Thanh Lâm Hiền Vương


Người đăng: phamquocan98

Tây Bộ là vùng đất xinh đẹp và thanh bình nhất trong U Minh Lâm. Đất đai màu
mỡ, cây cối xanh tốt, mãnh thú, chim chóc tập trung về đây sống nhiều vô số
kể. Không chỉ thế, muôn loài yêu quái từ khắp nơi trong rừng cũng tề tựu về
đây sinh sống. Tất cả đều nhờ uy danh và thần lực mạnh mẽ của Thanh Lâm Hiền
Vương. Người tận tình giúp đỡ mọi quá trình tu luyện của chúng miễn là chúng
không làm ra chuyện thương thiên hại lý. Chính vì vậy toàn bộ chúng yêu nơi
đây có điều kiện tu luyện có được hình người, nâng cao tu vi. Chúng sinh sống
hòa khắp tây bộ tạo thành cả một cộng đồng giống như thành trấn của nhân loại.
Một thiên đường thực sự dành cho mọi loài yêu quái muốn sống trong hòa bình.
Tất cả đều được kết giới của Thanh Lâm Hiền Vương khéo léo che đậy khỏi ánh
mắt trần thế. Tương truyền rằng kết giới của người mạnh đến nỗi không phải
người của Thần Giới thì không thể nào nhìn thấy được những gì tồn tại đằng
sau…

Bên dòng suối trước cửa một sơn trang đơn giản nơi Tây Bộ này đang có ba người
rất đặc biệt. Một lão đầu già nua gương mặt phúc hậu đang ngồi câu cá, một
thanh niên trẻ tuổi đang luyện kiếm và một nữ tử lục y đang ngồi trong sơn
trang nhìn ngắm người nam tử kia. Lão đầu già nua kia tuy gương mặt phúc hậu
nhưng trên người lại tỏa ra hào quang uy nghĩ lẫm liệt. Lão đích thị là người
nổi danh nhất nơi đây – Thanh Lâm Hiền Vương. Còn thanh niên đang luyện kiếm
là Du Thanh Mộc, đệ tử chân truyền duy nhất của Thanh Lâm Hiền Vương. Từng
bước di chuyển, từng đường kiếm chính xác một cách tuyệt đối, linh hoạt, uyển
chuyển. Tuy hắn chỉ đang luyện tập với kiếm gỗ nhưng kiếm khí phát ra với uy
lực kinh người. Thanh niên kia tiếp tục luyện tập thêm một lúc thì buông kiếm
xuống. Nữ tử lục y trong sơn trang dáng vẻ như một thiếu nữ mười bốn mười lăm
dễ thương vô cùng. Nhưng thực ra nữ tử kia vốn là hoa yêu trăm năm được Thanh
Lâm Hiền Vương quý mến nhận làm cháu gái. Chỉ có điều dù có trăm năm đạo hạnh
nhưng tính tình và trí tuệ của cô lúc nào cũng ngây thơ như một đứa trẻ. Cô
đang vỗ tay nhiệt liệt, cười nói:

- Tuyệt quá Thanh Mộc ca ca. Nhìn huynh luyện tập mỗi ngày mãi mà muội không
thấy chán.

Lời khen của Thanh Thanh cất lên cùng lúc với giọng nói già nua nhưng đầy uy
áp của Thanh Lâm Hiền Vương:

- Mộc nhi! Kiếm ngân của con còn quá lớn dọa cá của tay chạy hết rồi. Con
phải tỉ mỉ đưa đường kiếm nghịch lưu với hướng gió, tốc độ xuất kiếm ổn định
cho đến khi dứt kiếm. Chỉ có vậy mới có thể loại bỏ tiếng kiếm ngân, “Vô thanh
vô ảnh kiếm pháp” mới có được chút thành tựu.

Hoàn toàn bỏ qua lời khen của Thanh Thanh, Du Thanh Mộc ghi nhớ từng lời dặn
của sự phụ rồi cung kính trả lời:

- Đồ nhi đã rõ!

Nữ tử bị làm lơ kia phồng hai má trông vạn phần đáng yêu lí nhí:

- Hai người suốt ngày làm lơ con thôi. Hu hu…

- Hmm... Con ngồi đó sáng giờ lo ngắm Mộc nhi rồi. Bữa trưa hôm nay chúng ta
ăn gì đây?

