Người đăng: Susan
Cô chạy nhanh đến phòng phỏng vấn. Mặt mũi cô đỏ bừng nha~. Nè cô vừa thấy một
cảnh tượng quá sức....Đen tối X_X. Cô tiến đên hàng ghế ngồi chờ và xem lại
các câu trả lời. Cô bạn ngồi kế bên cô chảy mồ hôi đầm đìa, tay cứ bấu bấu vào
nhau. Cô mỉm cười nói với cô gái đó:
-Đừng căng thẳng quá. Phỏng vấn dễ qua lắm. ^_^
Cô bạn nhìn cô và trả lời:
-Tại cậu không biết đấy, hôm nay đích thân tổng giám đốc sẽ phỏng vấn. Nghe đồn vị tổng giám đốc này khó ăn lắm.
Cô nghe thế thì thầm nuốt nước bọt "Ực" một cái. Số cô xui vậy trời T.T. Rồi
cô bạn kia được đọc tên vào phỏng vấn. Khoảng mười phút sau cô bạn đó vẻ mặt
rũ rượi bước ra. Vậy là cô ấy không quả nổi ư? Cô hết hy vọng luôn rồi T_T.
-Lê Nguyễn Mộc Miên vào phỏng vấn.
Cô nghe tên mình thì lật đật bước vào. Khi bước đến bàn định ngồi xuống thì cô
"hóa đá". Cái người ngồi đối diện cô là cái người hồi nảy khỏa thân ở căn
phòng kia. Bậy giờ anh ta mặc mottj cái áo sơ mi trắng thắt caravat màu đen,
khoát áo vets màu đen. Mái tóc đen được sấy khô chải vào nếp. Mà trước bàn anh
ta ngồi có tấm biển đề chữ: "TỔNG GIÁM ĐỐC HOÀNG KHÁNH". Anh ta là tổng giám
đốc à? Sẽ là người phỏng vấn cô à? Có khi nào anh ta sẽ trả thù mình vụ luc
nãy không? Mấy câu hỏi cứ bay vèo vèo trong đầu cô cho đên khi cô thư ký khẽ
nhắc nên cô mới ngồi.
Anh ngồi giở hồ sơ về cô ra đọc. Nói đọc vậy thôi chứ nảy giờ anh nhìn ảnh cô
mà nhếch miệng cười mãi. Anh cất giọng hỏi:
-Tên?
-Lê..Lê Nguyễn Mộc Miên
-Nhà có bao nhiêu người?
-Hả? À còn có ba mẹ và em trai.
-Hừ. Có bạn trai chưa? Hay đã lập gia đình chưa?
-Ể..Cái này..Cái này
-Sao?
Những người xung quanh đó đang trợn mắt há mồm hết cở. Tống giám đốc bị gì
vậy. Mấy người kia thì hỏi toàn mấy câu hóc búa. Đến cô gái này thì chỉ hỏi
mấy câu này thôi ư?
-Sao không trả lời?
-Chưa...Chưa có bạn trai. Chưa lập gia đình.
-Ồ. Số điện thoại cá nhân là gì?
-Hả?
Ánh mắt anh nói lên: "Cô thử không trả lời xem" khiến cô sợ chết khiếp vội
đọc:
-Số điện thoại là 19xxxxxxx
Cô đọc mà không biết dưới bàn có người đang lưu số của cô vào máy. Anh ngẩn
đầu lên và nói:
-Chúc mừng cô đã được tuyển.
-Thật sao? Cảm ơn Cảm ơn. Hihi
Mấy người ở đó đồng loạt ngất xỉu? Sao tổng giám đốc hôm nay cổ quái vậy
trời???
Cô đi ra ngoài với tâm tư vui vẻ. Haizzzz mấy người trước cô thật là, mấy câu
tổng giám đốc hỏi rất đơn giản vậy mà chả trả lời được. Tính ra cô còn thông
minh hơn bọn họ nữa chứ hô hô hô. (t/g: Rất thông minh -_-)
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Ủng hộ truyện của Susan với nhá ♡.♡