Nghi Ngờ


Người đăng: lamanhquan

Chàng vừa về đến nhà Tiểu Du đã chạy ra đón ả hỏi

-Chàng đi đâu sao lâu về vậy

-À hôm nay ta quen được một bằng hữu mới

-Là ai vậy

-Là Giảo Nguyệt cô nương, mà cũng kì lạ thật, cô ấy nhìn rất giống nàng nếu hai người mặc y phục giống nhau chắc chắn ta cũng không thể nhận ra. Thật là kì lạ đúng không

Mộ Vân vừa cười vừa nhìn Tiểu Du còn ả nghe Mộ Vân nói xong thì đơ ra một lúc rồi giả bộ cười

-Ukm kì lạ thật, mà cô ta có nói gì không

-Nói gì là nói gì?

-Không ! thôi, chàng vào nhà ăn cơm đi

Cô nghĩ (Con a đầu này sống dai thật, Giảo Nguyệt ơi sao cô như linh hồn ma ám cứ đeo bám lấy Mộ Vân vậy, cô đi chết luôn đi. Không thể cứ để như vậy được, cô chờ đó đi Giảo Nguyệt, rồi cô sẽ phải hối hận, tôi sẽ khiến cô đau đớn cho đến chết)

Hôm sau Mộ Vân lại đến tìm Giảo Nguyệt như đã hẹn, Tiểu Du cũng lén bám theo chàng. Mộ Vân vừa gặp Giảo Nguyệt đã vui vẻ hai người nhìn nhau cười

-Huynh đến rồi à

-Cô nương có đợi lâu không

-Không sao mà

-Giảo Nguyệt ai vậy con - Tiếng gọi của Nhược Thuỷ vang từ trong nhà

-Dạ, Mộ Vân huynh đến mẫu thân ạ

-Để ta xem mặt mũi nó thế nào

-Tham kiến Nhược Thuỷ bà bà

-Không cần khách sáo, hừ yêu khí ở đâu nhỉ

Tiểu Du đang ngó ở khe cửa giật mình hiện nguyên hình chạy thoát thì Nhược Thuỷ lao lại trói nó lần nữa

-Ha ha con hồ li lần này ngươi chạy đâu cho thoát

-Nhược Thuỷ bà bà con hồ li này là sao

-Nó là con hồ li đã thành tinh lần trước định ám sát Giảo Nguyệt may mà ta ra tay kịp thời không thì...

-Vậy để ta giết nó luôn

Nói xong Mộ Vân giương cung tên bắn vào con hồ li, nó nhanh trí vùng vẫy thoát khỏi lưới phép nhưng bị trúng mũi tên vào chân, nó chạy trốn được vào trong rừng rồi biến mất

-Hừm lại để cho nó thoát

-Không sao đâu mẫu thân, nào mọi người ngồi đi chúng ta nói chuyện tiếp

Lúc sau, Mộ Vân cáo từ trở về nhà nhìn thấy Tiểu Du đang băng bó vết thương, anh vội lại hỏi han

-Nàng bị làm sao vậy

-Thiếp không sao, sáng nay thiếp đi lên rừng hái trái cây không may trượt chân té xuống, chàng đừng lo quá

-Sao mà ta không lo được nàng xem vết thương sâu quá(Sao vết thương này giống như bị trúng tê vậy nhỉ ... con hồ li lúc nãy...chắc mình tưởng tượng rồi).

-Nào nàng nằm xuống nghỉ ngơi chút đi

Tiểu Du nghĩ thầm : Con a đầu Giảo Nguyệt đáng chết, thù này ta nhất định sẽ trả các ngươi hãy chờ đi...


Nguyệt Vân Hồ Truyện - Chương #12