- Ấy chết…

Nữ tử phát hoảng khi bị nhắc nhở ngay lập tức chạy vào nhà trong nói vọng lại:

- Hai người đợi con một lúc nữa con chuẩn bị xong ngay.

- Cái con bé này mãi chẳng chịu lớn khôn một xíu nào cả. Ha ha ha ha…

Câu nói vừa dứt cả lão đầu và thanh niên kia cùng nhau cười lớn một cách sảng
khoái. Sau tràng cười thoải mái, lão đầu nhìn người thanh niên bằng ánh mắt
trìu mến mà từ từ nói:

- Mộc nhi! Nói đến khôn lớn, thấm thoát con cũng đã theo ta được hơn mười hai
năm rồi. Tuyệt học cả đời ta sáng tạo cũng bị con học cho bằng hết. Với thực
lực của con bây giờ trên khắp đại lục cũng không có mấy đối thủ. Tuy nhiên con
lớn lên ở đây, chưa trải sự đời thật sự là một thiếu sót to lớn. Tây Lâm Trấn
của ta lập nên này đúng là mô phỏng với thành trấn của nhân loại nhưng người
và yêu khác biệt thực sự vẫn còn những thiếu sót rất lớn…

Bình thường Du Thanh Mộc sẽ bình tĩnh mà nghe sư phụ mình nói hết nhưng nhận
thấy giọng điệu hôm nay của người có chúc khác biệt, hắn chợt lên tiếng:

- Ý người là muốn con làm một chuyến du ngoạn nhân gian, trải nghiệm sự đời
như người năm xưa?

- Ha ha ha. Quả không hổ là đồ nhi của ta! Tốt lắm, chỉ mới nói vài câu mà
con đã nắm hết tâm tư của ta rồi.

- Nhưng chẳng phải là quá sớm hay sao? Con học nghệ chưa thông, pháp lực hãy
còn yếu kém con chỉ sợ làm xấu mặt người.

- Tiểu tử này lúc nào cũng tự ti như vậy sao. Tài nghệ của con bây giờ cao
gấp mấy lần sư phụ ngày xưa rồi. Nhớ khi đó ta một mình một kiếm bôn tẩu khắp
ngũ châu, trải qua ngàn vạn trận chiến mới có được ngày hôm nay.

Hai người còn đang nói chuyện thì đột ngột dị tượng xuất hiện. Từ hướng Đông
Bộ của U Minh Lâm một luồng kim quang ngập trời bùng lên. Một lúc sau đó một
làn sóng xung kích mạnh mẽ quét tới khiến mặt đất rung động, cây cối ngả
nghiêng. Khi sóng xung kích sắp quét đến gần chỗ của Thanh Lâm Hiền Vương đang
ngồi thì người chỉ đơn giản phất tay một cái. Toàn bộ lực xung kích lập tức bị
triệt tiêu, ngay cả một gợn sóng dao động nhỏ nhất cũng không còn. Thanh Mộc
nghi hoặc hỏi sư phụ:

- Dị biến ở mức độ này con chưa bao giờ được trông thấy. Không biết lần này
là phúc hay là họa?

- Ta cũng không rõ. Gần vạn năm ẩn cư nơi sơn lâm này ta cũng chưa nhìn thấy
dị biến kiểu này bao giờ. Ngay cả lúc tên Vạn Thụ Yêu Vương hình thành được
linh thể cũng chưa được thế này. Không lẽ lại một đại yêu nào đó được sinh ra
hay sao?

Hai sư đồ bọn họ còn đang bận suy nghĩ thì dị biến một lần nữa xuất hiện. Một
luồng lục quang mãnh liệt như nối liền thiện địa bốc lên ở cùng vị trí. Luồng
lục quang kia mang theo một hỗn tạp yêu, linh, tử khí duy trì được một lúc rồi
tắt. Thanh Lâm Hiền Vương nhìn vào luồng lục quang không chớp mắt. Lần đầu
tiên trong vạn năm qua có chuyện có thể khiến cho lão đầu này cảm thấy bất ngờ
đến như vậy. Miệng lão lẩm bẩm:

- Tiểu Thụ hắn… Chết rồi sao?

- Hả? Ý người là?

- Vạn Thụ Yêu Vương. Tên tiểu tử này tuy không mạnh mẽ được như ta nhưng khi
ở trong lãnh phận của hắn lẽ ra hắn là bất bại. Hôm nay không ngờ hắn lại có
kết cục này.

