Muốn biết vì sao lão già kia bỏ chạy đúng không? Nhìn Lâm Hàn vẫn còn đang ngờ vực nhìn theo hướng tinh thần lão ma biến mất, Lê Ân Tĩnh cười khẩy hỏi. Lâm Hàn gật gật đầu, nghi ngờ nói ra:
Mặc dù có đánh tiếp thì lão cũng không làm gì được chúng ta, nhưng nhìn chung tình thế thì lão vẫn chiếm thượng phong, đáng lẽ không nên bỏ chạy khó coi như vậy chứ? Có bỏ chạy thì cũng là chúng ta bỏ chạy, còn lão thì mắng theo vài câu nhưng không truy kích mới phải! Theo những gì hắn suy đoán từ trước thì tình thế sẽ là như vậy! Mặc dù hắn có đủ tự tin phe mình không bị thiệt hại gì, nhưng tuyệt đối là không đủ sức đánh bại Tinh Thần Lão Ma! Đối phương quả thực không phải hắn cùng hai bà xã có thể đánh bại.
Rất muốn biết? Lê Ân Tĩnh cao giọng hỏi lại một câu, đôi mắt nâu chớp chớp, thần thái rất là câu hồn, khiến tiểu Lâm ăn chay bao nhiêu ngày nay chợt thấy bụng mình ngứa ngứa. Gật đầu như giã tỏi, Lâm Hàn rất là khát khao nhận được đáp án.
Không có cửa! Lê Ân Tĩnh đột ngột trở mặt, tốc độ còn nhanh hơn trở bàn tay, khiến Lâm Hàn bất đắc dĩ trợn tròn mắt. Nhìn nàng như con khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang đi ở phía trước, một bộ tuyệt nhiên khinh bỉ hắn, Lâm Hàn thậm chí muốn khóc lớn một trận. Tuyết Thiên Lăng hiển nhiên cũng biết gì đó, dường như nàng đã suy nghĩ ra đáp án. Nhưng nhìn ánh mắt trông ngóng của Lâm Hàn, Tuyết Thiên Lăng cũng chỉ lắc đầu bất đắc dĩ, ra vẻ thương mà không giúp được gì, ánh mắt trái lại như có như không liếc liếc về phía bóng lưng Lê Ân Tĩnh. Đầu Lâm Hàn thoáng chốc to bằng cái đấu, hai vị lão bà đại nhân chẳng phải thường không hợp nhau sao? Người này muốn làm cái gì là người kia sẽ ngay lập tức quấy phá! Sao giờ này lại có vẻ phá lệ đoàn kết vậy? Tình hình hậu cung như vầy… hai vị đại nhân này liên thủ với nhau, Hàn Hàn nhỏ bé làm sao còn có không gian sinh tồn đây nha? Lâm Hàn biểu thị ra rất là sợ hãi trợn tròn mắt, chỉ là… sâu trong thâm tâm hắn còn đang vụng trộm cười ngu mấy lần vì đắc ý kìa! Vì biểu đạt cho sự sợ hãi của mình, Lâm Hàn rất là xum xoe chạy tới phía trước, đại hiến ân cần, lời ong tiếng ve nịnh nọt tuôn ra như súng liên thanh. Hắn phun ra một tràng giang đại hải, cho đến khi Lê đại tỷ phát phiền, đầy mặt nhức nhối nói:
Được rồi được rồi! Cho anh biết là được chứ gì? Lâm Hàn ngay lập tức im miệng, đầy mặt ngóng trông nhìn Lê đại tỷ, cái tay heo kia còn không quên nắm chặt tay bà xã, âu yếm xoa xoa, mặc cho Lê đại tỷ có giãy thế nào cũng chết không chịu buông. Lê Ân Tĩnh dứt khoát mặc kệ tên này làm quái, giọng điệu có chút cổ quái vừa nhìn liếc qua thiên không vừa nói:
Đơn giản vô cùng! Tên kia sợ mà thôi!
Sợ? Lâm Hàn có chút sửng sốt, sau đó, nhìn theo ánh mắt Lê Ân Tĩnh về phía hư không mờ mịt, hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Đúng rồi đó! Không phải sợ chúng ta! Mà là sợ vị nào đó vẫn còn đang ẩn trong không trung kìa! Mà nói đến cũng lạ ha! Tà tông liệt vào danh sách cấm đoán trên toàn đại lục, người người có thể tru diệt! Hơn nữa còn có khế ước Thần giai tồn tại, bất cứ thần giai nào cũng không được tùy tiện động thủ trên đại lục! Nếu không mọi cường giả thần giai khác đều có trách nhiệm ngăn cản! Thế mà vị kia trơ mắt để ma đầu kia biến cả một vùng đất lớn như vậy thành phế tích cũng không chịu ra tay! A… trong này ý vị rất đáng để suy ngẫm nha! Lê Ân Tĩnh vừa dứt lời, một tiếng thở dài thườn thượt chợt vang lên trên không trung! Lâm Hàn không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một cái bóng đen kịt lóe lên, thoáng chốc đã chạy mất dạng. Lê Ân Tĩnh chợt nhảy dựng lên, rất là tức giận chống nạnh mắng:
Này! Lão già chết tiệt! Lần này ta bỏ qua! Mấy chuyện tranh đấu hư hư hỏng hỏng của nội bộ các người ta mặc kệ, nhưng khế ước là khế ước! Lần này lão già ngươi vi phạm khế ước, bỏ mặc ma đầu kia suýt nữa giết ông xã nhà ta, lại còn hại thêm sinh linh một ngàn dặm xung quanh sống dở chết dở. Lần sau mà còn chuyện như vậy, đừng trách ta gọi thêm tiểu… lão đầu Uy gia chúng ta đến tận hoàng cung các ngươi xin ấm trà! Này này… đừng có chạy! Khóe miệng Lâm Hàn không ngừng co quắp, hắn lờ mờ nhìn thấy bóng đen kia lảo đảo một cái, thoáng chốc rơi từ trên trời xuống, tốc độ vậy mà còn nhanh hơn một phần, có thể nói là chạy trối chết! Rất là hoảng sợ nhìn bà xã nhà mình, Lâm Hàn chật vật nuốt ngụm nước miếng, Lê đại tỷ thật đáng sợ! Không chỉ trong nhà, mà ngay cả đến Thần Tướng vẫn dọa cho cường giả khác tè ra quần a! Mẹ Diễm nhi uy vũ! Lâm Hàn không ngừng tru lên trong lòng.
Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không chạy nhanh về thăm Diễm nhi đi? Còn cả con trai con gái anh nữa! Mặc dù vừa rồi hai mụ đàn bà này liên thủ hóa giải nguy cơ, nhưng hai đứa kia cũng không phải việc gì cũng không có! Lê Ân Tĩnh rất là khó chịu trừng Lâm Hàn một cái, sau đó thở phì phì chạy về phía trước. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai má nàng đang hồng hồng lên, không biết là do tức hay là do… xấu hổ. Lâm Hàn bất đắc dĩ chạy theo, cô nương này đã làm mẹ trẻ con mấy năm rồi, sao tính tình vẫn cứ phừng phừng như lửa vậy chứ? Tuyết Thiên Lăng lẳng lặng tiến lên, nhẹ giọng nói:
Chuyện vừa rồi chắc hẳn chàng cũng đã nghe hiểu! Vị kia là lão tổ Dương gia! Võ thần sáu trọng, cảnh giới Tam khí! Thực lực vô cùng cường hoành, mặc dù lần này lão đã cố ý vi phạm khế ước, bỏ mặc chàng bị Tinh Thần Lão Ma dằn vặt. Nhưng chắc hẳn cũng là vì lý do nào đó, bất đắc dĩ mới làm vậy! Ta hy vọng chàng không nên ghi thù lão, ngược lại rước khổ vào thân. Giọng nói mềm nhẹ, vô hạn quan ái của Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc khiến Lâm Hàn mềm nhũn. Hắn cảm động gật đầu đáp:
Nàng yên tâm! Ta hiểu! Thực tế Lâm Hàn cũng không có thừa hơi mà đi ghi hận vị Dương gia lão tổ chưa hề lộ mặt kia! Trong mắt hắn, cái gọi là khế ước Võ Thần cũng không phải là thứ gì… Thực lực hắn kém cỏi, không chịu nổi lão ma dằn vặt, chẳng lẽ trách được người khác không giúp hắn sao? Lâm Hàn xưa nay đều là người theo chủ nghĩa độc lập! Không bị ràng buộc, nhưng phải tự chịu trách nhiệm với bản thân! Tuy nhiên, suy đi cũng phải xét lại, đứng trên khía cạnh của vị lão tổ kia, hành động như vậy tuyệt đối là có tính “nhằm vào”, lý do mà Dương gia lão tổ nhằm vào hắn, hiển nhiên cũng rất đáng suy xét! Người ta nói, không sợ ăn trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Lần này chỉ là đơn giản bỏ hắn ở đấy tự sinh tự diệt, nhưng nếu có lần sau thì sẽ thế nào đây? Trở lại Hắc Phong quân, Lâm Hàn có chút hài lòng thở ra một hơi! Còn may khoảng cách nơi này tới tinh thần phong bạo còn xa, lại có Lê Ân Tĩnh dùng ma pháp trận thủ hộ nơi này, vì vậy hắc phong quân hoàn toàn không có tổn thất gì!
Cha! Theo một tiếng reo hò mừng rỡ, một thân hình nhỏ nhắn chợt lao vào lòng Lâm Hàn. Hắn theo bản năng đỡ lấy, ánh mắt trở nên nhu hòa, bàn tay to không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc tím mềm mại của nàng. Như “mẹ Diễm nhi” đã nói, Lâm Diễm vậy mà cũng theo nàng đến đây. Đã qua hai năm, Diễm nhi cũng đã được hai tuổi rưỡi, đã trở thành một tiểu cô nương lanh lợi, có thể nhởn nha chạy nhảy khắp nơi, bộ dáng ngây ngốc đáng yêu khiến người ta nhìn mà trìu mến. Còn nhớ, khi nàng còn bé, nhóc con này quấn nhất là bà nội, sau đó là Lâm Hàn, mẹ nàng lại chỉ xếp thứ ba, điều này khiến mẹ Diễm nhi rất là bất mãn, thường xuyên đè đầu Lâm Hàn ra hỏi hắn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con gái nàng, khiến gã nào đó kêu khổ không ngừng. Mỗi lần như vậy, câu trả lời của Lâm Hàn đều chỉ nhất quán: “Chắc là do kiếp trước quá đẹp trai, lại vì chung tình mà có lỗi với nhiều mỹ nữ, đến kiếp này mỹ nữ nhất quyết đuổi theo làm con gái hắn, mục đích không cần nói cũng hiểu…”. Lời này thốt ra, không chỉ Lê Ân Tĩnh mà ngay cả Lâm Băng điện hạ cũng không ít lần trợn trắng mắt khinh thường. Lâm Hàn lại hồn nhiên quên mất rằng kiếp trước của hắn thuần túy là bộ đội binh chủng F.A, làm quái gì có mỹ nữ nào theo đuổi. Nhìn con gái kích động run run, Lâm Hàn nhất thời cũng chỉ biết ôm chặt lấy nàng, trong lòng nổi lên vô hạn áy náy. Chỉ là… Lâm Hàn còn chưa kịp an ủi cái gì, một giọng nói tràn ngập mùi chua đã bao phủ toàn bộ không gian:
Hứ! Suốt ngày chỉ khóc lóc mè nheo! Ra vẻ đáng yêu tranh thủ tình cảm, xấu hổ, xấu hổ… Khỏi cần nói, đây chắc chắn là “tử đối đầu” của Diễm nhi, Băng nhi điện hạ rồi. Lâm Hàn vốn còn định bênh Lâm Diễm một chút, dù sao bé con này thấy mình nên mới kích động như vậy… nào ngờ, Diễm nhi một chút cũng không vừa, thân thể đang run run thoáng chốc cứng lại, giống như con mèo xù lông, phốc một cái đã nhảy lên, vững chãi đứng trên hai vai Lâm Hàn, hai tay giận dữ chống nạnh:
Đây là cha Diễm nhi, Diễm nhi kích động một chút thì làm sao? Bà chị già lắm miệng! Ghen tỵ thì cứ nói thẳng, chẳng phải muốn gạt tôi ra rồi thế chỗ vào đó sao? Trên mi vẫn còn nước mắt chưa lau khô, sắc mặt lại tỏ ra giận dữ, hai má phồng lên đầy bất mãn. Diễm nhi từ nhỏ đã có tiềm chất của mỹ nhân họa thủy, ngay cả giận dữ cũng đáng yêu như vậy. Chỉ là… thần công trở mặt này cũng quá lợi hại nha, chân truyền từ người nào đó sao? Băng nhi điện hạ cũng không dễ chơi, bình thường nàng hồn nhiên vui tươi, là nắng ấm trong cái đại doanh toàn… đực rựa này. Nhưng cứ đụng phải Lâm Diễm là nàng y rằng như đốt thuốc súng. Bản cô nương còn chưa dậy thì a! Vậy mà dám nói bản cô nương già! Không được! Lệ này không thể giữ, không giáo huấn con nhóc này, còn để nó leo lên tận trời sao? Lâm Băng hồn nhiên quên mất vừa rồi mình còn sợ hãi bàng hoàng thế nào, nàng rất là hùng hổ xắn tay áo:
Nhóc con! Đừng tưởng mình ba tuổi chưa đến đã biết tu luyện là giỏi! Có giỏi xuống đây chúng ta đơn đấu! Để chị cho nhóc biết cái nhà này ai làm chủ?
Đơn đấu thì đơn đấu, ai sợ ai? Lâm Diễm hoa lệ vứt Lâm Hàn qua một bên, hoành tráng nện bước tiến về phía Lâm Băng, để lại cha già đại nhân hai mắt biến thành hạt đậu, mồ hôi trán tuôn như mưa, trên đầu còn có một con quạ bị kẻ nào đó ác ý thông linh ra, không ngừng kêu quang quác. Hai vị điện hạ, hai vị còn nhỏ a, bàn chuyện làm chủ cái nhà này liệu có hơi sớm hay không?
Đại ca! Anh về rồi! Lúc này, Lâm Ôn vốn đã chờ đợi từ lâu cũng lên tiếng. Lâm Hàn biết, đến lúc vào chính sự rồi. Chỉ thấy, Lâm Ôn sắc mặt rất thận trọng nói:
Trịnh thị phái sứ giả tới!
Sứ giả? Lâm Hàn nghi hoặc:
Trịnh thị muốn làm gì?
Hòa đàm! Lâm Ôn bình tĩnh nói, khiến sắc mặt của Lâm Hàn trở nên thoáng chút âm tình bất định.