Đồ Ngốc, Làm Bổn Cô Nương...đi Chết Luôn Đi


Người đăng: lamanhquan

Mộ Vân cũng ngồi xuống đưa cho cô mấy quả táo ăn tạm. Anh lấy cây sáo dắt bên người ra thổi cho cô nghe. Kiều Thanh nhìn anh đắm đuối không chớp mắt một tay ôm con hồ ly một tay đặt lên bộ lông trắng muốt vuốt ve nó....

Trời xế chiều Mộ Vân cùng Kiều Thanh trở về ngôi nhà nhỏ kia, hình như hai người thân nhau hơn trước họ vừa về đến nhà đã ngồi dựa vào một bức tường bên cạnh nhau. Trăng đêm đó vô cùng đẹp dưới ánh trăng Kiều Thanh còn đẹp hơn nữa. Mộ Vân lấy hết can đảm hỏi Kiều Thanh

-Kiều Thanh cô nương, cô có thể kể cho tôi nghe về gia đình cô được không

-Tôi ... tôi..Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nay đây mai đó tự kiếm sống nuôi bản thân hơn nữa tôi còn không biết mình sống trên đời này có ý nghĩa gì nữa

-Tôi cũng không khác gì cô nương, tôi vừa chào đời đã không biết mặt cha mẹ mình, tôi được một bầy sói nuôi dưỡng tôi xem chúng như cha mẹ nhưng một hôm nọ có một con đại bàng tinh nó bay xuống định bắt tôi lên thì lũ sói đã nhảy ra xông vào cắn xé đại bàng tinh rồi chúng nó bị tha đi không còn con nào, tôi cứ ngồi khóc mãi kể từ lúc đó tôi bắt đầu tập bắn cung chờ ngày phục thù

-Huynh thật tốt bụng quả tôi không nhìn lầm người. À tôi có một miếng ngọc bội màu xanh nhưng nó đã bị vỡ làm đôi, huynh cầm một nửa, tôi một nửa xem như là tín vật của hai ta dù sao chúng ta gặp nhau tình cờ vậy cũng là có duyên số

-Được, tôi sẽ giừ gìn nó cẩn thận. Kiều Thanh tôi có chuyện này muốn nói với cô

-Huynh nói đi

-Tôi đi lấy ít củi mang về đốt lửa nha

-Ukm huynh đi đi

(Đồ ngốc, làm bổn cô nương...đi chết luôn đi)

******************


Nguyệt Vân Hồ Truyện - Chương #5