Sóng Gió


Người đăng: Lập Địa Thành Lợn

“Hai chị vẫn còn chưa về à?” Đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Liễu, Dương
Khoa tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy sắp tan tầm đến nơi rồi nhưng cô và Lệ Thuỷ vẫn
còn đang chăm chú ngồi nghiên cứu một đống giấy tờ rải đều trên bàn.

“Khoa đó hả em, mọi người về hết chưa?” Liễu ngẳng đầu lên đáp lại.

“Về từ đời nào rồi, chỉ còn lại mỗi hai chị thôi. Đang làm gì mà có vẻ bận rộn
thế chị?” Tò mò, hắn đi đến bên cạnh hai người cầm một tờ giấy lên quan sát
nội dung: “Hợp đồng thuê livestream quảng bá trò chơi? Ô đây là hợp đồng cũ
chị làm ở bên SmileIndie đó hả?”

“Ừ, ban nãy chị dọn nốt tủ đồ bên kia thì trông thấy đống giấy tờ này còn sót
lại nên tiện tay xách về đây luôn.”

“À, vậy là chị đang thử tìm xem trong này còn có thông tin nào sử dụng được
nữa phải không?” Dương Khoa lật tờ đánh giá phía sau bản hợp đồng ra rồi trầm
trồ thán phục: “Thời ngày xưa chị làm cẩn thận quá nhỉ, còn ghi chép thêm cả
một bản nhận xét từng người ở phía sau nữa này.”

“Ờ thì, hồi đấy chị mới vào nghề chưa phân biệt được ai với ai nên đành phải
làm thế mới nhớ được. Thôi đưa giấy tờ cho chị để chị còn vứt đi nào.”

“Ô sao lại vứt? Để đấy mà lấy thông tin rồi thuê luôn mấy người này quảng bá
trò chơi của chúng ta có phải tốt hơn không chị?”

“Chỗ giấy chị trải ra ở bàn đấy không còn tờ nào dùng được đâu em, bây giờ
người ta không còn làm streamer nữa rồi.” Đoạn Liễu giơ xấp giấy trong tay lên
phe phẩy: “Chị với Thủy ngồi nhặt cả chiều mới xác nhận được có hai ba trường
hợp này là còn đang làm streamer thôi.”

“Chậc chậc, kinh thật đấy chị nhỉ. Tờ hợp đồng trong tay em đây cũng chỉ vừa
mới ký được hai ba năm thôi chứ mấy, hai ba năm trước vẫn còn đang là streamer
nổi tiếng vậy mà giờ đã không còn tăm hơi nữa rồi.”

“Streamer được hai ba năm là “thọ” đấy Khoa ạ. Nghề này không làm lâu năm được
đâu, tranh thủ lúc còn trẻ và còn đam mê thì gắng sức mà theo thôi chứ sau này
kiểu gì cũng phải chuyển dần sang nghề khác. Ít ai “trường kỳ kháng chiến”
được lắm.”

“Chị nói có lý. Cái nghề này bị phụ thuộc vào nhiều yếu tố quá, lại không được
ổn định như mấy ngành nghề khác nên bảo người ta sống với nó cả đời cũng khó.”
Dương Khoa gật gù cảm thán rồi trả lại giấy tờ trong tay cho Liễu.

“À tiện thể chị cũng nói với em kế hoạch tuần tới luôn. Hôm thứ hai chị sẽ
liên hệ một vài streamer để quảng bá trò chơi của em nhé. Vì lần này trò chơi
của em nó cũng không mấy nổi bật nên chắc là chị làm vài hợp đồng nhỏ thôi cho
tiết kiệm kinh phí, còn truyền thông báo chí nếu em không muốn thì thôi ta dồn
lực vào “Fruit Ninja” cũng được.”

“Gì mà không mấy nổi bật chứ? Trò “Flappy Bird” đấy hay mà,...” Dương Khoa bất
mãn giơ hai tay ra. Thế rồi khóe mắt hắn chợt bắt gặp cảnh tượng Lệ Thủy ngồi
ở một bên tỏ vẻ xoắn xuýt, sau khi nghe thấy cái tên trò chơi được nhắc đến.

Trong lòng đột nhiên nổi lên tâm tư đùa nghịch, hắn quay về phía cô lên tiếng
hỏi: “... chị Thủy thấy em nói có đúng không?”

“... A! Đúng vậy, trò đấy... hay lắm thưa sếp Khoa.” Lệ Thủy cố gắng hết sức
để giữ cho giọng nói của mình tự nhiên và lễ phép nhất có thể, nhưng chỉ cần
nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô lúc này là đủ biết câu trả lời vừa rồi chẳng
giống với tâm tư bản thân tý nào.

“Đấy chị Liễu thấy chưa, chị Thủy đây cũng khen hay nè. Mà chị Thủy thấy thích
điều gì nhất ở trò chơi “Flappy Bird” này thế?”

Lệ Thủy: (ಥ﹏ಥ)

“Thôi nào, đừng trêu em Thủy của chị nữa. Trò đấy của em hay lắm, hay đến nỗi
làm người ta tức chết lúc nào không biết.” Thấy thân hình cô em gái của mình
run lẩy bẩy Liễu vội vàng chuyển chủ đề: “Đó là về trò chơi “Flappy Bird”
(bình tĩnh nào Thủy), còn về cái trò cắt dây gì đó của em thì sao? Đã hoàn
thành xong chưa để chị còn lên kế hoạch quảng bá luôn một thể đây.”

“Cũng không thể nói là xong được chị ạ.” Dương Khoa gãi đầu: “Bởi vì thời gian
gấp quá cho nên em chỉ kịp hoàn thành trọn vẹn mấy phần chơi đầu thôi, chắc
sau này có thời gian em mới dần dần bổ sung nốt được. Cơ mà ý định của em là
đem trò chơi này phát hành hoàn toàn miễn phí, không có hình thức thu lợi trực
tiếp nào cả mà dùng nó như một công cụ để quảng bá các trò chơi khác của Ninja
Studio. Cho nên, có khi thôi không cần mở chiến dịch quảng bá trò chơi này đâu
chị.”

“Không có hình thức thu lợi trực tiếp? Thế tức là trong trò chơi đó của em
thậm chí còn không có nổi một khoảng trống để đặt banner quảng cáo à?”

“Có thì có. Nhưng mà như em đã nói thì cái trò chơi này mới chỉ có một ít màn
chơi đầu mà thôi, thời lượng chơi quá ngắn cộng thêm cái thể loại của nó cũng
kén người chơi nên chắc sẽ không thu được mấy đồng từ quảng cáo đâu. Nếu như
vậy thì chẳng thà ta để miễn phí hoàn toàn, để từ đó lấy được sự ủng hộ của
người chơi còn hơn.”

“Trời ơi, nếu đã có rồi thì cắm quảng cáo luôn đi chứ? Em định để dành làm gì
vậy?”

“Em muốn dùng nó để quảng cáo cho những trò chơi khác của em.” Thế rồi Dương
Khoa trình bày ý tưởng quảng cáo liên kết của hắn cho Liễu nghe.

“... Chị hiểu ý em rồi, cơ mà theo chị cái đó nó không đem lại hiệu quả thiết
thực như banner quảng cáo bên ngoài được đâu. Ta cứ cắm quảng cáo vào bình
thường đừng lo gì cả Khoa ạ, bởi vì trò chơi của em có ngắn hay kén người chơi
đến đâu thì cũng không thể nào tệ bằng “Flappy Bird” chứ?... Thôi nào Thủy,
chỉ là một trò chơi thôi mà. Em quên nó đi đừng nghĩ đến nó nữa là xong.” Trải
qua một phút lắng nghe ý kiến, Liễu vẫn giữ nguyên quan điểm của mình

“Làm vậy sao được? Cảm thụ của người chơi vẫn là thứ cần phải quan tâm hàng
đầu chứ chị Liễu? Đó là nét văn hóa của Ninja Studio mà?”

“Văn hóa không mang ra để ăn được đâu Khoa.”

