỳ dị trong tay hơi giương lên bầu trời, Lê Ân Tĩnh chợt quát lạnh,
khởi đầu cuộc chiến:
- Hỏa Vũ Thuật!
Viên ngọc trên cánh cung sáng bừng lên, một mũi tên lửa bắn vút lên trời, sau
đó nổ tung ra như pháo hoa, kéo theo là hàng trăm hàng ngàn mũi tên lửa lạc
xuống bến cảng, tạo thành một cơn mưa tên cháy bỏng.
Đám vong linh đồng loạt kêu lên thảm thiết, mũi tên như bùa đòi mạng, bất cứ
vong linh nào dính phải nó cũng không thể kháng cự. Hơn nữa, ngọn lửa này
giống như không dễ dập tắt, vong linh dính lửa lảo đảo rồi sẽ lan ra xung
quanh, khiến “đồng đội” của nó dần dần bị vạ lây.
Không thể không nói, hỏa công đúng là rất có lợi thế trong quần chiến, chỉ
bằng một đòn duy nhất, Lê Ân Tĩnh đã làm thịt đến hơn một ngàn vong linh, hơn
nữa số lượng còn không ngừng tăng lên nhanh chóng, đám vong linh đã vạt đi gần
một nửa.
Ở phía sau, có một tên ma pháp sư rất đặc biệt, mặc dù cũng trùm đầu kín mít
giống như những tên khác, nhưng bàn tay mà hắn lộ ra lại quá ấn tượng. Nếu như
những tên ma pháp sư vong linh khác vẫn còn là “bàn tay”, có da có thịt, vậy
thì bàn tay tên này chỉ có xương trắng mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ mạch
máu nào tồn tại trên đó!
Thấy Lê Ân Tĩnh chỉ dùng một chiêu đã đánh tan đợt tấn công đầu tiên, tên kia
cũng biết đối thủ này khó chơi. Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay xương khô ra
hiệu, những tên ma pháp sư vong linh xung quanh nhanh chóng giơ cao pháp
trượng, không ngừng niệm chú.
Lê Ân Tĩnh dù chiến đấu xung quanh, nhưng tinh thần cũng không ngừng chú ý đến
động tĩnh của ma pháp sư vong linh. Nàng đã nhận ra, đám người này ít nhất
phải sử dụng ma pháp cấp Địa!
Đối với ma pháp sư Vong Linh, ma pháp cấp địa có lẽ có thể triệu hoán ra được
tử vong Kỵ sĩ trưởng, đám này khó chơi vô cùng, bởi chúng không những có lực
công kích rất khủng bố, mà còn miễn dịch với công kích của ma pháp và nội lực!
Ma pháp về cơ bản là không công phá được phòng ngự của bọn chúng, nội lực lại
có xu hướng tàn phá từ bên trong, mà bên trong của bọn vong linh này về cơ bản
đều là vật chết, có tàn phá cũng không có tác dụng gì!
Đương nhiên, miễn dịch này cũng chỉ là nhất thời, nếu công kích kéo dài liên
tục, vượt quá khả năng chịu đựng của bọn chúng, vậy thì đám vong linh này cũng
sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng số lượng bọn chúng nhiều như vậy, ai mà đủ khả năng kéo dài công kích
với bọn chúng chứ?
Trừ phi… trừ phi là Võ Thánh, hoặc là Pháp Thánh! Đạt đến tu vi đó coi như đã
bước qua được lạch trời, có biến đổi long trời lở đất. Dưới cấp thánh, đều là
rác rưởi, lời truyền lưu từ thượng cổ này cũng không phải là không có lý do.
Đạt đến Võ Thánh, tu vi thông huyền, đã có một chút cảm ngộ về đất trời, giơ
tay nhấc chân đều mang theo đạo vận, có thể lợi dụng sức mạnh thiên địa, kết
hợp với nội công, tạo thành công kích mang theo pháp tắc, cực kỳ khủng bố.
Thủ đoạn này có phần giống với Luyện khí sĩ thời thượng cổ, cũng là cái mà
người ta nói là “lấy võ nhập đạo”. Chỉ là, Võ giả hoàn toàn không phải mượn
sức mạnh tự nhiên như luyện khí sĩ, mà là mạnh mẽ huy động sức mạnh tự nhiên
phục vụ cho mình, về bản chất thì bá đạo hơn nhiều!
Hơn nữa, tới đẳng cấp của Võ Thánh, chân khí đã không còn tồn tại, mà đã trở
thành chân nguyên, năng lượng dày đặc tới mức gần như hóa lỏng hoàn toàn,
giống như huyết dịch lưu động trong kinh mạch. Chân nguyên cũng là chìa khóa
để huy động sức mạnh trời đất, bởi thứ năng lượng kết tinh này đã là một loại
năng lượng thuộc đẳng cấp cao hơn so với linh khí, điều động được một phần
năng lượng trong đất trời cũng là điều thuận lý thành chương!
Dù sao, luyện khí sĩ và võ giả cũng có cùng khởi nguyên, đạt tới đỉnh cao,
trăm sông cùng đổ về một biển cũng là điều dễ hiểu!
Còn pháp Thánh sao?
Đạt đến mức độ của họ, năng lực khống chế đối với nguyên tố đã đạt đến một mức
độ mới, có thể nói là đăng phong tạo cực. Hình thành nên cái gọi là “lĩnh
vực”.
Trong lĩnh vực của một ma pháp sư, chỉ duy có nguyên tố của bản thân hắn mới
có thể tồn tại, còn những nguyên tố khác đều bị bài xích ra ngoài. Nguyên tố
tinh khiết như vậy, khiến khả năng vận dụng của ma pháp sư thuận lợi hơn cả
trăm ngàn lần, khiến sức mạnh của bọn họ tăng lên gấp bội!
Nếu hai ma pháp sư chiến đấu, lĩnh vực không những chỉ tăng cường bản thân, mà
còn có tác dụng làm suy yếu, thậm chí vô hiệu hóa ma pháp của đối phương. Vì
trong lĩnh vực của mình, mọi thủ đoạn nguyên tố khác đều đã bị họ bài xích ra
ngoài!
Điều quan trọng nhất, đạt đến Pháp Thánh, ma pháp sư đã có thể sử dụng sức
mạnh trong truyền thuyết!
Cấm Chú!
Nếu một ma pháp cấp Thiên có thể tàn phá khu vực cả chục dặm, tạo nên sát
thương khủng bố cho địch thủ, vậy thì một Cấm Chú không những tàn phá, mà dư
lực của nó còn tồn lưu trong một thời gian rất dài, không ngừng ăn mòn, tàn
phá khu vực chục dặm ấy. Nơi nào bị cấm chú tác động chắc chắn sẽ biến dạng
hoàn toàn, hoặc thành tiên cảnh, hoặc thành hiểm địa.
Còn người nào dính phải cấm chú, vậy thì chúc mừng, ngươi thảm rồi. Trúng phải
cấm chú khác nào trùng phải nguyền rủa, không ngừng ăn mòn, tàn phá thân thể.
Nếu không giải trừ sớm, vậy thì trước sau cũng sẽ chết!
Lan man…
Lại tiếp tục với cuộc chiến đấu của Lê Ân Tĩnh.
Gương mặt ngưng trọng, Lê Ân Tĩnh không ngừng niệm chú, viên ngọc trên cánh
cung cũng sáng ngời hơn bao giờ hết.
Lạc Nhật Lưu Tinh!
Đây chính là ma pháp đã đánh bại Lâm Hàn lần trước!
Một viên thiên thạch hư không xuất hiện trên đầu Lê Ân Tĩnh, gào thét giáng
xuống nhân gian.
Cảnh tượng thiên thạch va chạm với trái đất khủng bố tới đâu? Vậy thì cảnh
tượng bây giờ cũng khủng bố gần như vậy. Trong tiếng nổ kinh hoàng vang vọng
cả trăm dặm, lũ kỵ sĩ trưởng thậm chí còn không kịp bày xong trận thế đã bị
ngọn lửa màu lam kia nuốt chửng!
Đúng, chính là ngọn lửa màu lam, là lửa màu lam rất thuần túy, không lẫn một
chút màu tạp, sức nóng khủng khiếp khiến cho cả bến cảng này sôi trào, thậm
chí Gary đã di chuyển được gần chục dặm ngoài khơi cũng thấy sau lưng bỏng
rát!
Ngọn lửa dần dần dịu đi, cả bến cảng đã biến thành biển lửa, hàng hóa, thực
phẩm, kể cả vong linh, tất cả đều bị thiêu thành tro tàn. Đại đa số ma pháp sư
vong linh cũng không thoát khỏi số phận, trong bến cảng hiện tại chỉ còn duy
nhất năm người! Đương nhiên, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh không tính!
Lúc này, Lê Ân Tĩnh đã không còn là cô gái đáng yêu thân thiện thường ngày nữa
rồi, ngọn lửa hừng hực màu xanh lam, xen lẫn chút màu lục đang bao phủ xung
quanh nàng, mái tóc tím cùng đuôi áo măng tô bay phất phơ, giống như những
ngọn lửa tím hồng tung tăng nhảy múa. Đôi mắt nâu lúc này có vẻ cực kỳ táo
bạo, như bốc lửa nhìn chằm chằm vào những kẻ trước mắt.
Ở một nơi nào đó, Lâm Hàn thầm vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Không ngờ… hóa ra
đây mới là Lạc Nhật Lưu Tinh chân chính. Lần trước, tuy rằng lớp lửa thủ hộ
của nàng cũng không kém bây giờ là bao nhiêu, nhưng lực xung kích khi thiên
thạch giáng xuống còn lâu mới bằng được thế này. Hắn còn nhớ, lửa lúc đó cũng
chỉ là màu đỏ mà thôi. Còn bây giờ, lửa của thiên thạch đã hoàn toàn biến
thành màu lam rồi!
Từ một nơi không xa, thủ lĩnh chật vật chạy đến, đầu hắn vốn đã ít tóc, nay
lại càng ít hơn, gần như trọc lốc. Gương mặt đen sì vì tro bụi cũng không thể
nào che giấu được vẻ giận dữ và tiếc rẻ khôn nguôi trên khuôn mặt hắn!
Lần này thảm rồi a!
Đám ma pháp sư vong linh này đâu phải hoàn toàn của hắn? Hắn từ nhỏ đã lăn lộn
trong công hội ma pháp, thế lực ở tổ chức vong linh này cũng không to lớn gì.
Bây giờ, thế lực vốn đã ít của hắn còn bị tàn phá gần sạch, chỉ còn một tên
pháp Hoàng, một tên pháp Vương duy nhất. Còn một tên pháp Hoàng còn sót lại,
và cả đại sư Tàn Cốt nữa, tất cả đều là do hắn “mượn” được từ chỗ cậu của
mình. Bây giờ, lực lượng hắn mượn từ chú cũng bị diệt sạch, còn mỗi hai người
này, hắn phải bàn giao làm sao đây?
Mẹ kiếp, con nhóc này nhìn cũng thật ngọt nước, nếu như bắt được nó, chơi chán
rồi dâng lên cho cậu, có lẽ cũng có đường mà ăn nói…
Trong đầu thủ lĩnh đang không ngừng suy tính, tay liên tục hoạt động ném ra
mấy viên thuốc cho đám thủ hạ, kể cả đại sư Tàn Cốt. Bản thân hắn cũng nuốt
vào một viên…
Lê Ân Tĩnh đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, cảm giác dễ dàng như
chơi đùa trước đó đã hoàn toàn biến mất…