Yu Mina.


Người đăng: tathichthoi

Vũ Nam Phong cảm giác dường như cô gái này đang muốn nói điều gì đó. Hắn ghé
sát lỗ tai của mình lại gần để có thể nghe rõ hơn. “Water...water” Nam Phong
nghe thấy một cụm từ từ lặp đi lặp lại nhiều lần bằng tiếng Anh được cô nàng
này nói ra.

“Hoá ra cô nàng này còn biết nói tiếng Anh. Đợi chút! Cô ấy dường như đang rất
là khát. Để xem mình có đồ uống gì không nào?” Nam Phong lục tung đống đồ được
cất gọn gàng trong chiếc ba lô của mình để tìm xem có gì có thể sử dụng được
không.

“Chết thật! Chai nước lúc nãy hình như là chai duy nhất mà mình mang theo!
Mình uống hết rồi bây giờ sao đây? Chỉ còn lại mỗi lon Redbull Thái này thôi.
Thôi kệ đi! Đằng nào nó cũng là nước, mình cứ cho uống trước rồi tính sau.”

Giống như một người gặp nạn trên xa mạc và đang kiệt sức vì khát thì tìm được
nguồn nước ngầm, nó giống như là tìm thấy được một rương chất đầy kho báu vậy.
Cô nàng này bây giờ cũng đang trong hoàn cảnh tương tự như vậy, nàng hiện tại
đang uống liên tục nguồn nước từ lon Redbull được hắn đưa vào trong miệng của
mình.

“Này này cô gái! Uống từ từ thôi, nước có ga đấy! Uống chậm thôi kẻo sặc.” Mặc
dù không biết cô gái này có nghe thấy mình nói gì hay không nhưng hắn vẫn
buông lời khuyên bảo nàng.

Sau khi uống hết lon Redbull trên tay của hắn thì cô gái này có dấu hiệu sắp
tỉnh lại.

“Hello bạn! Bạn có ổn không?” vừa nói hắn vừa chưng ra nụ cười mà hắn cho là
lịch sự nhất của mình.

“Éc! Sao không thấy trả lời lại, hay là mình dùng ngữ pháp không chuẩn nhể?”
Nam Phong hắn có thể tự tin như vậy là vì khoa mà hắn đang theo học tại trường
đại học Hàng Hải là “khoa Anh ngữ”, thế nên việc sai cấu trúc hay ngữ pháp đối
với hắn là điều không thể nào.

Nam Phong hỏi lại lần nữa nhưng lần này thì hắn nói to và rõ hơn một chút:
“Bạn có sao không vậy?”

Bất thình lình cô nàng này bật người nhanh chóng trở dậy và đẩy hắn ngã ngồi
xuống đất. Nam Phong cảm giác được cô nàng dường như đang muốn rút ra một vật
gì đó, hắn không nhìn rõ nó là cái gì nhưng hắn có thể cảm giác được đây là
một vật vô cùng cứng rắn, mát lạnh và đang kề ngay trên cổ của hắn.

“Mỹ nữ xinh đẹp, từ từ đã nào, đao kiếm vô tình không có mắt đâu. Cô bỏ con
dao này xuống trước đã rồi chúng ta hãy thương lượng được không?” hắn thật sự
không hiểu điều gì đang xảy ra ở đây ngay lúc này, hắn đang cứu người cơ mà,
kể cả đó là một mỹ nữ đi nữa thì cũng không có quyền được như thế này vậy a.

“Tên?” Nam Phong còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cô nàng đã buông
con dao đang kề cận trên cổ của hắn xuống. Nàng vặn người một cái rồi nhanh
chóng đứng dậy làm cho hắn ngồi dưới đất cũng phải ngơ ngác nhìn theo.

Mỹ nữ nhìn thấy biểu hiện của hắn thì mắt của nàng hơi nhíu lại, nàng gằn
giọng lên một lần nữa: “Tên là gì?” Nàng thật không hiểu tên đàn ông này đang
định làm gì. Chẳng lẽ hắn không biết Tiếng Anh, nhưng lúc nãy nàng có nghe
thấy hắn hỏi mình bằng Tiếng Anh cơ mà.

“À à! Mỹ nữ, tôi tên là Vũ Nam Phong, gọi tôi là Nam Phong cũng được!” Mặc dù
có hơi chút ngỡ ngàng lúc đầu nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để ứng
đáp lại câu hỏi của nàng.

“Vũ Nam Phong, họ Vũ sao? Vậy anh là người ở Thanh Long thành hay Minh Nguyệt
thành?” Nghe thấy tên gọi của hắn thì cô nàng này có vẻ hơi bất ngờ.

“Thanh Long thành, Minh Nguyệt thành, đó là cái gì vậy? Hay là thôi vậy, mình
cứ nói bừa một cái gì đó chắc không làm sao đâu nhể?” Hắn không hiểu được cô
gái này đang nói gì với mình vì chính hắn cũng chẳng phải là người của thế
giới này, hắn nói bừa: “Mỹ nữ, tôi là người của Minh Nguyệt thành, cô có thể
chỉ đường về giúp tôi được không? Lúc nãy vội vàng quá làm tôi đi lạc mất
rồi.”

Mỹ nữ nhíu đôi mắt phượng của mình lại nhìn hắn và nói: “Có thật ngươi là
người của Minh Nguyệt thành không? Nếu mà có ý định lừa dối ta thì hãy cẩn
thận không ta thiến ngươi ngay bây giờ.” Cuối câu nàng còn nhấn mạnh thêm một
lần nữa làm cho Nam Phong sợ hết hồn và nhanh chóng lấy tay che đi bộ hạ của
mình.

“Mỹ nữ này! Tôi thật sự không có lừa cô đâu mà, chỉ cần cô chỉ đường cho tôi
về thì tôi sẽ báo đáp nhiệt tình.” Nam Phong nói mà giọng của hắn có hơi chút
mếu máo, một trạch nam như hắn đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu,
thế nên phản ứng của hắn lúc này hoàn toàn đến từ phản ứng tự nhiên trên cơ
thể.

Nhìn thấy biểu hiện bối rối của Nam Phong thì cô nàng này bỗng phì cười, cô
vừa cười vừa nói: “Thôi, thôi được rồi, tôi sẽ không trêu cậu nữa. Nếu cậu
không muốn nói ra thì tôi cũng không ép nhiều.”

Mặc dù không hiểu gì lắm nhưng Nam Phong cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng,
hắn vừa đứng dậy vừa liếc mắt nhìn mỹ nữ trước mặt mình. Lúc nãy, khi đối diện
trực tiếp với nàng thì hắn cũng đã nhìn thấy rõ ràng nhan sắc “nghiêng nước
nghiêng thành” của nàng.

Cứ nghĩ đi nghĩ lại hoàn cảnh hai người ở dưới đất cùng nhau lúc nãy mà mặt
của hắn cứ đỏ rần nên, hắn vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Đúng là mỹ nhân mà!”

Sau khi đứng lên được rồi thì hắn phần nào đó cũng lấy lại tự tin. Hắn ho khan
một hơi lấy lại giọng và nói: “Tôi xin giới thiệu lại lần nữa, tôi là Vũ Nam
Phong! Không biết cô là?” vừa nói hắn vừa đưa tay của mình ra với nàng theo
phong cách chào hỏi lịch sự.

Nhìn thấy hắn như vậy thì mỹ nữ cũng hào sảng đáp lại: “Tôi tên là Yu Mina!
Rất vui được gặp anh!”


Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không? - Chương #6