Người đăng: tathichthoi
Đóng cửa vào, mở cửa ra, đóng cửa vào, mở cửa ra, ú oà. Lặp đi lặp lại động
tác đóng mở cửa cũng không thể khiến sự thật trước mắt của Nam Phong thay đổi
đi chút nào, mà chỉ càng tăng thêm sự bất lực trong lòng của hắn.
“Hết rồi, thế là hết thật rồi! Đây không phải ảo giác, nó là sự thật, thật đến
nỗi không còn gì thật hơn được nữa.”
Nam Phong thu mình vào trong góc nhà và co ro như một chú cún con đang bị
thương cùng với những ảo tưởng về một tương lai đen tối. Phải mất một lúc lâu
thì hắn mới có thể bình tĩnh trở lại và bắt đầu tập trung vào giải quyết nan
đề trước mắt.
Hắn vuốt chiếc cằm bóng loáng không có chút râu nào của mình như một bô lão,
một quân sư đích thực và tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ.
“Chắc chắn một điều là ta đã xuyên không đến một thế giới khác. Bây giờ chỉ
còn cách tìm xem đây là đâu mà thôi.” Nghĩ một hồi hắn mới đưa ra được kết
luận này và nhanh chóng đưa ra một kết luận khác: “Có thể đây là một thế giới
hoàn toàn tách biệt đối với thế giới cũ của mình, hay theo ngôn ngữ chuyên môn
của ngành xuyên không học thì nghĩa là ta đây đã trọng sinh đến một thế giới
khác.”
“Không đúng! Nếu đã trọng sinh thì sao ta trông vẫn như cũ vậy. Đợi chút! Nhà
còn nguyên vẹn, người không hề thay đổi, nhà cửa đổ nát. Không phải chứ! Chẳng
lẽ là mình bị xuyên không đến tương lai, nơi mà thế giới dường như bị một thứ
gì đó tàn phá và có thể mình là người sống sót cuối cùng của nhân loại.”
Kết luận đó của Nam Phong đã tự làm hắn tái xanh, tái mét mặt lại, hắn nghĩ:
“Có một mình thì ở với ma à! Người ta xuyên qua không phải cao thủ võ lâm có
bàn tay vàng thì cũng là nhân vật phong vân một cõi với hệ thống bá đạo. Ta
đây xuyên qua vào thế giới bị diệt vong. Ta xxx.”
Chợt hắn nhớ gia điều gì đó: “Đúng rồi! Hệ thống! Trước khi ngất đi mình có
nhớ là đã kích hoạt được một cái hệ thống nào đó mà.”
Nam Phong nói to: “Hệ thống mở ra.” Đợi mất một lúc mà vẫn không thấy kết quả
gì, hắn nghĩ: “Sao lại không được nhể? Hay là password không đúng, vậy thì
mình nói lại lần nữa.”
“Hệ thống khởi động. Vẫn không có gì.”
“Hệ thống kích hoạt. Vẫn không được.”
“System action.”
“System go.”
“Start.”
“Open.”
“Vừng ơi mở cửa ra.”
“Gái ơi mở hàng ra.”
“Hoạ mi ơi hót lên.”
…
“Cái dcm hệ thống này, mày có khởi động cho tao không thì bảo?”
Vẫn không thấy chuyện gì xảy ra cả, mọi thứ xung quanh vẫn im lặng đến đáng
sợ. Im lặng đến nỗi làm hắn phát tiết với những viên đá vụn xung quanh cửa nhà
mình.
“Cái hệ thống chết tiệt! Mày đưa tao đến đây xong rồi vứt đấy à! Sao số tôi có
thể đen đến thế vậy?
Ngay ngày đầu ra ở riêng mà lại bị dính ngay phát này, mà dính phát nào không
dính chứ dính phát này thì chỉ có đường chết chứ chẳng thấy sống được.” Nam
Phong than thở với trời, với đất, với thần, phật, với jesu, với đức mẹ đồng
trinh, với quan thế âm bồ tát…, với bất kể tôn giáo nào mà hắn từng biết hay
từng nghe ở địa cầu đều được hắn lôi ra để than thở, than vãn, thậm chí là
xxx.
“Cứ như vậy thì cũng không phải là cách hay.”
Hắn quyết định xách mông đi khảo sát khu vực này, vừa để tìm nơi cư ngụ của
loài người của thế giới này và vừa để tìm cho hắn đường để có thể quay trở về
nhà.
Xung quanh khu vực này đâu đâu cũng thấy nhà cửa đổ nát, có những ngôi nhà còn
nguyên vẹn nhưng dường như cũng đã có từ rất lâu rồi. Bỗng chốc hắn nhìn thấy
một tấm biển rơi ở dưới đất.
“Biển tên đường này dường như không phải của Việt Nam. Nếu đoán không nhầm
theo lối chữ viết thì rõ ràng đây là chữ viết của hàn quốc hoặc trung quốc.”
Mặc dù hắn không có học qua tiếng hàn hay tiếng trung nhưng kiểu chữ như thế
này thì hắn vẫn biết, vì hắn cũng hay thường thấy qua những bộ phim hàn xẻng
và phim kiếm hiệp trung quốc nên những kiểu chữ viết như thế này thì hắn có
phần nhận biết nhất định.
“Vậy là ta không phải là đang ở Việt Nam sao? Nhưng làm thế nào mà ngôi nhà
này có thể di chuyển đến tận đây vậy?” Sau khi nhìn thấy biển tên đường thì
hắn đã vô cùng nghi vấn về những giả thuyết trước đó của mình, nhưng hắn vẫn
cố gắng bước tiếp để xem còn có thứ gì khác có thể nhận biết được nữa hay
không.
Đi được một đoạn đường thì hắn nhìn thấy có một chấm đen nho nhỏ ở tít đằng xa
và dường như đó là một con người.
Vũ Nam Phong súc động đến rơi cả nước mắt: “Ơ rê ca! Tìm thấy rồi! Cảm ơn ông
trời! Người tốt thì luôn luôn được báo đáp mà.” Nếu mà ông trời có ở đây thì
chắc chắn ngài sẽ giơ ngón giữa ra mà khinh bỉ tên này. Lúc nãy thì than vãn
ta “có mắt không tròng”*, Xong bây giờ thì lại nói lời cảm ơn, ta xxx không
cần.
Hắn nhanh chóng tiến lại gần loài người còn sót lại đầu tiên mà hắn nhìn thấy
khi đặt chân đến nơi này. Càng tiến lại gần thì hắn lại càng cảm thấy có điều
gì đó không ổn. Dường như người này không có ý định di chuyển, quần áo thì
cũng có phần hơi bị rách nát, bẩn thỉu và đặc biệt là dường như người này bị
lãng tai và lưng bị mắc chứng còng của người già mà trông tên này không đến
nỗi giống người già chút nào.
Vũ Nam Phong vỗ tay lên vai người đàn ông này và nói: “Chào anh bạn! Rất vui
khi gặp được anh! Anh có thể dẫn tôi đến nơi trú ẩn của mọi người được không?”
Người đàn ông mà hắn vừa mới vỗ vai dường như đã nhận ra hắn và bắt đầu từ từ
quay người trở lại. Vũ Nam Phong hắn đang nhìn thấy một cái gì đây này! Khuôn
mặt người này dường như bị thối nát một cách nghiêm trọng, da thịt bị tróc ra
thành từng mảng và để lộ hàm rắng trắng hếu đầy xương.
Bây giờ trong đầu hắn nghĩ ngay đến một từ: “Zombie”
“Á…! Zombie! DM chạy mau!”
Vũ Nam Phong nhanh chóng quay người và dùng hết sức bú mẹ chạy thật nhanh về
phía sau.
Người đàn ông Zombie trước mặt dường như cũng tỏ ra không kém cạnh, hắn hống
lên một tiếng thật to và nhanh chóng đuổi theo anh chàng xấu số của chúng ta.
Bây giờ trên đường phố hiện giờ chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy một cặp tình
nhân đang đuổi nhau như trong một bộ phim của hollywood. Chỉ có một điều lạ
lùng, đó là cặp đôi này họ đuổi nhau như một cuộc thi Marathon chạy nước rút
vậy.
“Sao trong phim bọn Zombie chạy chậm lắm cơ mà, con hàng này sao lại chạy
nhanh đến vậy chứ! Thời buổi này đúng là méo có thể tin được cái gì hết. Không
xong! Có vẻ ta sắp kiệt sức rồi! Phải mau mau nghĩ ra giải pháp tạm thời.”
Vũ Nam Phong rút ngay ra chiếc đèn pin mà hắn dắt sau ba lô và phi thẳng về
phía tên Zombie đang chạy khiến nó ngã nháo nhào ra đường.
“Mẹ nó! Mãi mới cắt đuôi được, mệt vcl. Tìm chỗ trốn nào đó nghỉ ngơi lấy lại
sức đã.”
Cuối cùng thì hắn cũng tìm được một căn nhà khá là nguyên vẹn. Sau khi xem xét
xung quanh không có vấn đề gì thì hắn bắt đầu đi vào bên trong.
“Khát khô cả họng, may mà mình mang theo nước dự trữ nếu không chắc chết.” vừa
đi hắn vừa uống từng ngụm nước suối mát lành, cuối cùng hắn cũng đã tiến vào
bên trong nhà.
Bỗng dưng hắn nhìn thấy một bóng người đang nằm dài ở dưới đất và dường như
người này đang bị bất tỉnh.
“Đợi chút! Là người hay là Zombie vậy? Mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Hắn
cuối cùng cũng đã cảnh giác hơn một chút, đúng là “bị rắn cắn một lần thì suốt
đời sợ rắn”.
Hắn cầm một ít đá vun và ném về phía người đang nằm bất động ở xa.
“Không thấy động tĩnh gì cả. Chắc không phải là Zombie rồi! Bọn chúng chắc
chưa đủ thông minh đến nỗi giả chết để lừa người đâu nhể?”
Vũ Nam Phong tỏ ra can đảm hơn, hắn tiến sát lại gần người đang nằm trên mặt
đất nhưng vẫn tỏ ra cảnh giác cao độ, chỉ cần gặp biến cố gì là hắn sẵn sàng
quay đầu cắm mặt bỏ chạy.
Càng tiến lại gần thì hắn lại càng nhìn rõ hơn người đang nằm ở kia. Ánh sáng
bên ngoài chiếu qua từng kẽ cửa khiến cho hắn nhìn thấy rõ ràng người đang nằm
dưới đất là ai.
Đó là một cô gái! Dường như cô ấy đang bị hôn mê và nằm ở đó.