Người đăng: hieugskm
Dẫn theo đám người Lâm Hàn vào kho chứa rau, một không gian chật hẹp với những
cái giá thiết kế theo tầng để chứa rau, tên phụ bếp vô danh có vẻ thập phần
ngạo mạn chỉ tay ra lệnh, nào còn cái vẻ khúm núm khi đứng trước tên thanh
niên hai mươi tuổi trước đó.
Lâm Hàn trầm lặng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng người từng người cúi
mặt đi tới góc phòng lấy những cái xô chạy ra đằng sau khu bếp lấy nước. Hiện
giờ là mùa đông, trên người bọn họ lại chỉ mặc loại quần áo vải vừa mỏng vừa
cũ, từng người từng người đều lạnh đến run người, nhưng vẫn chỉ có thể cắn
răng mà chịu đựng.
Nhìn thấy đám tiện dân kia chỉnh tề đi lấy nước, tên phụ bếp nhếch miệng cười
một tiếng khinh miệt, cũng phất phất tay đi rời đi làm việc của mình. Hắn phải
nhanh chóng học mót được vài món mới, thể hiện tay nghề một phen.
Lâm Hàn lạnh mắt nhìn tên này, tay trái lặng lẽ xuất thủ, một thanh kunai đâm
xuyên qua yết hầu tên này, hắn chỉ có thể trợn mắt lên thật to, cố gắng quay
đầu lại để xem xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng đáng tiếc, sức lực của hắn không
còn đủ để làm điều đó nữa rồi.
Lâm Hàn ra tay vô cùng dứt khoát, cả quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc, hắn
ngay lập tức thu thi thể của tên này vào không gian trữ vật, trên người loáng
lên một cái, đã biến thành bộ dạng của đối phương, một chi tiết cũng không sai
lệch.
Hắn lặng lẽ đi ra ngoài, giả làm một bộ dạng mờ mịt quan sát tình hình chung
quanh, không biết phải làm gì. Tên phụ bếp này thực chất cũng là kẻ mới tới,
không biết nhiều việc, làm cái gì cũng cần người khác phải nhắc nhở, bộ dạng
bình thường cũng là như thế.
Nếu như chọn một người quá thạo việc trong cái bếp này để giả trang, Lâm Hàn
không chắc mình có thể duy trì không bị phát hiện trong bao lâu.
Quả nhiên, thấy Lâm Hàn vẫn ngơ ngác đứng đó trong khi mọi người bận đến tối
mắt tối mũi, ngay lập tức có một tên thanh niên đứng ra quát lớn:
Lâm Hàn làm ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chân chạy đến bên cạnh người
kia, vụng vụng về về bắt đầu bóc tôm, ra vẻ áy náy nói:
Tên kia thực chất cũng chỉ là phụ bếp, gọi Lâm Hàn tới cốt là để chia sẻ công
việc ra cho bản thân. Thấy đối phương biết điều như vậy, mặt hớn hở nói:
Lâm Hàn vô cùng hoảng sợ nói:
Lâm Hàn ra vẻ hết hồn hết vía, động tác trên tay lại nhanh thêm mấy phần,
khiến tên kia có chút đắc ý cười hai tiếng.
Chỗ tôm trước mắt thập phần khổng lồ, tính ra cũng phải mấy trăm cân, hai
người Lâm Hàn dù bóc rã cả tay cũng chỉ được một nửa. Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn
có phần mệt mỏi nói:
Lâm Hàn bắt đầu thăm dò tình hình, nếu đồ này đúng là cho tiệc rượu kia, vậy
thì mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Tên kia nghe vậy, thoáng chốc nhìn hắn như nhìn kẻ ngu:
Lâm Hàn giật mình, thoáng chốc ngượng ngùng nói:
Tên phụ bếp bĩu môi nói:
Cái gọi là “tiểu thư”, thực chất chính là đám ca cơ của Trịnh Vũ.
Lâm Hàn ra vẻ hiểu nói.
Không! Đồ của các vị tiểu thư sẽ có tỳ nữ đến lấy, còn đồ của các vị phu
trưởng do chúng ta mang đi.
Này! Hai tên kia, còn không mau mau bóc tôm nhanh lên cho ta, ngồi đó thì
thầm cái gì? Không được, không được, mau mang cho ta nửa cân tôm thịt tới đây,
cần dùng gấp!
Trong lúc tên kia còn đang khoe khoang sự hiểu biết của mình, một vị sư phụ
đang đứng cách đó hơn mười mét chợt có chút nóng nảy quát lớn! Trong cái bếp
này, việc quát tháo với nội dung tương tự đã trở nên quá bình thường, nên
chẳng có mấy ai tỏ ra kỳ quái.
Lâm Hàn đảo đảo tròng mắt, thoáng chốc chọn một đám tôm bóc khá rách nát trước
mắt mình, cuống cuồng bỏ vào trong bát chạy tới trước mặt sư phụ kia, khúm núm
nói:
Sư phụ kia nhìn vào chỗ tôm Lâm Hàn đưa đến, thoáng chốc nổi khùng nói:
Lâm Hàn tái mặt chạy đi, cuống cuồng đổi nửa cân tôm khác, lần này lại là
những con tôm đẹp nhất, tươi nhất, với Byakugan, hắn làm việc này chỉ mất có
nửa phút, thập phần nhanh chóng.
Thấy hắn làm nhanh như vậy, sư phụ cũng có chút hài lòng gật đầu:
Cùng lúc, cũng có một tên khác vội vã mang thịt lợn đến, cũng là loại thịt
tốt, khiến sư phụ rất hài lòng, tay không ngừng làm, nhưng mặt hắn cũng có
chút hòa hoãn nói:
Hả?
Ánh mắt Lâm Hàn có chút sáng lên.
Trưởng cơ? Chẳng phải là ca cơ đứng đầu hay sao?
Ánh mắt hắn trở nên có chút lấp lánh, trên tay lặng lẽ lướt qua đám tôm kia
một cái, sau đó vâng vâng dạ dạ cúi đầu rời đi.
…
Bạch Thi Dao có chút chán chường ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt có chút đờ
đẫn nhìn vào chính mình trong gương.
Nàng chính là trưởng cơ trong lời của sư phụ kia, thủ lĩnh của đoàn ca cơ dưới
tay Trịnh Vũ.
Trong quân doanh, thân phận của nàng có thể đặc thù, người khác gặp nàng cũng
đều khách khách khí khí, nhưng chính nàng cũng biết, bản thân mình chỉ là một
ca cơ nhỏ bé của Trịnh Vũ, địa vị ngay cả một thị nữ cũng không bằng.
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng nàng biết, cả đời này mình cũng không thể
thoát khỏi tay Trịnh Vũ, nàng quá nhỏ bé, quá vô lực. Thoát khỏi tay hắn… gần
như là điều không tưởng.
Mấy tháng này, Trịnh Vũ mặc dù đang đánh trận, nhưng vẫn ngày ngày sênh ca,
thân làm trưởng cơ của hắn, hầu như mỗi tuần Bạch Thi Dao đều phải ca múa ít
nhất ba lần, không những mệt mỏi về thể xác, mà cả tinh thần cũng đều chịu dày
vò, khi mà nàng phải cố căng da mặt ra mà nở một nụ cười giả dối, cười đến
cứng ngắc trong suốt hàng tiếng đồng hồ.
Bất đắc dĩ là vậy, vô lực là vậy, nhưng Bạch Thi Dao từ đầu đến cố gắng sống
tiếp, nàng chưa từng nghĩ đến cái chết, bởi nàng còn rất trẻ, mới hai hai tuổi
mà thôi. Mặc dù biết là khó, nhưng nàng vẫn chờ, chờ một cơ hội mong manh nào
đó để bản thân thoát khỏi bể khổ.
Nhìn một bàn mỹ thực trước mặt, Bạch Thi Dao cười khổ một tiếng, mệt mỏi gắp
lấy một con tôm đỏ au, chậm rãi đưa lên miệng thưởng thức, không biết rằng
phía sau, một cánh tay lạnh lùng đang thầm lặng xuất hiện từ bóng tối, chậm
rãi từng chút một vươn về phía nàng.
Đúng lúc này, một giọng nói có chút cao thái quá vang lên ngoài cửa, cánh tay
kia thoáng chốc thu lại như chưa từng xuất hiện. Bạch Thi Dao cũng giật mình
một cái, sau đó nhíu nhíu mày, buông đồ ăn trong tay rồi chậm rãi bước ra khỏi
cửa.
Bạch Thi Dao lạnh lùng nói.
Giọng nói cao vút kia cũng không yếu thế:
…
Những lời tranh cãi tiếp theo, Lâm Hàn không có ý định nghe tiếp, trong trướng
bồng của Bạch Thi Dao, hắn chỉ lặng lẽ nấp trong một góc, âm thầm suy nghĩ lại
kế hoạch lần này.
Vừa rồi hắn vốn định xuống tay với Bạch Thi Dao, hoặc là trực tiếp hạ gục
nàng, giả trang cướp thân phận, hoặc là bám lên người nàng, lợi dụng thân phận
của Bạch Thi Dao để tiếp cận Trịnh Vũ.
Nhưng có vẻ hắn vẫn hơi nóng lòng thái quá rồi! Tính huống ban nãy, nếu như
Lâm Hàn hạ gục Bạch Thi Dao trước đó, chẳng phải mọi việc đã hỏng hết rồi hay
sao?
Bạch Thi Dao không phải là tên phụ bếp vô danh trước đó, nàng là người rất có
danh tiếng trong doanh trại này. Giả mạo nàng là một việc rất khó, nếu không
nói là bất khả thi.
Nghĩ lại, bản thân cũng đã chờ đợi chuyện này cả nửa năm, làm gì nóng lòng
nhất thời mà hỏng chuyện? Chi bằng quan sát kỹ tình huống, bám theo bước chân
Bạch Thi Dao nắm giữ vững tình hình trước mắt rồi nói sau cũng không muộn.
…
Đến đêm, Bạch Thi Dao đã cùng đoàn vũ cơ rời đi, Lâm Hàn lặng lẽ dõi theo bước
chân của nàng, cuối cùng cũng đã có thể tìm được vị trí của Chủ trướng rồi.
Chỉ là…
Lâm Hàn lúc này lại có chút giật mình nhận ra, tầm nhìn của Byakugan lại bị
ngăn cản bên ngoài, hắn vậy mà không thể quan sát tình hình bên trong chủ
trướng.
Đây là lý lẽ gì?
Mắt của hắn có thể nhìn xuyên cả trận pháp cấp tám! Trận pháp cấp chín chưa
thử, nhưng chắc cũng không thành vấn đề! Vậy mà bây giờ tầm nhìn của hắn lại
bị ngăn chặn bên ngoài chủ trướng?
Xem ra bản thân cũng có chút coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi! Kế hoạch
ám sát này, còn cần suy tính kỹ hơn một chút.
Lần này… chắc chắn phải thu thập đủ tình báo rồi mới hành động, quyết không
thể lỗ mãng hành sự như trước!