- Nhưng sao người lại biết?

- Ta và hắn cũng có chút giao tình, dù sao cũng cùng ẩn cư nơi đây. Biết là
hắn ta không phải loại người tốt đẹp gì nhưng mà…

- Hay là để con đến đó xem thử. Theo con thấy thì luồng kim quang lúc nãy
chắc chắn có liên quan đến chuyện này.

- Hmm… Cũng được, con bộ pháp nhanh nhẹn đi nhanh về nhanh. Nhớ phải cẩn
thận, kẻ có khả năng giết được Vạn Thụ thì không thua kém gì con đâu.

- Vâng thưa sư phụ!

Nói dứt lời Thanh Mộc thi triển bộ pháp di chuyển mất hút trong tán rừng.
Thanh Thanh từ trong nhà nghe tiếng nói xì xào của hai người chạy ra thấy
Thanh Mộc vừa đi mất thì hét lớn:

- Ca ca! Đến giờ cơm rồi huynh không ăn lại đi đâu thế? Muội có nấu mấy món
huynh thích ăn…

Chưa dứt lời thì nữ tử đã quay sang nũng nịu với lão đầu:

- Gia gia! Người không cho ca ca ăn cơm hay sao mà còn sai huynh ấy đi đâu
vậy?

Lão đầu xua tan vẻ mặt ngưng trọng vừa xong cười nói với tiểu nữ tử:

- Là Mộc nhi nó tự đòi đi đó chứ. Con cũng đừng lo, thân pháp nó nhanh nhẹn
chỉ chốc lát là nó về tới mà thôi.

Mặc dù khuôn mặt tiểu nha đầu kia vẫn còn chút không cam tâm nhưng lão đầu
cũng không biết làm gì hơn. Lão đứng dậy thu dọn cần câu rồi đi vào nhà:

- Hôm nay lại thất thu nữa rồi. Haizz…


Giữa Đông Bộ của U Minh Lâm đột ngột xuất hiện một khoảng đất trống tràn ngập
bụi đất và tro than. Giữa nơi đó có một nam một nữ đang nằm bất tỉnh. Một đốm
lửa trong đống đất đá gần đó từ từ bay lên cao hóa thành hình một con tiểu
tước cất giọng:

- Hu hu… Tiểu thư thật là độc ác, bắn người thì bắn cớ sao lại bắn trúng cả
ta làm ta va vào đá bất tỉnh nhân sự. Không biết mọi chuyện sao rồi.

Tiểu tước đập cánh bay lên cao quan sát thấy Ngọc Nhi đang nằm bất tỉnh ở phía
xa thì tiến nhanh lại gần hốt hoảng:

- Tiểu thư người tại sao lại ra nông nỗi này? Tiểu thư…

Gọi mãi mà không nhận được chút hồi âm nào tiểu tước lo lắng đậu lên giữa ngực
Ngọc Nhi. Nó cảm nhận được tim vẫn còn đập dù có chút bất thường nhưng không
đến nỗi nào nguy hiểm chỉ có linh lực là đã cạn kiệt và đang chậm rãi phục
hồi:

- Người vẫn sống. Nhưng mà suy nhược đến mức này thì thật là… Éc!!!

Đang nói giữa chừng thì tiểu hỏa tước quay đầu trông thấy một cảnh tượng kinh
hoàng hiển hiện ngay trước mắt. Một nam nhân cao to đang nằm ngửa ở gần đó
trong tình trạng khỏa thân.

- Éc éc éc!!! Chuyện quái gì thế này? Tên quái thú, quái nhân, súc sinh vật,
biến thái, dị hợm, tà giáo, dâm tặc nào đây!!! Tại sao lại có một cái xác khỏa
thân ở đây!!! Aaaaaaaaa!!! Thật là kinh dị. Hu hu hu hu… Nhìn cái thứ kia kìa…
Mắt ngà mắt ngọc của bổn linh tước…

Tiểu Hỏa Tước tiếp tục luyên thuyên thêm một tràng những câu kì dị trong lúc
hoảng loạng. Thanh âm của nó cuối cùng cũng đánh thức được Ngọc Nhi. Ngọc Nhi
chậm rãi mở mắt, nhăn nhó khẽ nói:

- Tiểu Linh! Ta vừa mệt vừa đau đầu mà còn phải nghe ngươi huyên thuyên nữa.
Ngươi muốn ta phiền chết luôn hay sao?

- Hu hu hu hu… Thôi xong rồi… Tiểu thư thật tội nghiệp cho người. Từ giờ
người không còn lấy chồng được nữa rồi. Tất cả đều do tôi vô dụng không bảo vệ
được cho người!

Tiểu Hỏa Tước vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết khiến Ngọc Nhi khá ngạc nhiên.
Nhưng cô hoàn toàn không hiểu những gì nó nói. Cô vẫn nằm đó cố gắng lấy lại
sức lực mà hỏi nó:

- Ngươi khóc lóc, nói năng linh tinh cái gì đó? Gì mà không lấy được chồng ở
đây?

- Thì cái tên nam nhân lõa lồ nằm đằng kia kìa? Không phải hắn đã làm nhục
tiểu thư hay sao? – Tiểu Hỏa Tước vừa nói vừa đưa cánh chỉ về hướng Tiểu Thạch
đang nằm.

Nghe những lời của Tiểu Hỏa Tước nói khiến Ngọc Nhi nhớ lại tình cảnh mà mình
phải đối mặt trước khi ngất đi. Cô tuy chưa khỏe hẳn nhưng đã có thể cử động
được bình thường. Nhớ tới tên dã nhân không mặc gì trên người lao ra cứu cô,
cô ngồi bật dậy khiến Tiểu Hỏa Tước suýt nữa rơi xuống đất. Tiểu Hỏa tước bay
lên đậu trên vai cô sau khi lầm bầm cái gì đó. Ngọc Nhi đưa mắt nhìn về phía
tiểu tước chỉ rồi tìm kiếm dáo dác xung quanh. Toàn bộ khu vực bây giờ chỉ còn
lại hai người và Tiểu Hỏa Tước còn Vạn Thụ Yêu Vương không còn thấy đâu nữa.

- Không lẽ tên dã nhân này thực sự đánh bại được tên Cẩu Thụ kia?

Ngọc Nhi từ từ đứng dậy tiến về phía tên dã nhân đang nằm. Nhìn sơ qua một
lượt cô quay sang nói với Tiểu Hỏa Tước:

- Tiểu Linh, thân thể nam nhân đây à? Ta nghe bọn người trong phủ nói giữa
hai chân nam nhân có thứ đáng sợ lắm mà? Sao nhìn đi nhìn lại ta trông nó cũng
đáng yêu phết đấy chứ :3

Tiểu Hỏa Tước đứng hình trước lượng muối iot trong đồ ăn hàng ngày của Ngọc
Nhi. Đang suy nghĩ phải giải thích thế nào cho cô hiểu thì Ngọc Nhi đã ngồi
xuống định đưa tay nghịch lấy “cái thứ đáng sợ” kia. Tiểu Hỏa Tước hốt hoảng
hét lên:

- Mau dừng tay lại! Tiểu thư người chưa biết đó thôi. Con quái vật ấy vì hắn
ta chết rồi nên mới thu nhỏ lại. Chứ mà lúc khỏe mạnh nó to lên thì chỉ cần cô
chạm vào sẽ lập tức trúng độc mà sưng bụng suốt mười tháng…

Nghe những câu nói của Tiểu Hỏa Tước, Ngọc Nhi chợt sững người. Tưởng rằng
mình nói có chút khoa trương khiến cô hoảng loạn nên Tiểu Hỏa Tước định giải
thích lại. Nhưng nét mặt của Ngọc Nhi hiện tại không phải là nét mặt của một
người đang hoảng loạn. Cô đang tuyệt vọng, hối hận, tiếc thương,… một loạt các
cảm xúc cứ liên tục thay đổi trên gương mặt cô. Ngọc Nhi lắp bắp không rõ chữ:

- Đú..ng rồi… chính vì ta mà… hắn ta mới… phải chết… Chỉ vì tiếng kêu cứu của
ta mà hắn mới xông ra. Tất cả là do ta… Mạng của ta là do hắn cứu…

Nhìn thấy tiểu thư của mình như vậy Tiểu Hỏa Tước cũng không nỡ nhưng rốt cục
vẫn để cô hối lỗi thêm một chút nữa. Nó muốn cho Ngọc Nhi sám hối lại việc đã
tự ý trốn nhà ra đi rồi chuốc lấy lần hiểm nguy này. Nhưng rồi nhìn thấy những
giọt nước mắt chực trào ra ở hai khóe mắt, Tiểu Hỏa Tước lên tiếng:

- Hắn ta chưa chết đâu! Tiểu thư thử đặt tay lên ngực hắn xem, tim hắn vẫn
đập đùng đùng là cái chắc.

