Kẻ Địch Rút Lui


Người đăng: hieugskm

Ngày hôm nay, là một ngày đi vào lịch sử của sinh linh Tây Nam Thần Tướng.
Pháp Thần xuất thế! Nộ kích một chiêu, hủy thiên diệt địa.
Phạm vi một ngàn dặm, từ rừng cây tươi tốt, cho tới thành thị phồn hoa,… tất
cả đều bị san thành bình địa, trở thành sa mạc đầy cát vàng, với môi trường
đầy khắc nghiệt và nguy hiểm.
Đối với sinh linh quanh đây, điều này chẳng khác nào tai họa.
Trung tâm vụ nổ, mặt đất đã bị kích phá, để lộ một đáy vực sâu hun hút, bên
dưới chỉ có một màu đen kịt, cùng với khói trắng đầy hoang tàn vẫn đang không
ngừng le lói.
Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, trong mắt không hề có
chút nào thương hại hay áy náy, có chăng chỉ là sát khí khiếp người đang dần
dần tiêu tan.
Dưới công kích của tinh thần phong bạo, không chỉ Lâm Hàn, mà bất cứ thứ gì
cũng sẽ bị hủy diệt, tro bụi hoàn toàn bị chôn vùi dưới thâm uyên.
Ồ không!
Vậy mà vẫn còn có thứ tồn tại.
Một vật thể nhỏ bé, đen kịt như hắc thiết đang chậm rãi rơi xuống từ thiên
không, từ từ lao vào vực sâu vạn trượng. Tinh Thần Lão Ma phất tay một cái,
thứ kia thoáng chốc đã rơi vào tay lão, ngoan ngoãn nằm yên như một thứ đồ vật
vô hại.
Lão nhíu mày, vật thể kia giống như một ngọn tháp, không, nó chính xác là một
ngọn tháp, nhưng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Không biết nó được chế tạo từ thứ
kim loại gì, vậy mà có thể chịu sức phá hoại ngay trung tâm phong bạo mà không
nát, không, là hoàn toàn nguyên vẹn, không chút tổn hao. Thứ này, chắc chắn
phải mạnh hơn Thiên Binh, chẳng lẽ… là thần khí? Hơn nữa còn không phải thần
khí tầm thường, ít nhất cũng là Thần khí thượng phẩm! Thậm chí là Cực Phẩm!
Phất tay thu hồi tiểu tháp, Tinh Thần Lão Ma lạnh lùng hừ một tiếng, định xoay
người rời đi.
- Buông tháp nhẫn thuật xuống!
Cái gì?
Tinh Thần Lão Ma có chút giật mình, thần sắc tràn ngập đề phòng xoay người.
Cách đó hơn mười dặm, một nữ tử toàn thân y sam trắng như tuyết, thần sắc lạnh
lùng như băng, khí chất lạnh lùng như cực hàn tiên tử đang bằng không mà đứng.
Trường kiếm trong tay siết chặt, ánh mắt nàng lúc này tràn ngập băng lãnh nhìn
lão, sát khí ẩn hiện như có như không, vậy mà khiến Tinh Thần Lão Ma không tự
chủ được hơi rùng mình.
Võ Thần!
Tuyệt đối là Võ Thần! Hơn nữa vô cùng lạ mặt! Trên đời này từ khi nào lại xuất
hiện một nữ Võ Thần như vậy?
Chỉ là… cái hình ảnh trước mắt lại khiến khóe miệng lão không tự chủ được giật
giật, thần sắc tràn ngập cổ quái.
- Tuyết tỷ tỷ, nương tử a! Nàng tới chậm một bước, phu quân nàng đúng là bị
lão già chết tiệt này đánh chết rồi a!
Chỉ thấy một con ghẻ hèn mọn lúc này đang luống cuống hai tay ôm chặt lấy eo
tiên tử, thần sắc sợ hãi đến khoa trương, đầu rúc vào vai tiên tử, có vẻ cực
kỳ oan ức tố cáo gì đó. Còn tiên tử, thần sắc vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm
lão, nhưng trong mắt lại có một chút gì đó bất đắc dĩ.
Cái tên này… lúc nào rồi mà còn nghịch?
Không sai, con ghẻ hèn mọn kia chính là Lâm Hàn đại nhân, còn vị lãnh diện
tiên tử kia, ngoài Tuyết Thiên Lăng, Tuyết tiên tử, liệu còn có thể là ai khác
sao?
Sau giây phút kinh ngạc, Tinh Thần Lão Ma nhanh chóng nhận ra đối phương mặc
dù khí tức cường hoành, công pháp bá đạo, nhưng chung quy vẫn chỉ là Võ Thần
tam trọng, Phản Hư cảnh, không phải là đối thủ của lão.
- Nếu ta là ngươi, tốt nhất nên nhanh chóng mang theo hắn đào tẩu! Thoát chết
một lần, chưa chắc thoát được lần thứ hai đâu! Khặc khặc.
Trong đầu lại đang lẩm nhẩm ba chữ “tháp nhẫn thuật”, vậy ra cái tháp nhỏ kia
gọi là tháp nhẫn thuật. Nhìn thần sắc vội vàng của Tuyết Thiên Lăng, hiển
nhiên đây là vật hết sức quan trọng. Vậy thì… càng không thể giao ra! Khà khà…
- Giao tháp nhẫn thuật ra!
Thần kiếm Hàn Thủy Ngưng Băng ra khỏi vỏ, khí tức rét lạnh khiến môi trường
xung quanh như biến thành cực hàn chi địa. Trời đất đều vì đó mà biến sắc,
trong không gian, chỉ có một tòa khánh vân, cùng ba đóa kim hoa nở rộ trên đầu
Tuyết Thiên Lăng là nổi bật nhất!
Tam Hoa Tụ Đỉnh đại thành! Quá trình Luyện Thần Phản Hư đã hoàn tất! Có thể
mượn lực lượng của thiên đạo, thậm chí là khống chế một phần kiếp lôi! Tiến
thêm một bước, đó chính là Ngũ khí Triều Nguyên cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc trong
thiên địa, từ đó thao khống pháp tắc, chính thức chúa tể thiên địa này.
- Hừ! Bản Tôn cho ngươi mặt mũi, đừng lấy đó mà được đà lấn tới! Ngươi đánh
không lại ta, còn dám lớn lối như vậy? Để hôm nay bản tôn cho ngươi biết,
thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
- Ồ! Nghe ra ngươi cũng đúng là lớn lối thật!
- Ai?
Một giọng nói đầy âm dương quái khí vang lên phía sau, khiến Tinh Thần Lão Ma
thoáng chốc giật cả mình! Hôm nay sự lạ đặc biệt nhiều. Lão vậy mà hai lần bị
kẻ khác lẻn ra phía sau mà không biết! Là do lão quá bất cẩn, hay do thủ đoạn
ẩn nấp của kẻ địch quá cao minh?
- Ây!
Tinh Thần Lão Ma kinh ngạc, Lâm Hàn còn kinh ngạc hơn, chỉ là, khác với lão
ma, hắn trở nên vô cùng phấn khởi, còn rất vi diệu vẫy vẫy tay:
- Mẹ Diễm nhi! Em cũng tới hả? Mau mau tới đây! Ông xã hôm nay rất oan a! Sắp
bị thằng già mất nết này đánh chết! Hắn vậy mà ác độc muốn biến em thành quả
phụ, biến Diễm nhi thành mồ côi cha a! Mau đến mau đến, làm thịt lão già này,
chúng ta lại từ từ tâm sự!
Bộ dáng Lâm Hàn hèn mọn không nói, ngôn từ lại càng cần ăn đòn! Cơ mặt lão ma
co quắp lại. “Mẹ Diễm nhi” lại càng tức giận trợn trắng mắt, hung hăng mắng:
- Im miệng! Đừng có lôi kéo làm quen với tôi! Anh là đồ bội tình bạc nghĩa,
đi một lần là biệt tăm biệt tích mấy năm trời, đến con gái cũng chẳng thèm về
thăm! Còn dám trơ mặt ra vẻ như không có! Khốn nạn! Chờ đó, tôi từ từ sẽ tính
sổ với anh!
Nhìn Lâm Hàn bị chửi cho máu chó đầy đầu, chỉ có thể sợ hãi co đầu rút cổ ra
sau lưng Tuyết tiên tử trốn tránh! Tinh Thần Lão Ma đảo đảo tròng mắt, trong
lòng lại nổi lên kinh đào hải lãng!
Thần Cảnh! Lại là Thần Cảnh!
Một nữ tử mang dung nhan tuyệt thế, có chút khí chất của huyết thống phương
tây, với mái tóc dài tím được búi lên gọn gàng, lộ ra khí chất cao quý mà
thành thục. Nàng toàn thân mặc váy dài hồng nhạt, trên tay cầm một cây ma
trượng cổ quái với đuôi trượng tách ra làm đôi như đuôi cá. Đôi mắt nâu kia
lúc này cũng đầy “sát khí”, nhưng không có nhằm vào lão, ngược lại nhằm vào
tên “bội tình bạc nghĩa” nào đó đang co đầu rút cổ đằng kia!
Không sai, một vị pháp thần nữa xuất hiện, không ai khác ngoài “đại tỷ” Lê Ân
Tĩnh!
Nàng… vậy mà đuổi đến tận đây rồi!
Nghĩ lại, Lâm Hàn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Đã hai năm trời, hắn ngoài
lúc ban đầu còn thỉnh thoảng trở về thăm mẹ con Lê Ân Tĩnh, cho đến khi chính
thức tham chiến, tiến quân công phạt Trịnh Thị, hắn chưa từng trở về một lần,
thậm chí thời gian để viết lá thư hay trò chuyện từ xa cũng không có.
Tính ra, Diễm nhi cũng đã ba tuổi, hai năm không thấy, không biết con bé
nghịch ngợm kia thế nào rồi?
Nhìn ba người nhà Lâm Hàn “tú ân ái” đằng kia, trong lòng Tinh Thần Lão Ma lại
không ngừng rung động.
Một kẻ chỉ mới thần cảnh chưa tới, vậy mà có tới hai vị phu nhân đều là Thần
cảnh?
Hơn nữa cả hai đều vô cùng cường đại, chỉ cần một cái búng tay cũng có thể đè
chết hắn! Vậy mà đều cam tâm tình nguyện gả cho hắn?
Tiểu tử này rốt cuộc là ai?
Trong lòng lão trăm mối không có cách giải, thần sắc trở nên có chút kiêng kỵ!
Tên này… chỉ một lần đã có thể đả động hai vị Thần cảnh đến trợ trận, ai mà
biết hắn còn có thể gọi ai đến?
- Trả lại tháp nhẫn thuật!
Lúc này, giọng nói thanh thúy mà lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng lại vang lên,
thiên không cũng như gió nổi mây vần, nổi lên từng đợt băng tuyết trắng xóa.
Tuyết tiên tử đã ngưng tụ khí thế đến cực hạn, có thể sẵn sàng xuất kích bất
cứ lúc nào.
- Đúng đúng! Chính sự quan trọng! Này này, Tinh Thần Lão Ma, mau mau trả lại
tháp nhẫn thuật! Nếu không bổn tiểu thư điều động cả Uy truy sát ngươi, chân
trời góc biển cũng phải nghiền ngươi ra thành bã!
Lê Ân Tĩnh có vẻ như tìm được nơi trút giận mới, vô cùng phẫn nộ, hai tay
chống nạnh, như một cô nàng chua ngoa chỉ thẳng vào mũi Tinh Thần Lão Ma mắng.
Lâm Hàn vô cùng đau đớn đấm ngực giậm chân:
- Nghiệt chướng! Nghiệt chướng a! Rõ ràng ông xã bị người ta đè ra đánh,
không lo báo thù rửa hận thì thôi! Lại còn… Aiz… thôi thôi, đừng nói nhảm, tất
cả cùng lên, giết lão già này!
Lâm Hàn vừa dứt lời, Tuyết Thiên Lăng đã tung mình lao tới, như một khỏa thái
âm lưu tinh xé toạc không gian, mang theo hàn ý ngập trời tập kích Tinh Thần
Lão Ma.
Tinh Thần Lão Ma híp mắt cười lạnh một tiếng, Tuyết Thiên Lăng bất giác cảm
thấy một cỗ nguy cơ hiển hiện, khiến nàng bất giác lạnh cả sống lưng.
Tinh thần sư, công kích vô ảnh, trí địch vào chỗ chết mà không hề hay biết.
Tuyết Thiên Lăng mặc dù là Võ Thần, nhưng tốc độ tuyệt nhiên không bằng Lâm
Hàn, không thể liên tục dùng phi lôi thần thuật né tránh như hắn.
Vả lại, nàng tuyệt nhiên không có ý né tránh.
Chỉ thấy lúc này, Tinh Thần Lão Ma đột nhiên biến sắc, phía trước hàn khí ngập
trời, phía sau lão lại đột ngột xuất hiện nhiệt độ kinh hồn, khiến toàn thân
lão gần như bỏng rát. Băng hỏa lưỡng trọng thiên, nếu là người bình thường, có
lẽ đã tan vỡ thành trăm ngàn mảnh rồi.
Nhưng Tinh thần lão ma không phải người thường! Chỉ thấy lão hừ lạnh một
tiếng, tinh thần chi lực bạo phát, cả người lão như phát ra vạn trượng tinh
mang, thế giới lực tán phát, vậy mà sinh sinh đẩy lùi hoàn toàn đạo cảnh và
quốc độ của hai nữ.
Nhưng cũng vì thế, lão đã mất đi thời cơ công kích Tuyết Thiên Lăng, bị nàng
nhanh chóng áp sát, thần kiếm vung lên, chiêu thức hoa lệ mà tràn ngập sát cơ,
như mộng tựa ảo, khiến Tinh Thần Lão Ma khó bề phân biệt.
Quan trọng nhất, đó là cỗ khí tức rét lạnh như băn sương kia, khiến Tinh Thần
Lão Ma có cảm giác như đứng trong vạn trượng vực sâu nơi cực bắc, rét thấu
xương tủy. Toàn thân lão có chút cứng ngắc, nhưng lại bị lão mạnh mẽ dùng tinh
thần lực thao khống thân thể, xua tan hàn khí.
Tinh thần lực của lão ma vô cùng cường hoành, vậy mà cưỡng chế bao bọc lại
chân nguyên của Tuyết Thiên Lăng, vừa phá đạo cảnh của nàng, lại lấy khối năng
lượng ngưng tụ vô song đó thành công kích, phản ngược lại đối phương. Tuyết
Thiên Lăng cũng nhận ra điểm này, đôi mắt lạnh lùng kia thoáng chốc hơi biến
đổi.
Oành!
Một tiếng nổ rung trời vang lên, hỏa hoa văng ra khắp bốn phương tám hướng.
Tuyết Thiên Lăng vậy mà bình tĩnh lui lại, không chút tổn thương, ngược lại,
vị trí nơi lão ma đứng, lúc này đã hoàn toàn bị bao phủ bởi hỏa khí ngập trời.
Đừng quên, đứng bên cạnh vẫn còn một Lê Ân Tĩnh! Nàng… thậm chí còn mạnh hơn
Tuyết tiên tử.
Chẳng biết từ bao giờ, quốc độ của Lê Ân Tĩnh đã bao trùm lên toàn bộ phạm vi
xung quanh thân thể lão ma, mặc dù không thể chèn ép quốc độ của lão, nhưng
lại có thể dễ dàng phát động ma pháp công kích từ bất cứ vị trí nào.
Ma pháp siêu cấp, kết hợp với thần khí trong tay, một đòn này, dù tinh thần
lão ma có là pháp thần bốn trọng cũng không dễ chịu.
Quả nhiên.
Tro bụi tán đi, để lộ ra bên trong là một tinh thần lão ma có chút rách rưới,
quần áo trên người bị cháy mất vài chỗ. Tuy nhìn chật vật như vậy, nhưng Lâm
Hàn nhìn ra, thương thế của lão không nặng, ngược lại, thần thái trong mắt lại
trở nên âm trầm hơn vài phần.
- Các ngươi đã muốn chết! Vậy thì để ta thành toàn cho các ngươi!
Lão ma quát lạnh một tiếng, thoáng chốc khí tức tăng lên gấp bội! Thương khung
vốn gió nổi mây vần, đột ngột như tĩnh lặng, mặt đất nóng như luyện ngục, cũng
chỉ trong tích tắc trở nên nguội tàn. Cả trời đất như tối lại, chỉ còn có
những vì sao trên trời tỏa sáng lấp lánh, khiến sắc trời trở nên óng ánh đầy
mộng ảo.
Nhưng trong cái mộng ảo đầy mỹ lệ ấy lại là sát cơ ngập tràn, thân thể Tuyết
Thiên Lăng hơi trùng xuống, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sáng hơn, thậm chí…
là hưng phấn!
Đúng, là hưng phấn! Kể từ năm ấy gặp Lâm Hàn, sau bao nhiêu năm bị giam lỏng,
cho đến khi được hắn cứu ra, lại trợ giúp nàng đột phá Võ Thần, cho đến nay,
nàng còn chưa từng được chiến đấu với cường giả đồng cấp một lần nào.
Đừng quên, năm xưa Tuyết Thiên Lăng chính là một tiên tử vô tình, xem mạng
người như cỏ rác, khiêu chiến giết người cũng là chuyện như cơm bữa. Mặc dù
nàng cũng không phải là phần tử hiếu chiến, nhưng đột phá, mà lại không tìm
được đối thủ xứng tầm, chẳng phải rất bi ai sao?
Chẳng thế mà khi còn ở nhà Lâm Hàn, nàng đã không ít lần khiêu khích Lê Ân
Tĩnh. Ngoài thiên tính trời sinh của phụ nữ ra, chẳng phải cũng là vì nàng
muốn có một đối thủ hay sao? Chẳng qua, Lê Ân Tĩnh cũng mười phần kiềm chế,
giữa bọn họ vẫn chỉ có một lần giao chiến mà thôi.
Quay lại với hiện trường. Chỉ thấy Tuyết Thiên Lăng càng đánh càng hưng phấn,
chiêu chiêu trí mạng, kiếm pháp phiêu dật mà vô thường, mỗi chiêu đều vô cùng
xảo diệu lách qua phòng ngự của lão ma, khiến lão liên tục biến sắc lui lại.
Mặc dù Tinh Thần Lão Ma đã dùng đến thế giới lực áp chế Tuyết Thiên Lăng,
nhưng đừng quên cảnh giới của nàng cũng vô cùng mạnh mẽ, lại thêm có Lê Ân
Tĩnh một bên chia sẻ áp lực. Mặc dù tốc độ, chân nguyên, nguyên thần đều bị
kiềm chế, giảm mất ba thành chiến lực, nhưng so về cận chiến, Tinh Thần Lão Ma
hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Ưu thế của lão là công kích tinh thần! Chỉ là, cứ mỗi lần lão ma có động tác,
Lê Ân Tĩnh một bên lại như đoán trước được lão định làm gì, lần nào cũng chớp
thời cơ trước một bước dùng hỏa ma pháp kinh hồn kia tập kích từ phía sau,
khiến lão không thể không biến chiêu ngăn cản.
Và không ít lần, Tuyết Thiên Lăng lại vô cùng xảo diệu dùng chiêu thức ép lão
lui lại đúng vị trí trung tâm công kích. Tinh Thần Lão Ma qua nhiều lần chật
vật hóa giải hiểm cảnh, sắc mặt có chút trầm trọng. Từ khi nào mà một võ giả,
một ma pháp sư lại có thể phối hợp khăng khít như vậy?
Nhìn thấy hai nàng càng đánh càng hăng, phối hợp càng thêm khăng khít, Tinh
Thần Lão Ma thoáng chốc sinh ra thoái ý, ngày hôm nay, có hai Võ Thần bảo vệ,
lão biết, mình không lấy mạng Lâm Hàn được.
Huống chi, trong cảm nhận của lão, trước sau giống như có một đôi mắt đang âm
thầm theo dõi tất cả động tĩnh nơi đây. Một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, nguy
hiểm đến mức khiến lão luôn luôn phân thần, khó mà tập trung chiến đấu được.
Ý lui đã quyết, Tinh Thần Lão Ma chợt gầm lên một tiếng, tinh thần lực áp súc
bấy lâu bạo phát, một cỗ khí tức kinh khủng xông phá đạo cảnh và quốc độ của
hai nàng, giống như một quả tinh cầu bị dồn nén đến cực hạn, đã đến biên giới
bạo tạc.
- Không tốt! Lại là chiêu này! Mau mau lùi lại!
Lê Ân Tĩnh kinh hô một tiếng, dẫn trước lùi lại, ngay sau đó, Tuyết Thiên Lăng
cũng biến thành một tia chớp bạc trắng, bị Lâm Hàn dùng phi lôi thần thuật kéo
tới một vị trí cách đó vài trăm dặm.
- Ha ha ha! Hôm nay tạm biệt! Ngày khác ta lại đến lấy cái mạng chó của
ngươi! Cứ chờ đó, chuyện hôm nay còn chưa kết thúc đâu!
Tinh Thần Lão Ma chợt cười lớn một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, phút chốc đã
hoàn toàn biến mất. Để lại ba người nhà Lâm Hàn sắc mặt khó coi đứng đó.
Chỉ là… ẩn sâu dưới vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Hàn, lại là một nụ cười có chút
đắc ý mà khó ai có thể phát hiện ra…


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #383