Người đăng: Lập Địa Thành Lợn
“Em biết rồi.” Dương Khoa nhẹ giọng đáp lại. Hắn đứng lên nhường chỗ ngồi cho
Thanh Lam và Duy Hải rồi cầm lấy ba lô: “Anh chị ngồi đây xem qua bản thảo với
kế hoạch làm việc của trò chơi mới nhé.”
“Có mỗi thế này thôi à Khoa? Có vẻ không chi tiết bằng tập bản thảo trò chơi
“Fruit Ninja” nhỉ.”
“Anh Hải đừng lo, đây chỉ là bản kế hoạch sơ bộ em lập ra để mọi người bắt tay
vào làm trước thôi. Mọi người cứ yên chí là sẽ có một bản kế hoạch đầy đủ
sau.” Đoạn hắn quay về góc làm việc của mình cất tạm ba lô vào một chỗ, sau đó
bật sẵn máy tính để chuẩn bị làm việc rồi mới đi lên tầng gặp các chị em.
“Chị Lan, chị Nhung.”
“Khoa đến rồi hả em. Mau vào đây.” Trông thấy Dương Khoa đẩy cánh cửa phòng ló
đầu vào, Hồng Nhung ngẩng mặt lên nở nụ cười hòa ái. Buông xuống con chuột
trên tay, cô lấy một cuốn sổ dày cộp từ trong ngăn kéo đặt lên bàn rồi mở ra.
“Có chuyện gì thế chị Nhung?” Trông thấy cuốn sổ này Dương Khoa đoán thầm
trong bụng rằng tám chín phần mười là chuyện liên quan đến quỹ tiền hiện tại.
Quả nhiên Hồng Nhung lập tức thông báo cho hắn một tin tức tốt:
“Hôm qua bên phía GVN vừa gửi cho chúng ta báo cáo doanh số phát hành “Fruit
Ninja” trên thị trường quóc tế tính đến thời điểm hiện tại. Theo đó thì trong
tuần đầu tiên trò chơi của em đã bán được gần 200000 bản rồi.”
“Nice! Thế con số lợi nhuận cụ thể là bao nhiêu hả chị?”
“Bên kia vẫn còn đang tiến hành bỏ vốn để tiếp tục công tác tuyên truyền và
xây dựng kênh phân phối ở một số nước chưa phát hành trò chơi, dự toán không
ngừng biến động như vậy nên mình chỉ có thể tự tính nhẩm lợi nhuận với nhau
được thôi em. Nhưng nếu như những khoản chi phí mà họ công bố được kiểm chứng
là đúng đắn thì tính đến thời điểm hiện tại chúng ta có khả năng thu về được
hơn 1,5 tỷ đồng.”
“Ha ha, quá ngon!” Nghe thấy tiền tỷ đổ về túi Dương Khoa khoái trá cười to.
“Chưa hết đâu Khoa, hôm thứ hai “Fruit Ninja” cũng đã cán mốc 300000 lượt tải
xuống tại thị trường trong nước rồi. Sau khi trừ đi thuế phí thì toàn bộ số
tiền thu được từ việc bán trò chơi đã được nhập vào quỹ của công ty, và tính
đến hiện tại Ninja Studio đang có 4,3 tỷ đồng.”
“Đã lên cao đến như thế rồi hả chị?”
“Ừ, nếu cộng thêm chỗ lợi nhuận phân phối tạm tính 1,5 tỷ chị vừa nói thì quỹ
tiền có thể lên đến gần 6 tỷ.” Nói đến đây, Hồng Nhung khẽ nhếch môi: “Thế em
có muốn rút tiền ra luôn bây giờ không Khoa, để chị còn làm sổ sách luôn?”
“Rút ra... Ơ, sao lại rút hả chị Nhung?” Đến đây Dương Khoa tỏ vẻ bối rối nhìn
bà chị kế toán. Đang yên đang lành sao lại bàn đến chuyện rút tiền ra?
