Sóng Gió (2)


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Ồ, thế là bây giờ không phải khen ngợi trò chơi này nữa phải không? Tốt quá,
cuối cùng cũng được chửi bới thoải mái rồi…. * * những đứa nào làm ra
cái tựa game gây ức chế này nhá, nó làm tao mất hết niềm tin vào trò chơi
trong nước rồi!”

“ ( `д´*) Tiên sư cái bọn tung clip! Tao còn đang định đi lừa mấy đứa bên
moozVN mà chưa gì tụi mày đã làm lộ hết cả rồi!”

* thể tin nổi mình từng phung phí mấy tiếng đồng hồ vào cái trò chơi này
chỉ để cố gắng chơi lên 10 điểm như thằng áo vàng trong clip các bạn ạ. Không
nói nhiều, 1 sao để cái trò rác rưởi này nhanh chóng đi vào dĩ vãng.”

“May mà anh đây thông minh chưa vội kiểm hàng, đáng đời mấy con bò cầy nhanh
nhảu đoảng vớ phải game lừa hí hí hí. ( ̄▽ ̄)”

Những ngôn luận chỉ trích cùng những lời chửi bới nhắm vào “Flappy Bird” kiểu
dạng như vậy xuất hiện với tần suất ngày một nhiều, đồng thời nó còn khiến cho
những người đứng ngoài cuộc vui nhanh chóng hùa theo. Chẳng mấy chốc, trò chơi
mới nhất của Ninja Studio đã được một lượng lớn tín đồ thế giới ảo gán cho
những từ ngữ đánh giá không lấy gì làm vẻ vang như: “khó đến mức vô lý”, “lối
chơi tệ hại”, “phí thời gian”, “rác rưởi toàn tập”, vân vân….

Hiển nhiên tình cảnh náo động như vậy sẽ hấp dẫn những người làm về truyền
thông tìm đến, và trong số này cũng có không ít người mang theo ý đồ bất
thiện.

“-Tưởng tượng nhạc chuông điện thoại Nokia ở đây.”

Trong một căn nhà riêng khang trang bề thế, vốn đang mải nghiên cứu tài liệu
trong tay chủ quản Hậu chợt giật mình khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại
vang lên. Có chút bực bội vì bị cắt đứt mạch suy nghĩ, ông cau mày bấm nút
thưa máy:

“Có chuyện gì vậy?”

“Thưa sếp, cơ hội tới rồi ạ.” Trong ống máy truyền ra giọng điệu có phần hưng
phấn.

“Cơ hội gì? Nói cho rõ ràng.”

“Dạ, sếp còn nhớ đợt trước Tết có giao cho em tìm cơ hội đánh gục Ninja Studio
không ạ? Hiện tại dịp may của chúng ta đã tới….”

Trải qua nửa phút đồng hồ lắng nghe người nhân viên cấp dưới trình bày đầu
đuôi câu chuyện, khuôn mặt của chủ quản Hậu mới từ từ giãn ra. Ông cân nhắc
trong thoáng chốc rồi lên tiếng phân phó:

“Cho người viết bài đánh giá ngay trong đêm nay để sáng sớm ngày mai đăng
luôn. Tôi muốn ngày mai mở mắt ra một cái là phải thấy được cảnh dân tình đua
nhau lên án trò chơi đó, rõ chưa?”

“Rõ thưa sếp.”

“Còn nữa, anh liên hệ luôn với mấy tờ báo thân cận mời họ giúp đỡ một tay. Cứ
nói tên tôi ra, bảo là xong việc sẽ không quên công lao của bọn họ.”

“Vâng.”

“Tiến hành đi.” Cúp máy, chủ quản Hậu thả điện thoại xuống bàn rồi nhếch mép
mỉm cười đắc ý. Kiên nhẫn chờ đợi hai tháng trời, rốt cuộc thì thằng ranh đó
cũng lộ ra sơ hở. Lần này thì ông nhất định phải cho nó một bài học nhớ đời vì
cái tội dám coi thường tập đoàn Thiên Không mới được.



----------

Sáng hôm sau.

“Xem nào, hôm nay chắc là mình sẽ quay lại với bản cập nhật “Fruit Ninja” đang
làm dở dang. Kế hoạch chi tiết cho “Plants vs Zombies” thì để từ từ vài ngày
nữa lập ra cũng được.” Ăn xong bữa sáng no nê, Dương Khoa thả người xuống ghế
sô pha tự thưởng cho mình một tách trà trước khi bắt đầu một ngày làm việc
cuối tuần bình yên.

“Mà tại sao phản ứng của cư dân mạng về đoạn clip giới thiệu “Flappy Bird” lại
gay gắt thế nhỉ?” Ngồi không cũng buồn, thế là Dương Khoa mở laptop lên để
theo dõi những lời bình luận của đoạn clip như lời Liễu dặn hôm qua. Làm hắn
ngạc nhiên là những lời nhận xét về nội dung đoạn clip hay về trò chơi chỉ
chiếm một tỷ lệ rất nhỏ, còn lại đa phần bình luận đều nhắc đến chuyện lừa đảo
nào đó.

Lạ thật đấy.

“... Hay là nó có liên quan đến loạt bài viết khen ngợi mà chị Liễu tìm thấy ở
trên mạng? Có thể lắm, lát nữa phải gọi điện báo cho chị ấy mới được.” Lờ mờ
nhận thấy có điều bất thường, Dương Khoa liếc nhìn đồng hồ rồi quyết định lát
nữa sẽ thông báo cho Liễu biết chuyện này, bởi vì hiện tại vẫn còn khá sớm nên
hắn chưa muốn làm phiền người ta vội.

Trong lúc chờ đợi, Dương Khoa lên mạng tìm đọc tin tức liên quan đến lĩnh vực
trò chơi điện tử tại một số tờ báo yêu thích. Đợt vừa rồi công việc bận quá
thành ra hắn chẳng mấy khi có dịp lên mạng, hiện tại rảnh rỗi một cái hắn phải
tranh thủ cập nhật tin tức ngay.

“Phỏng vấn game thủ nổi tiếng “Anh cô đơn”: Hiện tại “Giang hồ truyền kỳ” hoàn
toàn không có đối thủ tại thị trường trong nước…. Ghê nha, trò này bây giờ vô
đối đến thế cơ à? Mất cân bằng thế này là không ổn rồi, mình phải sớm tạo ra
cho nó một đối thủ xứng tầm mới được.”

“TZ Software đang úp mở một dự án trò chơi mới, lấy bối cảnh vùng địa cực băng
giá. Nghe cũng hay đấy, nhưng mà còn phải xem thể loại của nó là gì nữa. Có
mỗi bối cảnh không thôi thì cũng chẳng đáng để hóng lắm.”

“Danh sách trò chơi VR đáng chơi tháng 3…. Lại là mấy trò chơi nhập vai, chả
có thể loại gì mới cả. Nhìn giới thiệu thôi đã thấy không muốn cày rồi.”

“Có một trò lừa đảo đáng khinh gọi tên là “Flappy Bird”…. Ồ, thế mà cũng có
cây bút đưa tin về trò chơi của m…. Cái gì?!”

Trố mắt ngạc nhiên khi thấy trò chơi của mình bị lên án ngay từ tiêu đề, Dương
Khoa vội vàng nhấn vào bài viết để xem nội dung bên trong. Thế rồi, mới chỉ
đọc được vài dòng đầu tiên hắn đã lập tức phẫn nộ:

“Đơn vị chế tác ra trò chơi thấp kém này không ngừng truyền bá thứ tin tức giả
tạo tại một số diễn đàn lớn trong nước, để từ đó đánh lừa những người chơi cả
tin tìm đến. Hiển nhiên là hình thức quảng bá đáng bị lên án này đã được thực
hiện thành công, với số nạn nhân tính tới thời điểm hiện tại lên tới cả trăm
ngàn người.... Thằng ôn nào dám đặt điều nói xấu ông đây đấy? Chiến dịch quảng
bá của ông đây vẫn còn đang nằm ở trên giấy chứ đã đi vào thực hiện đâu?”

Đang định cuộn xuống phía dưới để xem tiếp, đột nhiên điện thoại ở trong túi
quần Dương Khoa đổ chuông. Hắn vội rút ra xem người gọi tới là ai rồi bấm thưa
máy:

“Em đây chị Liễu.”

“Tin xấu Khoa ơi. Không hiểu sao sáng sớm hôm nay đột nhiên rộ lên một loạt
bài báo bôi đen “Flappy Bird” và Ninja Studio của chúng ta.”

“Em vừa mới đọc đây rồi, cũng đang định báo tin cho chị biết đây. Cơ mà một
loạt là sao, nhiều lắm hả chị?”

“Nhiều lắm. Khả năng cao là lần này chúng ta lọt vào công kích của một bên nào
đó rồi. Chuyện này nói qua điện thoại không tiện, bây giờ chị đến phòng làm
việc ngay đây. Em sửa soạn đến đấy luôn đi để chị em mình bàn tính cách tháo
gỡ.”

“Em đang ở phòng làm việc rồi, chị đến luôn đi.” Thấy tình hình có vẻ nghiêm
trọng, Dương Khoa vội vàng cúp máy bê laptop trở về góc làm việc của mình. Gõ
cái tên “Flappy Bird” lên công cụ tìm kiếm, khuôn mặt hắn càng ngày càng cau
có khi thấy hàng loạt bài viết lên án Ninja Studio lừa đảo người chơi liên tục
hiện lên, với nội dung không mấy khác biệt so với bài báo vừa đọc ban nãy.
Thậm chí có những đoạn văn còn giống hệt nhau đến từng dấu chấm dấu phẩy, bảo
là trùng hợp chắc chẳng ai tin nổi.

Xem ra đúng như lời chị Liễu vừa nói, Ninja Studio lọt vào tầm ngắm của kẻ nào
đó rồi.

Hai mươi phút sau.

“... Tóm lại, những bài báo này đều nhất trí cho rằng những lời khen ngợi trò
chơi đến tận mây xanh trước đó là do Ninja Studio của chúng ta cố ý tung ra để
thu hoạch lợi ích bất chính.” Vừa mới bước chân vào phòng làm việc Liễu đã vội
vàng tìm đến Dương Khoa, hai người ngồi ở góc làm việc của hắn bắt đầu làm rõ
từng bước của việc Ninja Studio bị một vài tờ báo đua nhau công kích lần này.

“Đó cũng là điều em cảm thấy tức nhất. Trò chơi bị lên án vì độ khó hay vì đơn
điệu thì ok dám chơi dám chịu, dân tình phản đối chỉ trích thế nào em cũng
nhận hết. Nhưng cái vụ rải thông tin không đúng sự thật này thì khác, em thề
là em không có đụng tới mấy cái trò tiểu xảo đấy. Mấy tờ báo này dựa vào đâu
mà nói rằng chúng ta lừa người chơi?”

“Chị biết, cơ mà em khẳng định với chị thì có ích gì cơ chứ?” Liễu thở dài:
“Có lẽ nó chỉ là trò đùa dai của một ai đó tung ra mà thôi, nhưng chúng ta
không có căn cứ gì để chứng minh điều đó cho mọi người thấy cả. Mà một khi
chúng ta còn chưa chứng minh được, vậy thì kẻ địch sẽ còn tiếp tục công kích
chúng ta cho đến khi nào tất cả mọi người đều nhận định Ninja Studio toàn
những kẻ lừa đảo thì thôi.”

Lời này của Liễu làm Dương Khoa nghẹn họng không nói được câu nào. Không sai,
thế giới ảo rộng lớn như vậy làm sao hắn biết được trò đùa này xuất phát từ
đâu để mà đi tìm? Mà cho dù có tìm được đi chăng nữa e cũng chẳng giải quyết
được chuyện gì, đến lúc đó sợ là trong lòng người ta ai cũng có định kiến
Ninja Studio coi thường người chơi hết rồi.

Dù vậy Dương Khoa vẫn tỏ vẻ không cam lòng, trong suốt một tiếng đồng hồ sau
đó hắn dẹp bỏ hết toàn bộ công việc sang một bên để ngồi truy tìm xem trò đùa
quái ác nhắm vào hắn khởi nguồn từ đâu. Về phần Liễu, trong thời gian chờ đợi
cô bèn cân nhắc xây dựng đủ mọi phương án hòng tìm ra giải pháp ứng đối vẹn
toàn cho sự cố lần này.

“Thế nào rồi Khoa, có tìm được không?” Cuối cùng, cảm thấy không còn giải pháp
nào khả quan hơn những gì vừa viết trên giấy Liễu đóng bút lại. Đoạn cô quay
sang hỏi thăm tình hình bên phía Dương Khoa.

“Không được chị ạ, mông lung quá.” Dương Khoa bực bội ném con chuột trong tay
xuống, dựa người lên thành ghế hắn khoanh tay tỏ vẻ đăm chiêu.

“Vậy thì chỉ còn một cách khắc phục hậu quả là chạy đua vũ trang thôi Khoa.
Mình có thể bắt mối với một số tờ báo có quan hệ tốt với chúng ta nhờ họ thanh
minh giúp, chỉ là như vậy thì khoản tiền lót tay phải chi ra chắc chắn sẽ
không ít.” Liễu buồn bã lên tiếng, xem ra kinh phí trong quỹ lại chuẩn bị thâm
hụt rồi.

“… Chị để em suy nghĩ một chút.” Nói xong Dương Khoa nhắm mắt lại.

Giờ thì hắn đã hiểu cái cảm giác bị búa rìu dư luận bủa vây mà thần tượng một
thời của hắn đã từng phải trải qua rồi. Nếu như hắn bị người ta gán cho cái
tội danh lừa lọc người chơi thì thần tượng của hắn cũng đã có lúc bị chụp cái
mũ ăn cắp bản quyền và trốn thuế lên đầu. Sự việc hai bên tất nhiên là nặng
nhẹ khác nhau, song cả hai người trong cuộc đều lâm vào cùng cảnh ngộ oan ức
như nhau.

Rõ ràng là bản thân trong sạch, vậy mà chẳng thể nào chứng minh được cho người
đời thấy rõ.

Mà đã lâm vào cùng một cảnh ngộ như vậy rồi, liệu kết cục của hai người cũng
sẽ giống nhau sao? “Flappy Bird” cũng sẽ vì thế mà chết non?

“... Không.” Trải qua nửa phút suy nghĩ, Dương Khoa chậm rãi mở mắt ra.

“Sao hả Khoa?”

“Không, chúng ta sẽ không hành động theo như kịch bản của kẻ địch.” Dương Khoa
khẳng định chắc nịch: “Chị Liễu, chị có tin tưởng em không?”

“Giờ là lúc nào rồi....” Nói được một nửa, trông thấy vẻ mặt vô cùng kiên định
của Dương Khoa Liễu đột ngột ngừng lại. Thế rồi trong đầu cô chợt nhớ lại lời
dặn dò cuối cùng Tịch dành cho cô, vào cái ngày cô quyết định sẽ làm lại sự
nghiệp từ đầu tại Ninja Studio:

“Dù cho những quyết định của Dương Khoa có viển vông và điên rồ đến đâu đi
nữa, thì em hãy cứ tin tưởng cậu ấy. Đừng do dự, bởi vì cậu ấy sẽ không bao
giờ để cho bất cứ ai phải thất vọng cả.”

“... Có, chị tin em.” Liễu cũng khẳng định rành rọt từng chữ.

“Vậy thì tốt. Danh dự mà chúng ta đã mất, chắc chắn chúng ta sẽ lấy về. Tuy
nhiên không phải là lúc này, bây giờ ta nói gì cư dân mạng người ta cũng không
tin đâu. Hơn nữa em tin chắc kẻ địch lần này cũng đã có chiêu số đối phó lại
việc chúng ta cố gắng thanh minh, nếu ta làm như vậy sẽ chỉ lún sâu hơn vào
vũng bùn này thôi.”

“Vậy thì em muốn làm gì?”

“Chúng đã muốn chơi lớn thì ta theo chúng chơi là được, cuộc đời này chưa đến
sáu giờ chiều chưa biết ai giàu hơn ai.” Dương Khoa nở một nụ cười lạnh lùng:
“Chị không cần phải bận tâm đến chuyện bị công kích, cứ để cho tiếng mắng chửi
của cư dân mạng ngày một lớn vào. Cái chị cần quan tâm ở đây là, hãy tìm cách
chuyển dời sự chú ý của họ vào bản thân trò chơi, vào cái sự đơn điệu tầm
thường và độ khó khăn đến mức cùng cực của nó thay vì những bài khen ngợi
trước đó. Về phần cáo buộc lừa đảo của kẻ địch thì chúng ta không phủ nhận
cũng không công nhận, hãy coi như đó chỉ là gió thoảng bên tai.”


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #172