Người đăng: lamanhquan
Cửu huynh vừa về trời cũng sáng nhìn thấy Mộ Vân tỉnh giấc Giảo Nguyệt giả vờ ngủ ngay.
Mộ Vân nhẹ nhàng rời khỏi nhà tiến về phía khu rừng thì Giao Nguyệt liếc nhìn rồi la lên
-Á, Mộ Vân huynh xem xem có phải chân tôi hình như bị thương rồi không, đứng dậy không nổi nữa làm sao bay giờ
Mộ Vân vội quay lại hỏi han Kiều Thanh :
-Cô nương có sao không để tôi xem.
Mộ Vân cầm chân Kiều Thanh cởi chiếc hài rồi nhấc lên, anh ta băn khoăn :
-Quái lạ sao không có vết thương nào cả nhỉ
Kiều Thanh cứ đơ ra nhìn Mộ Vân cười mỉm rồi giả bộ không biết gì:
- Ơ kì lạ thật, rõ ràng chân tôi rất đau mà sao lại....
-Thôi cô nương cứ ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương đi ngày mai đi cũng chưa muộn để tôi vào rừng kiếm chút gì đó cho cô ăn
-Khoan đã. Huynh nghĩ xem một người con gái chân yếu tay mềm như tôi lại đang bị thương nữa lỡ gặp nguy hiểm như hôm qua thì phải biết làm sao đây
-Thế ý cô nương là….
-Huynh cõng tôi vào rừng đi cùng với huynh được không
-Như vậy không sao chứ, thôi được để tôi cõng cô vậy
Hai người họ đi vào khu rừng....
-Được rồi huynh để tôi ngồi xuống đây đi
-Kiều Thanh cô nương tôi đi kiếm chút gì đó ăn nhé
-Ukm.. Nhưng nhanh lên đấy
Mộ Vân đi một lúc rồi quay trở lại trên tay cầm một con hồ ly nhỏ lông trắng muốt bị trói lại trông cũng rất đáng thương
Anh ta đến gần chỗ cô thả nó xuống rồi hỏi
- Cô nương chúng ta nướng con hồ li này ăn được không
-Huynh ác độc thế mau thả nó ra, Kiều Thanh vừa cởi dây trói vừa trách móc Một con hồ ly đáng yêu thế này ai lại nỡ ăn được chứ, chúng ta mang nó về nuôi được không vậy
-Tuỳ cô nương vậy