Động Thủ


Người đăng: ༺༂ℭừʊ⚜ζℜắทջᴬʳᶥᵉˢ༂༻

Bình minh lên, mặt trời như quang hoa nở rộ chiếu từng tia sinh cơ xuống đất,
cả thiên địa hân hoan. Dường như thiên tri nhân ý, cảnh đó giống y tâm trạng
của Hoàng Hạo Thiên lúc này.

Ngồi trong bồn tắm, bao nhiêu tạp chất đêm qua đã được gột sạch, Hoàng Hạo
Thiên trầm ngâm suy nghĩ giữa không gian tĩnh lặng:

- Khai Mạch cảnh là cảnh giới luyện thể, định tư chất, dùng linh khí cải tạo
tăng sức mạnh nhục thân, mà ta thì lại có thể dùng nguyên linh khí để yếu
luyện, liệu có khác biệt gì không? Xem ra mai phải đấu thử với bọn Ngũ vương
huynh hắn.

- Mà thần hồn ta nhờ Tạo Hóa Thôn Thiên Công cường hóa đã đạt đến Hóa Hư cấp.
Đúng là chín kiếp làm trí giả không uổng công- Hoàng Hạo Thiên nhếch miệng
cười.

Ngẫm một hồi, từng cơn buồn ngủ buông xuống cộng thêm mệt mỏi đêm qua Hoàng
Hạo Thiên ngủ thiếp đi.

Một lúc lâu sau, Ngọc Lam Nhi mở cửa hốt hoảng chạy vào:

- Thập vương tử, bọn Ngũ vương tử tới rồi! Người mau..

Chưa dứt lời, Ngọc Lam Nhi đã nhìn thấy thân thể gầy yếu thư sinh của Hoàng
Hạo Thiên vừa giật mình đứng lên. Ngọc Lam Nhi vội lấy tay che mắt, mặt đỏ ửng
luống cuống nói tiếp:

-... bọn chúng.. đến rồi.. người .. đối phó a..

Hoàng Hạo Thiên lúc này nhìn vẻ mặt xấu hổ dễ thương của Ngọc Lam Nhi rồi nhìn
xuống thân mới ngộ ra là mình đang không mặc quần áo, vội vàng lấy mãng bào
khoác lên cười trừ:

- Được rồi, nàng cứ ra ngoài trước đi, ta mặc quần áo rồi ra ngay.

Nghe vậy Ngọc Lam Nhi bừng tỉnh, vội chạy ra ngoài. Hoàng Hạo Thiên lấy một bộ
hoàng y mặc vào, cười tà tà thầm nói:

- Nàng sớm muộn cũng là nữ nhân của bản vương tử, việc gì phải ngại chứ.

Tiêu sái bước ra ngoài, Hoàng Hạo Thiên đã cảm nhận được không khí thù địch
dày đặc mang theo sự khinh thường.

Thấy Hoàng Hạo Thiên vừa ra, Ngọc Lam Nhi liền lùi đến sau lưng Hoàng Hạo
Thiên với điệu bộ hơi lo lắng, gương mặt mỹ lệ ngẩng lên nhìn Hoàng Hạo Thiên
đầy tin tưởng.

Đỗ Sơn, cầm đầu thủ hạ của Ngũ vương tử, hiện ra khinh miệt vẻ mặt nhìn Hoàng
Hạo Thiên, chắp tay trước mặt ngạo nghễ nói:

- Bái kiến Thập vương tử điện hạ, không biết điện hạ đã suy nghĩ kĩ về chuyện
hôm qua Ngũ vương tử đề nghị chưa?

Hừ một tiếng, Hoàng Hạo Thiên ánh mắt sắc lạnh, mặt lộ tiếu dung:

- Bản vương tử đương nhiên đã suy nghĩ kĩ, Ngọc Lam Nhi tuy chỉ là cung nữ
nhưng đối với ta thì là người thân, sao có thể đem “tặng” cho Ngũ vương ca
được. Ta rất mong chờ không biết Ngũ ca sẽ “giáo huấn” ta thế nào đây?

Đỗ Sơn cùng đồng bọn hơi bất ngờ, tên vương tử này hôm nay bị úng não hay sao,
nhưng cũng rất nhanh chuyển biến thái độ, hắn mắt bắt đầu híp vào nhìn Ngọc
Lam Nhi sau lưng Hoàng Hạo Thiên, cười tà nói:

- Vốn nếu điện hạ ngoan ngoãn đồng ý thì Ngũ vương tử sẽ bồi thường vài viên
trợ kích mạch nhưng điện hạ đã nói nậy thì nô tài đành đắc tội Thập vương tử!

Vừa dứt lời, hắn Khai Mạch tứ tầng bùng phát, cước bộ nhanh đi đến sau lưng
Hoàng Hạo Thiên, giơ thủ định cướp lấy Ngọc Lam Nhi.

Hoàng Hạo Thiên phát động 49 thiên mạch, cơ bắp bắt đầu nở ra, đưa tay bắt lấy
cẳng tay Đỗ Sơn vặn vào kêu răng rắc, chân đá vào bụng Đỗ Sơn bay ra ngoài.

Không khí đột yên lặng chỉ còn tiếng kêu đau của Đỗ Sơn vang vọng, đám lâu la
kinh ngạc nhìn vào Hoàng Hạo Thiên khinh đạm phong vân đứng nguyên, Ngọc Lam
Nhi môi ngọc mỉm cười và mỹ mâu ngập vui mừng.

Đỗ Sơn nằm dưới đất sợ hãi kêu:

- Không.. không thể nào! Khai Mạch cảnh tầng 5, ngươi chẳng phải là phế vật
sao? Chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi giả bộ ư?

Hoàng Hạo Thiên mặt tiếu dung nói to:

- Ha, Ngũ vương ca bảo người đến “giáo huấn” ta cũng quá yếu đi! Một lũ chó
gà gặm đất mà cũng dám trước mặt bản vương tử ra oai.

Lửa nộ bừng bừng, Đỗ Sơn quát tháo:

- Ngũ vương tử nói hôm nay nhất định phải đem Ngọc Lam Nhi về, các ngươi xông
lên!

Một đám gần mười người gồm Khai Mạch cảnh nhị tầng và tam tầng xông lên, giơ
quyền tập trung đánh vào Hoàng Hạo Thiên.

Hoàng Hạo Thiên nhếch miệng, Khai mạch cảnh ngũ tầng bộc lộ, chân trái bước
ra, tay phải nâng một quyền xuất thủ toàn lực. Lúc đó trong cơ thể đột có một
luồng nguyên linh khí được hấp thụ bên ngoài lưu động quanh quyền thủ khiến
sức mạnh tăng gấp mấy lần.

Quyền động quyền, đám lâu la bị bắn ngược trở lại, tay bị vỡ xương rú lên đau
đớn.

Hoàng Hạo Thiên mặt không biểu tình, lạnh lẽo nói:

- Mau về báo cáo chủ tử nhà ngươi có giỏi thì đến cướp người, đừng để bản
vương tử phải phí sức với lũ chó các ngươi.

Đỗ Sơn giận tím mặt, chống người dậy nghiến răng đáp:

- Thập vương tử người đừng có ngạo mạn, Ngũ vương tử chính là Khai mạch cảnh
lục tầng, trước mặt Ngũ vương tử thì điện hạ chỉ là con kiến mà thôi! Lần này
điện hạ đừng có mà hối hận. Ta về!

Nói xong, cả đám lâu la bu vào đỡ Đỗ Sơn ra về, không khí chiến đấu dần tán
đi.

Hoàng Hạo Thiên cười vang một tiếng, xoay người lại nhìn Ngọc Lam Nhi, lấy tay
nâng cằm nàng yêu chiều nói:

- Nàng mãi mãi là người của ta, chỉ cần ta tại, không ai uy hiếp được nàng.


Nhân Đế - Chương #3