Ngọc Nhi nghe nói nam tử kia vẫn còn sống thái độ thay đổi ngay lập tức hớn hở
đặt tay lên giữa ngực Tiểu Thạch:

- Thì ra là ngươi hù dọa ta. Hmm… Hình như không có rung động gì cả. Nè Tiểu
Linh ngươi lại đây nghe thử đi.

Tiểu Hỏa Tước nghĩ có lẽ là Ngọc Nhi có nhầm lẫn gì đó rồi nên nhẹ nhàng vỗ
cánh bay lại đậu trên ngực Tiểu Thạch. Nó đậu xuống đi qua đi lại cố gắng cảm
nhận nhịp tim của Tiểu Thạch. Nhưng cuối cùng cũng vẫn không cảm nhận được một
chút dao động nào dù là nhỏ nhất. Tiểu Hỏa Tước xuống giọng:

- Quái lạ! Đúng là không còn nhịp tim. Hơi thở cũng không còn. Không lẽ hắn
thực sự đã chết rồi sao?

Câu nói của Tiểu Hỏa Tước một lần nữa đạp đổ mọi hi vọng của cô. Ngọc Nhi lại
một lần nữa trưng ra bộ mặt sầu não vừa nãy mà khóc ré lên:

- Hu hu hu hu… Ngươi lại lừa ta… Tiểu dã nhân chết rồi… Hắn vì cứu ta mà chết
thật rồi…

- Linh nhãn của tôi nhìn thấy rõ ràng linh lực trong người hắn vẫn đang tuần
hoàn. Không có lí nào lại chết rồi được.

- Vậy thì thế nào? – Dù vẫn còn sụt sùi nhưng Ngọc Nhi đã phần nào bình tĩnh
hơn.

- Có lẽ hắn đã dính độc chưởng gì đó của tên Vạn gì gì đó rồi. Tình trạng nửa
sống nửa chết này lần đầu tiên tôi được thấy.

- Ta cũng chưa từng nghe qua cha ta nói qua việc con người sau khi chết mà
linh lực vẫn còn vận chuyển.

- Hmm… Chuyện hắn còn sống hay không chắc phải đưa hắn về Chu gia thành rồi
tính tiếp. Còn bây giờ kiếm cái gì che cái thân thể lõa lồ của hắn ta lại
trước đi. Cứ mỗi phải nhìn cái thứ kinh tởm kia chắc linh nhãn của tôi sớm
ngày không dùng được nữa quá.

Ngọc Nhi nghe những lời của Tiểu Hỏa Linh cũng có lí. Cô lục tìm trong túi trữ
vật được một tấm lụa trắng thượng hạng:

- Cũng may lần trước đi mua sắm ta còn để quên lại mấy tấm lụa trong này.

Ngọc Nhi bấm quyết, dùng phần linh lực ít ỏi vừa hồi phục thi triển Thao Vật
Thuật. Thao Vật Thuật nhẹ nhàng nâng cơ thể tên dã nhân kia lên. Tấm lụa trắng
từ từ quấn quanh cơ thể hắn kín mít từ trên xuống dưới chỉ để hở ra mỗi cái
đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó Tiểu Hỏa Tước đang cười ngặt nghẽo lên tiếng:

- Hắn còn chưa chết hẳn mà người đã chu đáo ướp xác cho hắn rồi sao?

Thấy mình quấn cũng có hơi chặt quá Ngọc Nhi định tháo ra quấn lại lần nữa
nhưng Tiểu Hỏa Tước đã nhanh tay chặn cô lại:

- Thôi không sao đâu. Cứ để hắn như vậy dễ mang hắn đi hơn nhiều.

Sau khi quấn cả người Tiểu Thạch như-một-cái-xác-ướp-đúng-nghĩa Ngọc Nhi đặt
hắn nện cái bịch xuống đất rồi thu tay lại. Lượng linh lực ít ỏi vừa hồi phục
được đã bị cô dùng gần hết. Cô cố ý giữ lại một ít cho cơ thể có thể hoạt động
bình thường nên mới ngắt Thao Vật Thuật một cách đột ngột như vậy. Cô thầm cảm
thấy có lỗi với tên dã nhân đã cứu mạng cô nhưng nếu như cô lại một lần nữa
dùng hết linh lực thì có khi còn thê thảm hơn. Cô đã nghĩ đến một viễn cảnh:
giữa U Minh Lâm hiểm nguy trùng trùng này mà một tên dã nhân đang bất tỉnh
cùng một cô gái mất hết linh lực không cử động nổi một chút phải giao mạng cho
một Hỏa Tước Linh hoàn-toàn-vô-hại thì không gì đen tối hơn được. Vả lại, từ
khi Tiểu Hỏa Tước và cô tỉnh lại chưa một ai xác nhận được rằng tên Vạn Thụ
Yêu Vương kia đã chết hay chưa. Không có bất cứ xác chết hay một tí máu huyết
nào vương lại trên chiến trường. Vết tích duy nhất còn lại mà cô quan sát được
chỉ là mấy dấu chân in sâu trên nền đất. Ngọc Nhi giữ vững tinh thần cảnh
giác. Trận chiến vừa qua đã dạy cho cô thấy cảnh giác, tỉnh táo trong mọi
trường hợp là điều cực kì quan trọng. Cô quan sát xung quanh một lượt rồi nói
với Tiểu Hỏa Tước:

- Tiểu Linh, ta ngồi đây tịnh dưỡng phục hồi linh lực. Ngươi cảnh giác xung
quanh nếu có bất kì động tĩnh gì lập tức phải báo cho ta biết chưa.

- Đã rõ! – Tiểu Hỏa Tước đáp bằng một giọng dõng dạc.

Nói đoạn Ngọc Nhi lấy trong túi trữ vật ra ba khối Hỏa Tinh Thạch đặt xuống
trước mặt. Cô cũng không quên lấy ra ba viên Hỏa Nguyên Thạch ném về phía Tiểu
Hỏa Linh. Tiểu Hỏa Linh nhìn thấy đồ ăn thì lập tức bay tới hấp thu lấy. Ba
khối nguyên thạch tuy không chứa bao nhiêu hỏa linh lực nhưng Tiểu Hỏa Tước
chỉ trong một khắc đã hấp thụ liền ba khối thì quả là quá nhanh. Nuôi một sủng
linh phàm ăn như thế này quả đúng là phong thái của đại gia. Tuy đã ăn liền
một lúc khẩu phần của cả ngày nhưng Tiểu Hỏa Tước vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn
nhìn về phía ba khối Hỏa Tinh Thạch trước mặt Ngọc Nhi bằng ánh mắt thèm
thuồng:

- Tiểu thư à tiểu thư, người có đồ ngon như vậy mà chỉ cho tôi có ba viên
nguyên thạch bé xíu vậy thì thật là…

Biết rõ tính tình của Tiểu Hỏa Tước, Ngọc Nhi cứng rắn trả lời:

- Hừ! Ngươi vừa ăn khẩu phần bằng với một ngày bình thường rồi, nếu muốn thêm
nữa thì tối nay nhịn đói đi nhé!

Tiểu Hỏa Tước nghe nói đến nhịn đói thì im bặt đập cánh bay xung quanh bắt đầu
nhiệm vụ cảnh giới. Ngọc Nhi ngồi xuống trước ba khối tinh thạch bắt quyết bắt
đầu quá trình phục hồi linh lực. Từng luồng linh lực từ mấy khối tinh thạch
cuồn cuộn chảy vào cơ thể cô. Tuy nhiên cho dù linh lực có nồng đậm đến đâu
thì cơ thể cô vẫn cần có thời gian để từ từ hấp thụ. Ngọc Nhi ngồi suốt cả nửa
ngày trời, mặt trời cũng đã dần xuống núi nhưng linh lực chỉ mới hồi phục được
bảy, tám phần. Đang chuyên tâm vào mấy khối tinh thạch trước mặt thì cô nghe
thấy tiếng của Tiểu Hỏa Tước gấp rút vang lên:

- Tiểu Thư tỉnh dậy mau. Có người đến!


Ngũ Thánh Thú Truyền Kỳ - Chương #7