Kiếm Đế


Người đăng: Hathanhkiemde

Tịch Mịch Vạn Linh Kiếm Phổ
Một tiếng hét lớn từ thanh niên mặc áo bào tím, trường kiếm trong tay y vung
lên chém ra một kiếm chiêu hình vòng cung hướng về chiếc cổng ghi Thiên Môn.
Kiếm ảnh vừa ra chốc lát thiên địa vận chuyển nhanh hơn mắt trời tăng tốc về
phía xa
Bùm!
Kiếm quang cách cảnh cổng 2 thước thì bạo tạc ra sóng linh lực cực mạnh bốn bề
vốn yên tĩnh nổi lên gió lốc ,mặt đát rung chuyển, áo tím thanh niên liên tục
chém thêm hàng loạt kiếm ảnh khác tầng tầng lớp lớp linh lực lan toa kinh
người
Phá Cho Ta !
Thanh niên áo tím thét lớn dồn hết linh lực vào một nhát kiếm, tiếng nổ mạnh
phát ra, chỉ nghe răng rắc 1 tiếng " thiên môn" xuất hiện vết nứt ,thấy thế
thanh niên phá lên cười, tiếng cười vang dội khắp không gian Hà Thanh kiếm đế
thành công phá thiên môn" không biết từ lúc nào bên canh thanh niên áo tím
xuất hiện một lão giả áo trắng . Ha Ha vô ngã tiên bối quá khen, phiền tiền
bối hộ pháp thay vãn bối. Nói xong Hà Thanh chỉ kiếm vào thiên môn phong khinh
vân đạm nói "Đến ĐI"chốc lát mây mù tứ phía một đạo thiên kiếp giang xuống Hà
Thanh dùng 1 kiếm nhẹ nhàng đỡ tiếp đó một lại một loạt thiên kiếp giáng xuống
đến đạo thiên kiếp cuối cùng, một luồng sét mạnh khủng khiếp từ trời đánh
xuống, " nhất kiếm phá thiên " trường kiếm vừa động kinh người kiếm khí trùng
thiên mà lên
Đoàng !
Thiên kiếp qua đi nơi độ kiếp chỉ còn trơ chọi một bóng người quần áo rách
rưới miệng thổ huyết
Hà Thanh kích động nâng hai tay ôm mặt khóc to, đúng nột tâm hắn giao động!
là người đầu tiên trong vạn năm trở lại đây thành công đọ thiên môn, vinh
quang bậc nào !
Tu luyện chưa đầy 700 năm đọ kiếp, kiêu ngạo làm sao!
Bỗng một mùi hương ôn nhu bao lấy hắn sau đó cánh tay ngọc ngà bám vào cổ hắn,
Hà Thanh kích động nói" Linh muội ta thành công rôi !" Muội thấy phu quân giỏi
không, hắn quay lại ôm lấy nữ tử động lòng người kia.
Phụt!
Hà Thanh choáng váng, lúc này trên ngực hắn từ lúc nào xuất hiện một con dao
tinh xảo
Phụt !
Lại một thanh kiếm đâm đằng sau hắn
Hăn bay ra nhìn chằm chằm 1 già một trẻ trc mắt mình vẻ mặt không tin nổi ,
thì thào "tại sao ?"
Lão già bỗng biến thành nam tử tuấn mĩ, người phụ nữ nhào vào lòng hắn như
con méo nhỏ
Con ngươi hăn co rút khi thấy cảnh này thì thào "tại sao
.....Sư....Ca..Sư...Sư muội" hai người cẩm trường kiếm lao đâm về phía hắn
đúng lúc sắp đối mặt với sinh tử
Hắn hối hận ! Hắn cư nhiên lại hối hận.
Một đời thiên kiêu cứ thế bỏ mạng ?
Hắn nhớ làng quê cha mẹ, huynh đệ
Hăn nói nhỏ đủ 2 người nghe thấy "ta nguyện đoạ lạc phàm trần huỷ đi tiên thể
chốn tiên gian" linh lực trong đan điền hắn bạo phát, mặt 2 người kia thể
hiện không thể tin nổi, một vụ oanh tạc còn lớn hơn thiên kiếp huỷ diệt toàn
bộ sự sống một tinh không phát ra bạo tạc lúc này khắc nơi kêu than ....
Còn hắn rơi vào hư không vô định!
—————————————————————————
La Hải quốc, Đông nam quận, thủ phủ La thành
Một người thiếu niên áo bào vàng, mặt mày sáng sủa, tuấn lãng ngồi trên xe
ngựa ngắm nơi phồn hoa trước mắt
"Trương thúc đây là La thành sao" vâng thiếu gia người đánh xe đáp.
Trong phủ thành chủ,
Ngồi trên hoàng ỷ một lão hán khoẻ mạnh vẻ mặt cương nghị nhắm mắt thiền định
Báo ! Một người mặc giáp phục đen tuyền chạy vào phá vỡ yên tĩnh đợi một lúc
người đó nói
Thành chủ ! Thiếu công tử dực vương cốc đã tiến vào phạm vi La thành, sắp tới
rồi ạ
Lão hán bật chợt mở mắt đôi mắt bắn ra tinh quang, nhưng không có sát khí chỉ
có ôn nhu nói
Đi cùng bản thành chủ đi đón đứa chắt này !
Nhưng ngài đang trùng kích bình cảnh a ! nghe vậy lão hán trầm mặt lại thở dài
đạo
Ngươi mang hắc bàng vệ cao thủ bảo vệ nó nếu nó có mệnh hệ gì thi.. nói đên
đây mắt lão hán loé sát khí, không khí trong gian phòng trầm xuống, quân sĩ
kia run bần bật tuân mệnh lui ra, lao hán quay lại nhìn phía nam
Tình nhi đứa con bất hiếu này lại gây chuyện gì đây..
Nhắm mắt quay lại hoàng ỷ ngồi xếp bằng thiền định
Về phần vị quân sĩ kia vội chạy về doang trại điều mười tên giáp sĩ cấp tốc ra
khỏi doanh chạy vào thành. Một nơi khác trong la thành, một gian phòng u ám
một thanh niên mặc áo bào xanh đứng nhìn ngọn nến lung lay, không biết lúc
nào trong phòng thừa ra một hắc y nhân " các chủ có lệnh, ám sát thiếu chủ
dực vương cốc" thanh niên gật đầu quay vào phòng thổi tù và đặc chế, mắt loé
hàn quang ánh lửa tắt lịm chỉ còn lại câu nói của hắc y nhân " thất bại cả
phân đường tự xử" . Một thế lực cổ xưa nào đó, trên cao một lão già nhìn
xuống hai thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên nói "nghĩ mọi cách quyến rũ hắn,
coi như đây là trả ơn bản tông" "chúng đệ tử tuân mệnh" 2 người âm thầm hướng
la thành đi tới.
Cùng lúc này toàn thể La Hải quốc các thể lực lớn nhỏ nhận tin chấn động "dực
vương cốc xuất thế, thiếu chủ tương kiến La thành" gần như ngay lập tức nòng
cốt của các tổ chức, thế lực lớn nhỏ hướng Đông Nam quận tập kết La thành ý
tốt có, xấu có, cầu vinh cũng có đủ loại
Quay trở lại vị thiếu niên kia, xe lăn bánh vào đến thành thiếu niên xuống xe
, lão đánh xe dắt ngựa tìm chỗ gửi chỉ còn lại thiếu niền và một hộ vệ đeo mặt
nạ . Thiếu niên tò mò đi quanh thành bỗng thấy một lãi già râu tóc bạc phơ
quần áo rác rưới ngồi một góc hẻm cậu quay hướng vào trước mặt người đó hai
thay nhẹ đưa vào trong tay ông lão hai miếng tinh thạnh thấy vạy mặt nạ định
ngăn nhưng thiếu niên khoát tay, anh đành lui ra, ông lão giật mình dương
đôi mắt lên hung hăng liếc cậu, rồi dừng lại trên đôi mắt trong không có tạp
niệm, khinh rẻ của cậu khẽ động mình ném hai khối tinh thạch ra ngủ tiếp ,
mặt nạ tức giận rút dao định chém thiếu niên khoát tay lấy trong túi áo ra hai
miếng bánh đặt trc mặt ông mà nói " cụ không muốn nhận linh thạch cũng đc
nhưng cũng phải ăn chút gì chứ con cháu chắc lo cho cụ lắm nếu cần cứ tìm cháu
ở đông lai khách điếm" nói rồi tiến ra, đi về hường đông lai thỉnh thoáng ngó
xem ông lão nhận bánh không, thấy ông nhận bánh lòng cậu nhẹ đi, cúi chào rồi
lặng lẽ hướng về đông lai
Sao ngài làm vậy ? Mặt nạ hỏi
Chẳng phải ông ấy rất đáng thương sao ?
Thiếu chủ bao giờ ngài chịu lớ, loại tiện dân này đâu có lòng !
Mặt nạ huynh, con người đều có LÒNG, huynh thôi đi ! Thanh niên phất tay đi
thẳng lên. Quay lại ông già không biết bằng cách nào ông nhắm mắt lại nghe
thấy hết tiếng nói của 2 người, bỗng ông mở mắt trong mắt có sự ôn nhu khác
hẳn ban nãy, cầm lấy miếng bánh cắn cắn ngấu nghiến ,lại nhắm mắt như thưởng
thức mĩ vị ăn xong ông bật khóc lại bật cười
Trong nước mắt có bi ai tột cùng
Trong tiếng cười có hận khí trùng thiên
Xong tiếng khóc cười im bặt ông lão mỉm cười, không phải uất hận, bi thương,
cười nhạo, mà chính là một nụ cười nụ cười thuần tuý ! Nói nhẹ "Đa tạ" không
chút giao động biến mất.


Nhân Sinh Nhất Kiếm - Chương #1