Vào Quân Doanh


Người đăng: hieugskm

Nửa năm sau.

Lâm Hàn đã bố trí đầy đủ kế hoạch, bắt tay từ nhiều mặt. Dường như phía quân
đội Trịnh thị, Trịnh Vũ cũng đã nhận được tin tức, có phần nổi nóng truy sát
Hắc Phong quân, xung đột vũ trang xảy ra ngày càng nhiều. Hắc Phong quân mặc
dù có ưu thế về tốc độ, lại chỉ chạy không đánh, nhưng trong sáu tháng này,
thiệt hại cũng đã lên đến gần hai ngàn người.

Bù lại, Ninja dùng tổ hợp nhẫn thuật phục kích quân đội địch cũng đổi trả lại
thương vong gần năm ngàn của đối phương, coi như cũng có lãi.

Thế nhân vậy mới biết, Ninja ngoài ám sát và thu thập tính báo ra, mai phục
cũng lợi hại vô cùng. Nhẫn thuật phát động có uy lực vô cùng lớn, có thể nói
là đất rung núi chuyển, không thua gì ma pháp sư thi thuật. Hơn nữa lại không
có dấu hiệu tinh thần lực thao túng nguyên tố, khiến ma pháp sư của Trịnh thị
không thể cảm ứng rõ ràng tình hình, nhiều lần bị phục kích thành công.

Lâm Hàn biết, đã đến lúc mình phải động thủ, không thể chờ thêm được nữa.

Hai dặm ngoài quân doanh Trịnh thị.

Lâm Hàn híp mắt ngồi trên một ngọn cây, lẳng lặng quan sát rừng trướng bồng
trước mắt.

Trong phạm vi ba dặm, bạt ngàn là những trướng bồng màu lam nhấp nhô của Trịnh
thị. Dường như những trướng bồng này được sắp xếp theo những quy luật nào đó,
khiến mắt người bị che khuất rất nhiều, không thể nhìn rõ tình hình bên trong
quân doanh. Đương nhiên, điều này cũng không làm khó được Lâm Hàn cùng
Byakugan của hắn.

Chỉ là, trướng bồng ở đây quá nhiều, hơn nữa kiểu dáng, kích cỡ còn không đồng
nhất, sắp xếp lại giống như lộn xộn không chỉnh tề, khiến Lâm Hàn rất khó có
thể tìm ra được đâu mới là trướng bồng của chủ soái, càng không thể nhận rõ ra
Trịnh Vũ đang ở vị trí nào.

Chẳng trách sát thủ bình thường rất khó có thể ám sát trong vạn quân. Tình báo
điều tra khó, trà trộn vào bên trong dù dễ, nhưng từ đó nắm bắt được tình
hình, còn có thể vô thanh vô tức áp sát chủ soái là một chuyện khó mà tưởng
tượng.

Nếu sơ sảy bị phát hiện, sát thủ tu vi thấp chắc chắn sẽ bị quần công đến
chết, tu vi cao lại vì quy củ, không thể trắng trợn đồ sát quân lính bình
thường của đối phương, chỉ có thể tìm đường rời đi. Ám sát cuối cùng vẫn là
thất bại.

Quan sát bên trong không có nhiều ý nghĩa, Lâm Hàn quyết định điều tra vùng
ngoại vi, trà trộn vào trong doanh trại thám thính tình hình, hiện giờ đó là
cách duy nhất, cũng là phương thức quen thuộc của Ninja.

Nói về trà trộn, Ninja là độc nhất vô nhị.

Chờ đợi nửa ngày, cuối cùng Lâm Hàn cũng tìm kiếm được thời cơ.

Quân doanh này canh gác khá nghiêm cẩn, Lâm Hàn vốn định dùng thông linh thú
thả thuật thức phi lôi thần của mình vào giữa quân doanh, nhưng chỉ cần chim
điêu tới gần doanh trại, ngay lập tức bị cung tiễn thủ của đối phương bắn
giết. Vì không đánh rắn động cỏ, Lâm Hàn chỉ có thể từ bỏ.

Chờ đợi mãi, cuối cùng Lâm Hàn cũng chờ được một đoàn người tiến đến gần quân
doanh.

Đoàn người này khá đông, trên dưới một trăm người, mang theo rất nhiều xe
ngựa, kéo theo phía sau là những thùng hàng chất đống. Người trong đoàn hầu
hết đều rất bình thường, chỉ có người dẫn đầu là bộ dạng phú quý, bộ dạng
giống như một địa chủ vậy.

Lâm Hàn biết, đây là người đưa quân lương tới tiếp tế.

Khác với Hắc Phong quân của Lâm Hàn, mấy lần cướp bóc ở thành Bạch Vũ, Địa Hải
quốc đã đầy đủ vật tư cho hắn sử dụng trong vòng ba năm, quân đội của Trịnh
thị thường có thói quen nhận tiếp tế lương thực và đồ đạc ở địa phương.