“Yên tâm đi, có em ở đây mọi người không việc gì phải lo không có cơm ăn cả.
Chị cứ tin tưởng ở em.”

“Ừ cái này thì chị tin, nhưng mà sau cái quả “Flappy Bird”.... Thủy đi xuống
dưới nhà chờ chị đi vậy. Đừng ngồi đây nữa, chờ chị bàn bạc nốt với Khoa
chuyện này rồi hai chị em mình về.”

“Vâng!”

Đợi cho Lệ Thủy thở phào nhẹ nhõm rời khỏi phòng, Dương Khoa và Liễu mới bắt
đầu một cuộc tranh luận nảy lửa với nhau. Trong lời nói của hai người mơ hồ
còn có thể nghe thấy được âm thanh đao kiếm va vào nhau chan chát.

Trải qua mười phút đồng hồ cãi cọ, cuối cùng hai người đạt thành thỏa thuận
mỗi bên nhường nhau một chút: “Cut the Rope” sẽ có cả hai loại banner xuất
hiện thay phiên nhau trong quá trình chơi. Về kế hoạch quảng bá thì qua mô tả
của Dương Khoa, nhận thấy được trò chơi này không có khả năng thu về được
nhiều tiền của nên Liễu gật đầu biểu thị sẽ bỏ qua không tiến hành nữa.

Xét cho cùng, lợi nhuận vẫn là thứ phải được ưu tiên lên hàng đầu. Không ai
muốn thực hiện một vụ làm ăn lỗ vốn cả, nhất là với hoàn cảnh phòng làm việc
non trẻ trước mắt thì điều đó càng không được phép xảy ra.

“... Ok, vậy tuần sau chị sẽ thuê một vài streamer quảng bá “Flappy Bird”. Thế
thôi, chốt hợp đồng xong chị sẽ quay trở lại với “Fruit Ninja”. “Cut the Rope”
ta bỏ qua khâu quảng bá, chuẩn chưa?”

“Chuẩn rồi chị, tất cả vì mục tiêu “Fruit Ninja” đạt 5 triệu lượt tải chị nhé.
À này, đoạn clip em vừa gửi chị đã xem chưa?”

“Xem rồi em. Thú thực là chị hơi bị ngạc nhiên đấy, không ngờ Thiếu Hoàng nhà
ta lại có cái duyên pha trò đến thế. Chị cứ xem được một đoạn là cười đến nứt
cả bụng”

“Đó là còn nhờ công của người cắt ghép clip nữa đấy, chị khen thì chị cũng
phải khen cả em cho nó đủ bộ chứ?”

“Rồi, người cắt ghép clip cũng khéo tay được chưa?” Khen lấy lệ một câu Liễu
chợt đổi giọng nghiêm túc: “Đoạn clip ấy em đăng tải lên trang chủ luôn đi
nhé, nhưng mà nhớ để ý theo dõi bình luận cho chị. Chị vẫn có cảm giác không
bình thường về mấy bài viết đọc được ban sáng.”

“Ok, em sẽ chú ý theo dõi. Có gì bất thường em sẽ báo cho chị ngay.”

“Ừm. Thôi chị về đây không có tắc đường.”

“Chờ tý em đi xuống luôn.”



----------

Đường đi nước bước của kế hoạch quảng bá trò chơi đã được Dương Khoa và Liễu
định ra là vậy, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là một lịch trình đã được soạn
sẵn theo ý tưởng chủ quan của người lập ra. Nó sẽ không bao giờ có thể theo
kịp được những biến hóa khó lường của thực tế, cho dù người lập ra nó có tài
năng đến mấy cũng vậy. Luôn luôn tồn tại những điều không một ai ngờ tới có
thể xảy ra.

Trong trường hợp này, điều mà cả Dương Khoa lẫn Liễu không ngờ tới chính là
trò đùa của Sao vàng ba ngày trước đó. Tính đến thời điểm hiện tại đã có khá
nhiều người chơi mắc phải “cú lừa của năm” này, nhưng thay vì vạch trần sự
thật thì họ lại lựa chọn tiếp tục đem nó truyền đi khắp nơi. Mục đích là để
chứng kiến thêm càng nhiều người đồng cảnh ngộ càng tốt, có như vậy thì họ mới
cảm thấy an ủi được phần nào.

