Tính Toán


Người đăng: ngolam159789

Lâm Hàn lẳng lặng nhắm mắt, tiêu hóa thông tin được Gary cung cấp.

Thứ nhất, khả năng giám sát của ma pháp sư vong linh cực mạnh.

Thứ hai, vong linh sợ lửa, sợ nước, và sợ ánh sáng!

Lửa có thể thiêu đốt tử khí, nước có thể thanh lọc dơ bẩn, ánh sáng có thế
tịnh hóa vong linh.

Nói đơn giản, đám người Lâm Hàn rất có lợi thế khi đối mặt với vong linh!

Đương nhiên, cũng chỉ là có lợi thế, giúp bọn họ không bị động khi đối mặt
vong linh mà thôi, chứ với số lượng tập trung dày đặc thế này, dù là có thuộc
tính khắc chế cũng không ăn thua gì.

Thứ ba.

Kẻ đối đầu với Gary, cũng chính là thủ lĩnh của đám ma pháp sư vong linh này,
hắn rất háo sắc!

Cuối cùng, cũng là thứ khiến Lâm Hàn để tâm nhất.

Ma pháp sư vong linh có thể giám thị mặt đất, giám thị bầu trời, nhưng lại
không giám thị được lòng đất!

Đất! Là nơi mai táng của tử thi! Đặc biệt là lòng đất của đại lục Ma Võ, nó có
một sức mạnh rất kỳ diệu, không những giúp cây cối sinh trưởng dễ hơn, dễ sinh
ra tiên thảo linh mộc hơn, mà còn khiến các loại thi thể động vật, lá khô của
thực vật nhanh chóng hủ hóa. Theo Gary giải thích, một thi thể, chỉ cần hai
ngày đã có thể trở thành xương trắng rồi! Đó là quy tắc riêng trên đại lục
này, hoặc cũng có thể là do tính chất thổ địa của đại lục này khác biệt với
Trái Đất.

Vong linh, vốn dĩ cũng được tính là tử thi. Bất cứ một loại sinh vật vong linh
nào dám xâm nhập lòng đất đều sẽ bị hủy hoại rất nhanh, đó là lý do không có
bất cứ sinh vật vong linh nào có thể giám thị được lòng đất cả.

Có lẽ, có thể đột phá từ đây!

Lâm Hàn đã nổi lên ý nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, đối với một
Ninja như hắn, nắm rõ tình báo của kẻ địch trong tay rồi hành động mới là lựa
chọn sáng suốt nhất.

Lâm Hàn đứng dậy, đi ra khỏi nơi ẩn nấp, một thân một mình tiến về phía cảng
Lôi Vũ.

Mười phút sau.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Gary và Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn buồn bực hiện thân
trong nơi ẩn thân.

Lâm Hàn quên mất một sự thật phũ phàng.

Hắn là Ninja, mặc dù rất có thiên phú trong nhiều phương diện, nhưng năng lực
cảm ứng của hắn lại chẳng đâu vào đâu, giống với đại đa số Ninja khác.

Vì vậy, Lâm Hàn đành phải quay trở lại nơi ẩn nấp:
- Đi với tôi!


  • Đi đâu? – Thấy Lâm Hàn chìa tay ra với mình, Lê Ân Tĩnh mờ mịt hỏi lại.


  • Đi thám thính tình hình chứ sao? Phía trước là cảng Lôi Vũ rồi, chỉ cần đưa
    cháu của chị ra khơi, chắc chắn sẽ không lo gì về Vong Linh nữa, bởi Vong Linh
    không thể hoạt động trên biển, đúng không nào? Vượt biển thành công, Gary cũng
    trở về địa bàn của công hội ma pháp. Nơi đó chúng ta có muốn cũng không xen
    vào được, vì vậy, chỉ cần đưa hắn lên thuyền, nhiệm vụ của chúng ta cũng kết
    thúc, đúng chứ? – Lâm Hàn gấp gáp nói.


  • Đi thám thính thì tôi hiểu! Nhưng những lời kia là ý gì? Đánh bại bọn vong
    linh này là Gary có thể tự lo liệu phần sau, nhiệm vụ của chúng ta cũng kết
    thúc. Chẳng nhẽ còn cần chuẩn bị thuyền cho Gary? Cậu yên tâm đi, cháu tôi
    cũng chuẩn bị sẵn hết rồi. Phải không, Gary? – Lê Ân Tĩnh chớp chớp cặp mắt
    nâu, vô cùng đáng yêu hỏi.