“Thế em không định lấy đồng nào cho mình à? Chị xem em phân phối lợi ích cho
mọi người khá là hào phóng đấy chứ, sáu thành viên ban đầu cộng lại đã rút đi
15% doanh thu bán ra của “Fruit Ninja” rồi. Cơ mà đến lượt em thì lại chẳng
thấy đả động gì đến, chị cũng đang thắc mắc đây.”
“À, phần em thì hiện tại chưa cần. Chắc chị Nhung không biết ngoài công việc
chính ở đây ra em còn có hợp đồng phát hành trò chơi ở bên ngoài, tiền kiếm
được cũng coi như đủ để trang trải sinh hoạt hàng ngày nên không cần thiết
phải lấy tiền trong quỹ.” Kế đó, Dương Khoa giải thích vắn tắt cho Hồng Nhung
nghe về quá trình lập nghiệp thưở ban đầu của mình.
“Ồ, thì ra là vậy.” Hiểu rõ nguyên do Hồng Nhung gật đầu, trên vẻ mặt của cô
bỗng nhiên xuất hiện một tia thưởng thức. Thì ra chàng thanh niên trẻ tuổi
trước mặt này xây dựng cơ đồ bằng hai bàn tay trắng chứ không phải là nhờ bố
mẹ trong nhà hỗ trợ như cô vẫn thường đinh ninh trong lòng.
“Xem ra phải nhìn cậu sếp nhỏ này của mình bằng con mắt khác rồi. Người nhà cô
Linh có khác, ai cũng đều có bản lĩnh cả.” Tự nhủ trong lòng như vậy, ngoài
mặt Hồng Nhung nở nụ cười khen ngợi: “Bảo sao từ hồi thành lập phòng làm việc
đến giờ chị chỉ thấy em góp tiền vào chứ không thấy lấy tiền ra, hóa ra là có
chân ngoài rồi. Khoa giỏi thật đấy, chị thấy không nhiều người gây dựng mọi
thứ từ con số không được như em đâu.”
“Chị Nhung quá khen.” Dương Khoa ngại ngùng gãi đầu.
“Nhưng mà tiện đây thì chị cũng phải góp ý với Khoa điều này.” Chỉ thấy Hồng
Nhung đột nhiên nghiêm mặt nói tiếp: “Bởi vì chị vừa mới về đây làm việc, cho
nên chuyện em lấy 15% doanh thu phát hành “Fruit Ninja” ra để phân phối cho
mọi người trước đó coi như chị bỏ qua không nhắc đến nữa. Thế nhưng sau này
mỗi khi quyết định những chuyện tiền nong như thế thì em phải bàn bạc với các
chị đây trước nghe chưa, không phải hứng lên một cái là đổ đi một đống tiền
như thế được đâu.”
“... Có nghiêm trọng đến mức đấy không chị? Đó chỉ là ưu đãi dành cho mấy anh
chị em đồng cam cộng khổ lập nghiệp cùng với em thôi mà?”
“Chị biết, có tình có nghĩa như thế là một điều vô cùng đáng quý, cho nên chị
mới nói là bỏ qua.” Hồng Nhung dịu giọng: “Nhưng từ bây giờ trở đi thì chị sẽ
không đồng ý việc em tự quyết định một chuyện hệ trọng như vậy, hạng mục khen
thưởng cần phải được cân nhắc kỹ lưỡng dựa trên chuẩn mực nhất định và tình
hình tài chính cụ thể của nơi làm việc. Và cái ý “từ bây giờ trở đi” của chị,
nghĩa là sắp tới khen thưởng dựa trên việc phát hành “Fruit Ninja” tại thị
trường quốc tế không được theo cái con số 15% đó của em nữa.”
“Nhưng mà em lỡ miệng hứa với các anh chị rồi mà.” Dương Khoa đánh mắt sang
phía Thu Lan, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lặng cặm cụi làm việc.