Một truyền mười, mười truyền trăm. Số nạn nhân của trò đùa cứ liên tục gia
tăng theo cấp số nhân, và khi mà cả một cộng đồng người chơi to lớn bắt đầu lờ
mờ nhận ra được có điều gì đó không đúng thì “Bùm!” một cái, quả bom đã được
kích nổ với mồi lửa chính là đoạn clip tấu hài của Thiếu Hoàng được đăng tải
trên trang chủ của Ninja Studio.

“Gì cơ? Đây mà là clip giới thiệu trò chơi á? Hai ông dẫn chương trình này có
cầm nhầm kịch bản tấu hài không đấy? (⁀ᗢ⁀) ”

“Ha ha ha, người thiết kế ra trò chơi mà cũng * chơi được nổi 10 điểm, quê
một cục nha!”

“... Cơ mà mình nghe đồn dân mạng nói rằng trò này đơn giản dễ chơi lắm cơ mà,
sao cái ông áo vàng chơi khổ sở thế? Hay là diễn hài cho anh em xem?”

“Diễn cái con *! Trò này khó bỏ ** ra chứ ngồi đó mà kêu dễ, hôm qua tao
chơi trò này tức tới nỗi ném thẳng điện thoại xuống sàn nhà đây này!”

“Đồng quan điểm với bác trên, chỉ có điều mình ném xuống đệm thôi. Nhà không
có điều kiện các bác thông cảm, vỡ điện thoại một cái là nhịn dùng luôn.”

“Cho những bác nào chưa động vào trò chơi thì xin chúc mừng, các bác đúng là
những người may mắn. Như tôi đây mới gọi là thảm này, chơi còn tệ hơn thanh
niên trong clip cơ.”

“Vậy ra mấy lời khen ngợi trước đó đều là lừa đảo hết hả? (O_O;) ”

“Lừa chứ còn cái * gì nữa? Hỏi ngu!”

“Má, cái clip này sớm không ra muộn không ra, nhè đúng lúc tao vừa bị lừa chưa
kịp lừa lại đứa nào thì nó mới ra. Cay ơi là cay!”

“Làm một công dân tuân thủ năm điều Bác dạy, tôi có kiến nghị thế này: các anh
em hãy chung tay góp sức với tôi đưa đoạn clip này ra ánh sáng. Không thể để
cho dân chúng nước ta sống trong lầm than thêm một phút nào nữa.”

“Ông trên nói ** ra là đem clip chia sẻ khắp nơi cho nhanh, văn vẻ vờ lờ! Ăn
quả lừa sốc quá nên đầu óc giác ngộ luôn rồi hả?”

“Mặc dù mình cũng bị lừa cơ mà thấy đoạn clip này cứ thấy vui vui thế nào ấy
các bác ạ. Giờ nghĩ đến cái cảnh chia sẻ đoạn clip này cho mấy người vừa tải
trò chơi về chơi vỡ mộng mới gọi là hài hước.”

“Thế thì triển khai luôn đi thôi còn chờ đợi gì nữa?”

Thế rồi, đoạn clip của Thiếu Hoàng nhanh chóng được đăng tải ở những nơi mà
người ta vẫn còn đang khen lấy khen để “Flappy Bird” trên internet. Chỉ trong
một khoảnh khắc ngắn ngủi những ngôn từ hoa mỹ, những lời nói dối êm tai nhanh
chóng bị vạch trần, và điều này vô hình chung tạo thành một phản ứng dây
chuyền cực kỳ khủng khiếp. Những người đã nói tốt về trò chơi trước đó quay ra
phản pháo lại chính những lời của mình; những người chưa kịp lừa lại người
khác tỏ vẻ phẫn nộ đến cực điểm; những người trót đầu tư những phút giây quý
giá của tuổi thanh xuân vào trò chơi lớn tiếng bất mãn; còn những người may
mắn chưa bị ăn phải cú lừa thì đứng ngoài “đổ thêm dầu vào lửa”.


Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu - Chương #171