  • Ặc! – Lâm Hàn hơi nghẹn một tý, có lẽ là do nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ,
    lời lẽ của hắn cũng hơi lộn xộn. Hít một hơi cho bình tĩnh, Lâm Hàn từ từ giải
    thích:


  • Đại tỷ à! Chị cố gắng động não một chút đi được không? Hiện giờ tôi chưa rõ
    ràng thực lực của đám ma pháp sư vong linh kia, nhưng tôi cũng không có ý định
    cứng đối cứng với chúng! Người ta nói kiến nhiều cắn chết voi đó chị à! Lê Đại
    tỷ! Ân Tĩnh đại tiểu thư, chị mạnh thì mạnh thật, nhưng cũng đừng có cố cậy
    mạnh!


  • Cái gì? Cậu nói tôi không động não? – Lê Ân Tĩnh đột nhiên sầm mặt, sát khí
    bắt đầu lan tràn, nắm đấm nhỏ cũng đã nổi gân xanh.


Không đợi Lâm Hàn giải thích, một quyền như sấm đánh đã nhằm thẳng vào mũi
hắn.

Lâm Hàn hoảng sợ, cuống quýt né tránh, tiện thể vòng tay quấn lấy eo Lê Ân
Tĩnh, hóa thành tia chớp biến mất khỏi vị trí.

Bên cạnh, Gary nháy nháy mắt, cười đểu hai cái rồi tiếp nhắm mắt dưỡng thần.


  • Này, buông tay! – Lê Ân Tĩnh gườm gườm nhìn Lâm Hàn, gắt nhẹ một câu. Hiện
    tại đã áp sát địa bàn của kẻ địch, nàng cũng không dám tự do như trước đó.

Lâm Hàn cười xấu hổ thu tay lại, Lê Ân Tĩnh vừa quay mặt đi, hắn lại lén lút
đưa lên mũi hít một hơi. Nào ngờ hành động vô liêm sỉ đó vẫn bị Lê Ân Tĩnh
nhìn được, chẳng qua nàng không thèm nói thôi.

Lê Ân Tĩnh nhắm mắt, tập trung tinh thần cảm ứng. Lâm Hàn cũng không nói gì
nữa, chỉ là, cái cách cảm ứng của Lê Ân Tĩnh cũng thật đặc biệt, chỉ nhắm mắt
lại là được, Lâm Hàn cũng từng đọc qua sách, người khác cảm ứng đều phải dùng
vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng không có ghi chép nào về việc cảm ứng chỉ cần…
nhắm mắt!

À không, có một người cũng từng làm được như vậy!

Là tên Áo đỏ lần trước!

Nhắc mới nhớ, hai người đều là ma pháp sư hệ Hỏa, phải chăng đây là khả năng
đặc biệt của ma pháp sư hệ hỏa hay sao? Mặc kệ đi, ai mà biết được!

Khoảng mười phút sau, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng mở mắt, gương mặt có chút ngưng
trọng.

Trong cảng tụ tập ít nhất trên trăm ma pháp sư, vong linh nhiều vô kể, tu vi
đám ma pháp sư này thấp nhất là Đại Pháp Sư, cao nhất chỉ có một tên Pháp Đế
khoảng cấp bốn cấp năm, pháp Hoàng có bốn tên, còn lại đều là tu vi thấp hơn.

Nghe thấy thực lực như vậy, Lâm Hàn cũng hơi thở phào một hơi. Nghĩ cũng đúng,
Gary hiện tại cũng chỉ là pháp Hoàng, đối thủ của hắn có lẽ cũng chỉ là pháp
Hoàng, trong cảng có pháp Đế đã là hơi quá mức rồi, nếu còn có pháp Thánh nữa,
có lẽ Lâm Hàn chỉ còn đường bỏ chạy mà thôi! Đối mặt với pháp Thánh, Lâm Hàn
chắc chắn không có bất cứ một con đường sống nào.

Thánh và Đế, khác nào trời và Đất!

Nhưng kể cả không có pháp Thánh, Lâm Hàn cũng không dám chủ quan coi thường.
Quân địch đông như quân Nguyên, số lượng vong linh có lẽ phải lên đến cả
triệu, Lâm Hàn hắn có nuốt cũng không trôi được đám này.

Xem ra, lựa chọn không cứng đối cứng với bọn chúng là chính xác.

Hai tay Lâm Hàn từ từ kết ấn, nhưng sau đó, hắn lại nhíu chặt lông mày.

Không được!

Dưới lòng đất đã bị phong tỏa hoàn toàn, có lẽ là một ma pháp trận nào đó!

Chết tiệt!

Quên mất trên đại lục này còn tồn tại những thứ như ma pháp trận hoặc trận
pháp! Thuật phong ấn trong thế giới Ninja chưa hoàn toàn được khai phá mà đã
khủng bố như vậy, trận pháp trên đại lục này được khai phá hoàn thiện như vậy,
liệu còn khủng bố tới đâu?


  • Sao vậy?
    Thấy Lâm Hàn vò đầu bứt tai, Lê Ân Tĩnh hơi khó hiểu hỏi.