Đây không phải là vì Trịnh thị không có năng lực chi trả quân lương và vật tư,
mà là vì bày tỏ một loại thái độ, một loại thói quen của Trịnh thị, đó là cao
cao tại thượng, đi đến đâu cũng phải được người cung phụng như chúa cứu thế.
Chẳng thế mà đám vô liêm sỉ kia vẫn luôn tung hô mình là “chính nghĩa quân”,
còn kẻ khác là quân phản loạn…

Đương nhiên, cũng có thể là vì ban đầu Trịnh thị không đủ tài lực để nuôi sống
chiến tranh kiểu này, nên mới dùng phương thức đó giảm nhẹ áp lực cho gia tộc
khi chinh chiến trên nhiều mặt trận.

Hiện tại, đoàn người này đang ngày càng áp sát doanh trại, Lâm Hàn quyết đoán
nhún mình một cái, qua hai phút đã lặng lẽ xuất hiện trong đoàn người mà không
ai nhận ra.

Lúc này bộ dạng của hắn cũng chẳng khác mấy những người xung quanh, quần áo
lam lũ, đầu chít khăn che quá nửa khuôn mặt, trên mặt còn có chút bùn đất bẩn
thỉu, người thường nhìn cũng khó mà nhận ra hắn có gì khác lạ.

Hơn nữa, những người này cũng chỉ cắm đầu đi về phía trước, nơm nớp lo sợ
lương thực và vật tư chất đống trên xe có vì quá tải mà rớt xuống không, làm
gì có tâm tư mà để ý hắn.

Người trong đội ngũ là một chuyện, nhưng có thể thông qua được lính gác cổng
hay không lại là chuyện khác.

Nơi đây canh phòng rất nghiêm ngặt, không phải là nói chơi. Ngay từ vòng ngoài
cùng, những người này đã phải tiếp thu kiểm tra toàn thân, không được phép
mang kim loại, quần áo trên người cũng chỉ được có một lớp mỏng, ngay cả những
bao lương thực và vật tư kia cũng phải mở ra kiểm tra kỹ rồi mới được thông
qua.

Ngày càng áp sát.

Cho đến khi còn cách phía trên cùng đội ngũ chừng mười mét. Lâm Hàn thoáng cúi
thấp đầu, khóe miệng cười nhạt một tiếng.

Phía trước đội ngũ đột ngột xôn xao, tiếng hét thảm vang lên, một trong số
những người nông dân sớm thông qua đột ngột ngã quỵ xuống đất, miệng la hét
cực kỳ hoảng sợ, giống như gặp quỷ vậy.

Trong tích tắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nơi đó, ngay cả đám
lính gác cổng cũng không ngoại lệ.

Chỉ trong một tích tắc đó, thân ảnh Lâm Hàn đã như một tia chớp biến mất, lúc
xuất hiện trở lại đã là trong doanh trại, núp phía sau một xe chở hàng mà
không hề hay biết.

Đám lính gác phản ứng rất nhanh, vài người mau chóng trở lại cương vị, nhìn
chằm chằm vào hàng người bên dưới, nhưng không ai thấy được vừa rồi đã có một
người rời đi.

Chỉ có một hai người phía sau Lâm Hàn có thể nhìn ra vừa rồi có người đột ngột
biến mất. Nhưng nhìn phía trước, người nông dân kia chỉ vì hét thảm một tiếng
đã bị đánh đập không ra hình người, bọn họ thức thời ngậm miệng lại, không dám
phát biểu linh tinh.

Họ chỉ là tiểu nhân vật, làm tốt chuyện của mình là được, doanh trại này có gì
bất thường, đâu có liên quan gì tới họ?

Lâm Hàn hơi áy náy nhìn người nông dân bị đánh đập kia. Người nọ vừa rồi trúng
ảo thuật Hắc Ám Hành của hắn, nhất thời chìm vào bóng đêm, không nghe, không
nhìn, không ngửi được, chỉ có thể la lên thảm thiết. Sau đó Lâm Hàn nhanh
chóng trừ bỏ thuật này, nhưng lại phải chịu một trận đòn từ quân lính, có thể
nói là cực kỳ oan uổng.

Đám lính một lần nữa nhìn chằm chằm vào đội ngũ còn sót lại, kiểm tra ráo riết
xem có kẻ nào vừa rồi giở trò không, vừa rồi bọn họ cũng chỉ mất tập trung một
giây, nếu không phải tốc độ của Lâm Hàn quá nhanh, sẽ rất khó để có thể qua
mặt hàng rào này.

Lính gác không hề hay biết phía sau lưng họ, Lâm Hàn lại lặng lẽ di chuyển hai
bước, trà trộn vào trong đội ngũ.

Lại qua thêm một lúc, đội ngũ đã được thông qua toàn bộ, theo sự phân công của
thủ quân, đội ngũ tách ra làm hai, một nửa vận lương về phía phòng bếp, một
nửa vận chuyển vật tư về trong kho.

Lâm Hàn rất tự nhiên lựa chọn vận chuyển lương thực. So về độ thường dùng
trong quân, đồ ăn hiển nhiên vượt quá xa vật tư, cơ hội cũng sẽ nhiều hơn.

Vẫn lặng lẽ di chuyển theo đội ngũ, Lâm Hàn lẳng lặng lắng nghe hai tên quân
lính phía trước trò chuyện:


  • Aiz… đây đã là lần thứ ba vận chuyển vật tư trong tháng này rồi! Thực phẩm
    nhiều như vậy, cũng không biết đám đầu bếp kia ăn vụng bao nhiêu. Chúng ta vất
    vả vận chuyển từ sáng tới giờ, lại không được hưởng một miếng.

Tên còn lại có chút không cho là đúng:


  • Tiểu Đạt, đừng có nói bậy. Thực phẩm và vật tư này đều là để chủ soái sử
    dụng, đám đầu bếp kia nào dám ăn vụng một miếng? Ngươi cũng không phải không
    biết tính khí của chủ soái, hai ngày một tiệc nhỏ năm ngày một tiệc lớn. Chút
    vật tư này đáng là cái gì? Quân lính như chúng ta có cơm ăn đã rất tốt, đừng
    có hy vọng sơn trân mỹ thực! Chúng ta đây là đang đánh trận!

Giọng nói mặc dù bình đạm, nhưng Lâm Hàn nghe ra trong đó sự bất bình không
nhỏ. Không phải bất bình vì có thịt mà bản thân không được ăn, mà có vẻ như là
bất bình vì thói xa hoa lãng phí của chủ soái.

Đi đánh trận, chúng ta nghiêm túc ăn cơm trắng lương khô. Chủ soái lại suốt
ngày tiệc tùng, ăn uống xả láng không biết lãng phí. Một mình chủ soái có khi
phải tiêu xài bằng mười vạn quân đội. Mặc dù Trịnh thị thế lớn, người khác chỉ
có thể chủ động dâng lương, nhưng cứ kéo dài như vậy… chẳng phải khiến lòng
người bàng hoàng sao?

Lâm Hàn thế mới biết, Trịnh Vũ này vẫn có thói quen ăn chơi công tử bột như
vậy! Thế thì rất tốt, bản thân còn sợ hắn là loại đa mưu túc trí suốt ngày
ngồi một mình trong trướng bày mưu tính kế, đến lúc đó tiếp cận hắn hẳn là khó
càng thêm khó.

Nhưng tên này đi đánh trận còn ăn chơi trác táng như vậy, số người tiếp xúc
hẳn là rất nhiều, cơ hội có thể nâng lên vô số lần.

Lặng lẽ đi theo đoàn người, qua mười phút, Lâm Hàn cũng được dẫn tới trước một
tòa kiến trúc khá “độc” giữa quân doanh. Đây không phải trướng bồng, mà là một
gian nhà dựng bằng đá, bên trên phủ mái tranh, mặc dù đơn sơ, nhưng cũng rất
chắc chắn. Đây hẳn là “trù phòng” mà đám người nói tới.

Quả nhiên, bên trong là một không gian rộng lớn, có khoảng sáu bảy mươi người
đang hoạt động với đủ công đoạn. Thấy đám người Lâm Hàn tới, người bên trong
liếc cũng không thèm liếc, chỉ chăm chú làm việc của mình, dường như đang tập
trung cao độ.

Phải qua một lúc, có năm sáu tên bộ dạng giống như học đồ mới buông việc trong
tay, nói nói với một người đàn ông trung niên một tiếng, sau đó tiến tới tiếp
đám Lâm Hàn.


  • Hai vị quân huynh khổ cực, việc ở đây giao cho bọn ta là được.

Một tên học đồ chừng hơn hai mươi có vẻ thập phần hống hách nói, tay còn phẩy
phẩy như muốn đuổi người. Giọng kêu khổ cực mà một cốc nước cũng không mời.
Hai tên lính dẫn đường kia đã sớm quen thái độ của đám đầu bếp này, cũng chẳng
nói gì thêm, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tên cầm đầu sau khi đuổi người, lại xoay ra phân phó bốn người còn lại:


  • Tiểu Trình, ngươi dẫn người sắp xếp thịt bò. Quang Đầu, ngươi dẫn người xếp
    thịt lợn. Tiểu Giang, ngươi dẫn người sắp xếp thịt gà. Còn… ây, tên kia mới
    vào, ta quên tên ngươi rồi, nhìn bọn hắn chuyển rau vào bên trong, nhớ phân
    loại hết rau ra, loại nào cần rửa thì rửa, cần nhặt thì nhặt, đốc thúc bọn
    chúng làm luôn đi, nếu không bọn chúng đi hết, ngươi phải làm hết những việc
    đó.

Lâm Hàn nhìn thái độ ngạo mạn chỉ tay năm ngón của tên này, thoáng chốc đã tìm
ra được mục tiêu của bản thân, chính là tên có vẻ như không được nhận biết
kia. Hắn hẳn là người mới vào, không quen biết ai, vì vậy mới bị kỳ thị giao
cho cái việc “rửa rau” phiền hà nhất này.


Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới - Chương #359