Người đăng: lamanhquan
Vài ngày sau vừa thấy bóng dáng ả đến Mộ Vân đã mừng rỡ vội chạy ra đón
-Kiều Thanh nàng chạy đi đâu vậy có biết ta lo lắng cho nàng lắm không, nàng có bị thương ở đâu không
-Thiếp không sao chàng đừng quá lo lắng, thiếp đi vào rừng bị lạc đường, chàng ở nhà có khoẻ không, thiếp lo cho chàng lắm
-Thê tử tốt ta không sao, nào nàng vào nhà nghỉ ngơi đi
Mộ Vân dìu Tiểu Du vào nhà đỡ cô nằm xuống giường
-Nàng nằm ngủ một giấc đi, ta vào rừng kiếm củi một lát
******Giảo Nguyệt mang cây đàn mẹ cho ra gảy một khúc nhạc. Đúng lúc đó, Mộ Vân đang uống nước bên bờ sông vô tình nghe được khiến chàng nhớ đến khúc nhạc năm xưa
-Tiếng đàn ở đâu nghe thật êm tai còn có chút gì đó quen thuộc
Chàng lần theo tiếng đàn đến ngôi nhà Giảo Nguyệt đang sống chàng không dám vào mà chỉ đứng ngoài lén nghe. Chàng lấy cây sáo dắt bên người thổi một khúc vọng lại hòa quện vào tiếng đàn khiến Giảo Nguyệt giật mình, cô ngưng gảy đàn chạy ra trước nhà trông thấy Mộ Vân
-Là tiếng sao huynh thổi đúng không?
Mộ Vân giật mình hết sức ngạc nhiên
-Kiều Thanh sao lại là muội?
Cô cười :
-Huynh nhầm rồi tôi tên là Giảo Nguyệt
-Ukm cũng đúng Kiều Thanh đang ở nhà mà chắc người giống người thôi xin cô thứ lỗi
-Không sao mà huynh tên là gì
-Tại hạ tên Mộ Vân thật vinh hạnh khi gặp được Giảo Nguyệt cô nương
-Huynh không cần khách sáo, mời huynh vào nhà
Giảo Nguyệt mời Mộ Vân vào nhà rót trà mời chàng
Hai người mới gặp như đã quen trò chuyện vui vẻ...
Mộ Vân từ biệt Giảo Nguyệt về nhà hèn lần sau gặp lại.