“Đừng nhìn chị, chị là người đưa ra ý kiến này đấy Khoa. Mọi người được hưởng
lợi quá nhiều từ việc phát hành trò chơi trong nước rồi, cho nên bây giờ cần
phải thắt chặt hầu bao lại để sau này còn có vốn mở rộng quy mô nơi làm việc.”
Thu Lan ngẩng đầu trả lời gỏn lọn, sau đó cô lại cúi xuống viết lách thứ gì đó
trên bàn làm việc của mình.
“Với lại chuyện đó thì em yên tâm, đích thân chị sẽ đi gặp từng người để giãi
bày vấn đề. Chị tin là mọi người sẽ thông cảm và không phản đối gì đâu.” Hồng
Nhung đưa ra cú chốt hạ.
“... Vậy thì nhờ chị.” Dương Khoa thở ra một hơi. Bà chị này đúng là giỏi
thuyết phục người khác mà, đến chính hắn đây mặc dù đã biết trước như thế cũng
chẳng thể nào làm gì được. Đồng thời trong lòng Dương Khoa mặc niệm ba giây
cho cặp đôi ham làm giàu Hương Ly Cẩm Tú. Họ mà biết được tin này chắc là thất
vọng lắm.
Cùng lúc đó.
“Này, mày bị sao thế?” Ngồi trên lớp, trông thấy Hương Ly đột nhiên run rẩy
Cẩm Tú lên tiếng hỏi han.
“Không biết nữa, tự nhiên tao rùng mình sởn hết cả gai ốc lên ý. Hay là có
chuyện gì xấu xảy ra cũng nên.” Hương Ly bồn chồn đáp lại.
“... Ừm, không hiểu sao tao cũng cảm thấy hơi hơi nóng ruột. Mà thôi kệ đi,
chắc là mấy con ôn vồ ở bàn bên kia nó ghen tị nói xấu tao với mày đó Ly ạ.”
“Nói xấu gì thế?”
“Mày chưa biết à? Nhớ hôm qua hai đứa mình “chát chít” (chit-chat: tán gẫu, từ
này về Việt Nam không hiểu sao hay bị đọc ngược lại) với con Vẩu không? Vừa
nãy nó đem chuyện hai ta kiếm được cả trăm triệu ra kể cho cả lớp nghe.”
“Cái con dở hơi này! Đến mẹ tao đây tao còn giấu chưa kể cho nghe cơ.” Hương
Ly tỏ vẻ khó chịu ra mặt: “Đúng là con này ngồi đâu cũng bô bô cái mồm, bảo
sao vẩu!”
“Chưa kể với mẹ à? Sao không về khoe luôn đi, hôm thứ hai biết tin một cái tao
về khoe mẹ tao luôn, kém tý nữa thì mẹ tao lăn đùng ngã ngửa ra đất.”
“Tao định chơi một quả bất ngờ, đợi gom tiền lại thành một cục to rồi mới về
khoe cả thể. Đợt hoa hồng tháng trước tao vẫn giấu chưa kể cho mẹ đâu.”
“Ái dà, dám chơi “quỹ đen” cơ đấy! Thế thì tý nữa tao phải mổ hết đống tiền ấy
của mày cho mày khỏi khoe!”
“Tao đố mày luôn!”
“Hai em kia! Không muốn học thì mời ra ngoài!” Giáo viên đang giảng bài nghe
thấy hai người nhỏ to trò chuyện bèn quay xuống quát tháo. Thấy vậy Hương Ly
và Cảm Tú vội vàng khoanh tay ngồi im như thóc, nhưng chỉ chờ giáo viên quay
mặt lên bảng là họ lại thì thầm:
“Mà này, sắp tới không biết hai ta có còn được chia thêm hoa hồng phát hành
trò chơi quốc tế không nhỉ?”
“Tao không biết nữa, hôm kia tao nghe trộm được chị Lan với chị Nhung nói với
nhau là cần phải bàn bạc thêm về vấn đề này. Cơ mà tao chỉ nghe được mỗi vậy
thôi.”
“Có khi nào hai chị ấy bàn bạc tăng thêm hoa hồng không nhỉ? (mắt long lanh)”
“Mày tham như mõ vậy Tú ạ. Không bị cắt đã là cảm ơn trời đất rồi. Mà thôi học
đi, mấy hôm nữa kiểu gì cũng biết thôi.”
“Ừ, mà học xong đi ăn lẩu Thái đi. Trời sắp vào hè rồi, lúc đấy nóng chảy mỡ
ra có muốn cũng chẳng ăn nổi.”
“Được, tý tao rủ thêm con V.... À mà thôi, cái con mồm như *ít vịt này cho
nhịn!”
...
“Đó, nếu mà em không lấy đồng nào thì bọn chị sẽ tích lại làm vốn để cuối năm
mở rộng quy mô phòng làm việc.” Sau một hồi chuyện trò bàn tán về sổ sách các
thứ, Hồng Nhung gấp cuốn sổ dày cộp lại thả về chỗ cũ: “Cơ mà lúc nào em muốn
rút ra thì cứ rút ở chỗ Lan vô tư nhé, chỉ cần báo trước cho chị để chị định
khoản là được.”
“Em biết rồi. Nhưng chắc là từ giờ đến cuối năm em không rút ra đâu, cho nên
chi trả điện nước lương lậu các thứ xong còn bao nhiêu chị cứ tích lại làm vốn
phát triển phòng làm việc cho em.”
“Ô, thế ít nhất cũng phải chừa lại cho chị một ít để chị có kinh phí tuyên
truyền chứ?”
Một giọng nói từ sau lưng truyền đến, Dương Khoa quay đầu lại thì thấy Liễu
mang theo một tập giấy tiến vào phòng: “Thế nào rồi, khỏi ốm chưa Khoa?”
“Em khỏi rồi. Thế nào chị Liễu, mấy hôm nay công tác vẫn ổn chứ? Hôm nọ phỏng
vấn em nghe anh Hoàng nói là thành công lắm hả?”
“Ừ, không ngờ phóng viên người ta lại ấn tượng với phong cách của Hoàng đến
thế, còn khen là nói chuyện có duyên nữa. Đây chị vừa mới in bài phỏng vấn ra
đây này.” Dứt lời Liễu chìa cho Dương Khoa xem bài báo trên tay.
“Ui chu choa, anh Hoàng trông đẹp trai nha.” Trông thấy tấm ảnh Thiếu Hoàng
tạo dáng cực kỳ chất chơi người dơi ngay phía đầu đề Dương Khoa trầm trồ khen
ngợi. Thế rồi, không đợi cho hắn xem kỹ bài báo Liễu kéo một chiếc ghế trống
ngồi xuống nói tiếp:
“Chị nghe nói em lại chuẩn bị tung ra hai trò chơi mới hả Khoa? Gửi cho bên
chị một ít thông tin đi, để chị còn bắt đầu triển khai kế hoạch quảng bá
luôn.”
“... A thôi chị ạ. Hai trò chơi này của em đều là trò chơi đơn giản, chỉ cần
đưa tin lên trang chủ với một số trang mạng xã hội là được rồi. Chị cứ tiếp
tục đầu tư công sức vào “Fruit Ninja” đi, không phải kế hoạch gì cả.”
“Chỉ thế thôi à, sao bên nặng bên nhẹ thế Khoa?”
“Chị cứ nghe em, với lại hai trò chơi này em cũng không coi trọng việc thu
hoạch lợi nhuận từ nó. Thế nên mình đừng đầu tư công sức làm gì cả, cứ để mọi
chuyện thuận theo tự nhiên.”
Lời này của Dương Khoa là lời thật. Theo ý muốn của hắn, đội ngũ Thiếu Hoàng
không thiết lập bất cứ hình thức thu lợi nhuận nào trong “Flappy Bird” ngoại
trừ một ô trống nhỏ phía dưới trò chơi để đặt banner quảng cáo, khác hẳn với
phiên bản tràn ngập quảng cáo pop-up của thần tượng một thời tại thế giới cũ.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Dương Khoa chấp nhận từ bỏ một lượng lớn
tiền của có thể thu hoạch được, nhằm đem lại một trải nghiệm tốt hơn cho người
chơi. Lý do thì khá là đơn giản: theo hắn người chơi không nên bị hành hạ bởi
bất cứ thứ gì khác ngoài lối chơi khó đến mức gây sốc nữa.
Cho tới “Cut the Rope”, Dương Khoa thậm chí còn quyết định sẽ biến nó thành
một trò chơi hoàn toàn “Free to Play”. Mặc dù bên trong trò chơi cũng có một
khoảng trống để cắm banner, nhưng những banner này sẽ là banner quảng cáo
Ninja Studio cũng như những trò chơi của phòng làm việc tại thời điểm hiện tại
cũng như trong tương lai. Và tất nhiên là chúng sẽ không thể đem lại tiền của
một cách trực tiếp.
“Thế nhưng không có quảng bá cũng không hay lắm đâu Khoa, chí ít thì mình cũng
phải đầu tư một chút để lôi kéo người chơi tìm đến chứ?”
“Thực sự là không cần đâu chị.... Hay là thế này đi, ta chơi lại bài cũ thuê
streamer về quảng bá trò chơi cũng được chị ạ. Vì hai trò chơi này của em có
tính chất giải trí tức thời tương tự như “Slither”, cho nên nếu chị cảm thấy
cần thiết phải quảng bá thì hãy đi theo hướng này.” Thấy Liễu có vẻ kiên quyết
Dương Khoa làm ra nhượng bộ: “Song song với đó ta cũng có thể cho mấy anh chị
em dưới kia livestream một vài buổi chơi trò chơi rồi cắt ghép lại thành clip
tung lên mạng. Cũng lâu rồi phòng làm việc của chúng ta chưa tổ chức
livestream chị ạ.”
“Chỉ có vậy thôi à?”
“Thế là tốt lắm rồi chị, chị cứ tin em. Không cần có sự tham gia của báo chí
chủ lưu đâu.”
“Thôi được, vậy thì chị sẽ quay trở lại tập trung quảng bá “Fruit Ninja”.
Tranh thủ đặt mục tiêu lớn trong thời gian vài tháng tới trò chơi phải đạt
được 1 triệu lượt tải xuống.”
“Nghe đơn giản quá thế chị? Đổi cái mục tiêu nào nó thử thách hơn đi chị
Liễu.” Dương Khoa phì cười: “Theo em vài tháng tới “Fruit Ninja” chỉ riêng thị
trường trong nước thôi cũng phải có ít nhất 1 triệu lượt tải xuống rồi, chị
đặt mục tiêu như thế cũng như không à.”
“Tự tin thế? Thế còn thành tích trên thị trường quốc tế theo em nó sẽ là bao
nhiêu?”
“Ít nhất gấp ba bốn lần con số đó.”
“Được, vậy thì cộng lại chị đặt hẳn mục tiêu lớn 5 triệu lượt tải xuống luôn.
Thế là vừa lòng rồi nhé.” Liễu cười nhưng trong thân tâm cô lại không cho
những lời vừa rồi của Dương Khoa là đúng. Mặc dù tính đến thời điểm hiện tại
“Fruit Ninja” đang có xu hướng bán chạy, nhưng chỉ trong vài tháng mà doanh số
tăng lên đến cả chục lần như thế thì quá mức khoa trương rồi. Cho dù có được
GVN nâng đỡ cũng chẳng thể nào tốt được đến như vậy.
Liễu nào ngờ được rằng, những lời vừa rồi của Dương Khoa vậy mà lại không sai
lấy một chữ.
...