Thức Tỉnh


Người đăng: nhoxkoyeu41

Khai Thiên Tông, từ trong tổ địa nơi sâu xa nhất có một bộ quan tài trên quan
tài khắc họa những phù văn khó hiểu từ hồ lúc kỷ nguyên hình thành thì đã có
những phù văn này, quan tài được đặt ở một căn già gỗ, vật liệu nếu có ngoại
nhân nhìn thấy sẽ kinh hồn bạt vía, vì những vật liệu này tất cả điều quý
hiếm nếu trộm được một trong số chúng bán đi giá kinh thiên cả đời xài không
hết.

“ Kẹt…… Kẹt. “ Bỗng nhiên quan tài nhúc nhích chậm chậm mở ra, một thiếu niên
khoảng mười lăm tuổi ngồi dậy, thiếu niên khuôn mặt trắng như ngọc, ngũ quan
tinh xảo như đẹp đến mức nữ nhân phải ghen tị, thiếu niên mở mắt ra chớp mắt
thiên địa giống như bị đôi mắt này luyện hóa, ba ngàn đại đạo đều trong con
mắt này diễn sinh hồng trần khô lâu nhân sinh đại đạo tất cả đều bị con mắt
này luyện hóa qua.

Các lão tổ trong tông môn cảm nhận được khí tức kinh khủng quay đầu lại nhìn
về tổ địa xong biến mất. Chớp mắt thái thượng trưởng lão, lão tổ xuất hiện
trước mắt thiếu niên trong mắt mang theo nghi hoặc, bọn họ đã sống gần vạn
năm nhưng chưa nghe lai lịch thiếu niên hay bức họa trong tông môn thiếu niên
này bao giờ.

“ Khai Thiên Tông hiện tại ai đang làm chưởng môn. “ Thiếu niên liết nhìn các
lão tổ sau đó đạm thanh nói.

“ Tiền bối, hiện tại đảm nhiệm chưởng môn là Lý Hạo. “ Một trong những lão tổ
suy nghĩ không ra trước mắt thiếu niên này là ai nên xưng hô “ Tiền bối “ để
tránh phật lòng thiếu niên trước mặt này.

Thiếu niên chưa kịp trả lời thì một ông già chầm chậm bước tới, Lão Nhân bước
đi mỗi bước giống như là khai sáng vùng trời tự tạo ra thế giới riêng không
thuộc lực lượng của thế giới này, các lão tổ lấy lại tinh thần thì lão nhân
đã đứng trước mặt thiếu niên kia, các lão tổ nhao nhao quỳ xuống phục bái
trước lão nhân.

“ Thánh Tổ. “ Các lão tổ đồng thời quỳ xuống phục bái nói một tiếng, đây là
nhân vật quyền lực nhất, lão nhân này là định hải thần châm của Khai Thiên
Tông một thân tu vi Hủy Cực. Có truyền ngôn nói lão nhân này chưa ngã xuống
thì Khai Thiên Tông bất diệt.

Lão nhân không để ý mọi người xung quanh chỉ nhìn thẳng vào thiếu niên hai
chân không tự chủ được quỳ xuống, vành mắt những giọt nước mắt chảy xuống mọi
người nhao nhao nhìn lại thì lão nhân bò đến chân thiếu niên.

“ Tiên tổ, chúc mừng ngài đã thức giấc ngài đã ngủ được ức vạn năm. A tú bất
tài không thể để tông môn huy hoàng như kỷ nguyên trước. “ Lão Nhân tên A tú
nói xong nước mắt vẫn cứ tiếp tục rơi, Lão nhân nhớ nhiều năm trước thời đại
cổ xưa lúc ấy lão nhân còn trẻ tuổi trong tông môn ngước nhìn thiếu niên này
trong mắt tràn đầy hưng phấn. Lúc ấy còn thầm nghĩ chỉ cần thiên phú bằng một
phần mười thiếu niên này đã mãn nguyện.

Thiếu niên này không ai khác tên là La Thiên cũng là một trong những trụ cột
vững chắc đồng thời cũng là một trong những người tạo dựng ra Khai Thiên Tông
, vì từng có ước hẹn với một cô nương bí mật nên vẫn giữ hình dạng mười lăm
mười sáu tuổi. Từ khi thiên mệnh ngủ linh khí cạn kiệt các thiên kiêu chi tử ,
thiên mệnh chi tử nhao nhao ngủ say để đợi thiên mệnh thức tỉnh tham gia thi
đấu để nhận được thiên mệnh bản nguyên đột phá ranh giới cuối cùng.

“ Ngày gặp lại chắc cũng kỷ nguyên vừa tròn, trách duyên trách nợ hay trách
người chưa trọn trái tim. “ La Thiên mặc kệ các tiểu bối đang quỳ ở đó, đôi
mắt nhìn về nơi xa xăm nhẹ nhàng thở dài buồn vô cớ.

Những ngày kế tiếp La Thiên đã ở trước đại điện tông môn nơi trưởng lão ,
chưởng môn lão tổ đều ở đây, tình hình qua các kỷ nguyên Khai Thiên Tông đã
theo hướng lụi tàn mặc dù vẫn còn đứng trong hàng ngũ thập đại tông môn của
Nhân Tộc nhưng hơn nhất lưu môn phải một tí, nếu không phải có A tú thì các
đại gia tộc hay tông môn khác đã nuột trọn Khai Thiên Tông.

Khai Thiên Tông linh khí sung mãn diện tích tông môn cả ngàn vạn dặm nhưng nếu
so sánh thời thịnh nhất Khai Thiên Tông chiếm giữ trăm ngàn vạn dặm từ giới
vực này đến giới vực khác, đều có chi nhánh của tông môn nhưng theo thời gian
hưng thịnh suy tàn, tông môn lần lượt bán các chi nhánh để có linh thạch chi
tiêu. Ở giữa tông môn có một pho tượng của người đàn ông trung niên, cổ hạo
thiên chính khí không giận tự uy tuy đó là pho tượng nhưng nhìn có cảm giác
chân thật như người trung niên này vẫn đang thủ hộ một phương tổ địa này, pho
tượng này không ai khác đó là thủy tổ người huynh đệ kết bái của La Thiên cũng
là một trong những người khai sáng ra tông môn Trần Khai Đế Vương.

Bất kể thời đại nào hay là kỷ nguyên nào người nắm giữ danh hào Đế hoặc Vương
đều là một phương cự bá được thiên mệnh thừa nhận thành tựu kinh người Trường
Tồn mới có danh hào này.

Kỷ nguyên là thời đại của Thần Ma tộc nên các cảnh giới cũng được chia theo Ma
Đế định ra. Hậu Thiên, Tiên Thiên, Bán Thánh, Thánh Nhân, Bán Tiên, Chân
Tiên, Hủy Cực, Tạo Cực, cuối cùng là Vĩnh Hằng Trường Tồn. Bảy đại cảnh
giới trong đó có sơ kỳ, hậu kỳ và viên mãn.

Sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại tông môn và thế giới thì La Thiên nhếch
miệng cười cười sau đó ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu La Thiên đứng dậy
bước ra một bước biến mất tất cả tầm mắt mọi người.

Ở một nơi không thuộc phạm vi của Khai Thiên Tông mà là thuộc Nguyệt Tông đứng
thứ hai trong Thập Đại Tông Môn, trong thành La Thiên vào một tiểu lâu gọi
các món đồ ăn ra vừa uống rượu vừa suy nghĩ, tòa thành này trải qua quá nhiều
vết tích thời gian không biết niên đại nào, có một thiếu niên cùng thiếu nữ
bằng tuổi nhau hẹn non hẹn biển nhưng khi hai người đứng ở đỉnh phong nhất thì
quay lưng lại với nhau từ người yêu trở thành người lạ.

Thở dài La Thiên từ thành ngước nhìn lên khóa chặt tọa độ ở trung tâm tông môn
Nguyệt Tông có một pho tượng nữ tử dung mạo tuyệt đẹp, mái tóc dài chỉ đến
ngang vai dáng dấp không có bút mực nào hình dung ra sự hoàn mỹ của đối phương
, nữ tữ này không ai khác là thủy tổ người sáng lập ra Nguyệt Tông. Trong lúc
đang suy nghĩ vu vơ chợt có một đám người đi lên tiểu lâu tất cả đám người đều
mang đồng phục của Nguyệt Tông, Trong đó có một thanh niên lướt nhìn xuanh
quanh thấy tất cả đều đông khách, đa phần là đồng môn nhẹ nhàng gật đầu, đảo
mắt qua thấy một thiếu niên đang ngồi cạnh cửa sổ tướng tá xa lạ, khi thiếu
niên này lạ La Thiên thì bất ngờ.

Vì La Thiên quá soái ca để hán ghen tị vạn phần, thu hồi suy nghĩ phức tạp
chấp tay nói.

“ Tại hạ Xuyên Mục đệ tự của Nguyệt Tông, không biết đạo hữu thuộc tông môn
nào. “

“ Khai Thiên Tông. “ La Thiên không mặn không nhạt trả lời Xuyên Mục.

Nhưng khi nghe được La Thiên báo ra tông môn tất cả thành viên trong tiểu lâu
lập tức đứng lên, không nói hai lời chuẩn bị ra tay dạy dỗ La Thiên một trận
nhưng Xuyên Mục ra tay cản lại không cho mọi người tiến đánh La Thiên.

Suy nghĩ một chút La Thiên lắc đầu than khổ, Từ lúc mình với Nguyệt nhi cãi
nhau các hậu bối hiểu lầm cho là hai tông môn thù đại hận nên lúc nào cũng xảy
ra xung đột, không sứt đầu thì cũng mẻ tráng khi gặp nhau, nhưng cũng kì tuy
hai tông môn đánh nhau thường xuyên nhưng các trưởng bối đời đời dặn dò không
cho xảy ra tính mạng giữa hai bên.

Xuyên Mục đưa tay cản lại đám người đứng trước dẫn đầu, vẫn phong nhã đứng
chấp tay phía trước La Thiên giọng chuyển sang lạnh nhạt.

“ Ba năm trước, một đệ tử ta qua Khai Thiên Tông chơi nhưng không ngờ bị đánh
gãy hai tay, trưởng bối chúng ta còn phải qua xin lỗi, nay ta cũng để cho các
trưởng bối ngươi qua đây nhặt ngươi về. “ Vừa nói xong không còn khí chất
phong nhã thoát tục nữa thay vào đồ giống như côn đồ phất tay, gần ba mươi
mấy người đồng thời đều hướng lại La Thiên, bọn họ tu vi cao nhất là Xuyên
Mục nhưng chỉ có tu vi Hậu Thiên tầng sáu sơ kỳ, không biết thực hư thực lực
đối phương nên bày ra phương án quần công. Dương Thiên cũng không để ý đám
đông đứng dậy xong lại đám người.

La Thiên cũng không sử dụng tu vi phong bế thân thể không khác gì Hậu Thiên
tầng một sơ kỳ, La Thiên lướt tới đám người lên gói xuống chỏ một tay quét
ngang, đối thủ chưa kịp phản ứng thì một cú đá ngay bụng, tất cả đều nằm trên
mặt đất thứ duy nhất mọi người ý thức đó là đối phương quá nhanh, quyền cước
ảo diệu bọn họ không cảm giác được nên đỡ đòn thế nào.

La Thiên bỏ lại số linh thạch đầy đủ sau đó bước ra tiểu lâu bước đi nhẹ nhàng
, một bước, hai bước, ba bước càng bước cảm giác như cùng mảnh không gian
này tách ra độc lập, khi mọi người nhìn kỹ lại đã mất tích.

Có tu sĩ thấy màn này cũng lắc đầu cười vì bọn họ đã biết được đây là cao
nhân, ở trong Khai Thiên Tông chức vị cũng trưởng lão hoặc cao tầng, chỉ xuất
thủ dạy dỗ bọn hậu bối nên chuyện cũng đến thế chấm dứt, nhưng biết được tin
tức cao tầng Nguyệt Tông cũng chửi thầm hẹn một ngày trả thù không xa.

Trở về tông môn, La Thiên đi thẳng vào tổ địa nhìn thấy thái thượng trưởng
lão, tông chủ, lão tổ ngồi uống trà đánh cờ, La Thiên muốn đem tông môn nay
hủy đi tan tát cho mấy đứa nhóc này gầy dựng lại mới được.

Nếu trước khi có sự xuất hiện của La Thiên, đừng nói là ngồi uống trà đánh cờ
bọn họ bận tối mặt tối này lo sợ lên kế hoạch tu luyện, bàn bạc chuẩn bị hậu
thủ lo cho mấy vạn năm sau nếu có kẻ địch xâm lấn, nhưng giờ La Thiên xuất
hiện bọn họ an nhàn nhiều vì nếu có ngoại địch thì tiên tổ bọn họ một tay lo
hết. Nếu trách thì nên trách A Tú bởi vì lúc La Thiên rời đi, A tú kể cho bọn
hậu bối nghe về lịch sử vĩ đại của La Thiên khiến bọn họ có niềm tin mù quáng.

La Thiên bước lại gần A tú một bàn tay quất vào đầu A tú : “ Tần Tú, mau mau
điều chỉnh lại nội bộ nếu không lão tử phá luôn tông môn này. “ Trong lúc nhất
thời La Thiên giận dữ không còn dáng vẻ cao nhân gì nữa.

Nghe La Thiên quát lên, một khắc sau trong sân không còn ai đang đứng hay
ngồi chỉ còn lại A tú. Thật ra mọi người cùng thời đại đều gọi A tú là Tần tú
, nhưng vì hâm mộ La Thiên và muốn mình còn nhỏ trong mắt La Thiên nên lúc nào
gặp La Thiên đều xưng hô A Tú.

La Thiên bước vào trong bảo khố tông môn lướt qua thấy vài bức họa đều là
những người mạnh nhất tông môn mỗi thời đại đi ra các bậc tiên hiền, trong đó
là một người La Thiên nhận thức đó là bức họa của Trần Khai Đế Vương, còn
những hình còn lại là đệ tử hạch tâm của Trần Khai hoặc cùng cấp bậc của Tần
Tú, chỉ tiếc Tần Tú sớm đột phá Hủy Cực nên tuổi thọ thêm một Kỷ Nguyên không
thì cũng giống như những người ở trên bức họa.

Không ngờ lúc ta ngủ say Trần Khai đã đột phá lên Hủy Cực, La Thiên đưa tay
lên lấy bức họa của Trần Khai, khi vừa bắt lấy bức họa Trần Khai bỗng nhiên
thời gian đình chỉ chốc lát, thời gian như chạy ngược về thời cổ đại ở đó có
một bóng người trung niên nhìn về phía La Thiên xuyên qua thời gian và không
gian, hai người chạm mặt nhau trung niên nhìn về phía La Thiên thở dài rồi
Tiên Lực chui vào lại bức họa.


Nhân Sinh Bất Bại - Chương #1