  • Dưới lòng đất này có một ma pháp trận, hoàn toàn ngăn cản bất cứ sự xâm
    nhập nào! Tôi vốn định lặng lẽ đưa Gary qua chỗ này bằng Thổ Thuật, nhưng xem
    ra…


  • Hở?
    Lê Ân Tĩnh bất chợt cười quỷ dị, bàn tay nhỏ bé hơi ấn xuống đất, một lần nữa
    nhắm mắt cảm nhận.


Một lúc sau, nàng mở mắt, nở nụ cười tự tin nói:
- Ma pháp trận loại thường mà thôi, có sáu mắt trận xung quanh, do ba tên
pháp Hoàng, ba tên pháp Vương trấn giữ, chỉ cần phá một điểm là ma pháp trận
này cũng bị vô hiệu hóa. Đương nhiên, mắt trận là gì thì còn cần tiếp xúc gần
mới có thể xác định được.


  • Vậy nếu lặng lẽ phá trận…


  • Không được! – Lâm Hàn chưa nói xong, Lê Ân Tĩnh đã ngắt lời:


  • Lặng lẽ phá một mắt trận, năm mắt trận còn lại sẽ xảy ra vấn đề, bọn chúng
    sẽ biết ngay, nên lặng lẽ phá trận là điều bất khả thi.

Trong đầu Lâm Hàn xoay chuyển, một kế hoạch mới bắt đầu nhen nhóm.



  • Báo!

Thủ lĩnh đang nhàn nhã thưởng thức chén rượu trong tay, đột nhiên tên ma pháp
sư vong linh báo tin lúc trước lại chạy vào:
- Bẩm thủ lĩnh, cửa phía Tây Nam có người muốn vào thành, nhưng chúng thuộc
hạ không dám làm trái lời thủ lĩnh, hiện tại đã xảy ra xung đột, chúng thuộc
hạ không đủ khả năng đối phó!


  • Cái gì?
    Thủ lĩnh đứng phắt dậy, trừng mắt quát một tiếng, khiến tên ma pháp sư kia như
    nhũn cả chân, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.


  • Đối phương có tu vi thế nào?
    Thấy tên kia đã hoảng sợ run lẩy bẩy, thủ lĩnh hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi.


  • Thưa thủ lĩnh… có lẽ là… Võ Đế, hoặc là pháp Đế!


Một Võ Đế cũng dám làm loạn ở phạm vi thế lực của công hội ma pháp?

Chán sống rồi sao?

Thấy vẻ mặt của thủ lĩnh, tên kia hơi do dự một chút, cắn răng nói ra:
- Thưa thủ lĩnh, đối phương còn rất trẻ, còn là một… một cô gái rất đẹp, là
tuyệt thế mỹ nữ!

Nghe đến đó, sắc mặt thủ lĩnh hơi bớt nghi hoặc hơn.

Một mỹ nữ còn trẻ, lại có tu vi cao như vậy, rất có thể là xuất thân từ thế
lực lớn nào đó, do mới ra đời nên cũng chỉ là nghé con không sợ cọp mà thôi.

Thủ lĩnh nổi lên hứng thú, nhưng việc quan trọng hơn còn ở trước mắt, hắn cố
kiềm chế, phất phất tay:
- Đi gọi đại sư Tàn Cốt tới đối phó nhanh! Đồng thời đề cao cảnh giới xung
quanh, không cho phép bất cứ kẻ nào thừa cơ làm loạn.

Đại sư Tàn Cốt chính là pháp Đế cấp năm duy nhất tại bến cảng này, cũng là lá
bài chủ lực của thủ lĩnh.


  • Báo!

Đúng lúc này, lại một tên ma pháp sư khác chạy tới báo cáo:
- Thưa thủ lĩnh, kẻ gây rối ở cổng Tây Nam quá mạnh, công kích của nàng đã
phá hỏng mắt trận của ma pháp trận dưới lòng đất rồi!


  • Cái gì?
    Thủ lĩnh tức giận đập mạnh xuống bàn, không ngờ kẻ gây rồi này khó chơi đến
    như vậy, thoáng cái đã phá hỏng ma pháp trận của hắn. Làm một người kiêu ngạo
    đã quen, thủ lĩnh làm sao chịu được kẻ khác tát vào mặt mình như thế?


  • Triệu tập tất cả các đại sư đang trấn giữ mắt trận, tập trung ở cửa phía
    Tây Nam, xử kẻ gây rối đó cho ta! Nhớ kỹ, không được giết chết! Chẳng phải là
    thiếu nữ thiên tài sao, ta thích nhất là chà đạp thiếu nữ thiên tài, khặc
    khặc!


Thủ lĩnh không biết, trong lúc mà hắn đang nhốn nháo ra lệnh xử lý thiếu nữ
kia, ở phía Đông Bắc, một “thủ lĩnh” khác lại đang chuẩn bị dong thuyền ra
khơi…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #52