Người đăng: phamquocan98
Hai ngày sau cái quyết định quái gở của mình, Tiểu Thạch vẫn không thể tin
những gì hắn đã nói hai ngày trước. Gà còn chưa gáy sáng nhưng hắn đã không
tài nào ngủ thêm được nữa, đôi mắt hắn mở thao láo nhìn lên trần nhà:
- Thật là. Bây giờ mình quyết định không đi nữa không biết có được không nhỉ?
Vốn là tên công tử lông bông chỉ biết chơi bời, phá phách suốt mười mấy năm
qua bây giờ lại phải một mình lặn lội đến tận Trung Châu. Chỉ nghĩ được đến
đây hắn đã cảm thấy nực cười cho chính bản thân hắn. Nhưng rồi nghĩ đến việc
người huynh đệ Vân Hải của hắn đã mang cả bảo vật gia truyền ra tặng cho hắn
làm vật phòng thân thì hắn biết hắn không thể nào chùn bước được nữa. Với cả
hắn cũng thực sự muốn biết tất cả những bí ẩn liên quan đến thân thế của hắn.
Bước xuống khỏi giường, hắn khoác bộ y phục lên rồi cầm thanh bảo kích trong
tay đi ra khỏi cửa hướng thẳng về hoa viên.
- Thanh kích này quả thật là bảo vật thế gian hiếm có. Nhưng ở trong tay một
kẻ bất tài vô dụng như ta thì thật chẳng khác nào một thanh sắt tầm thường.
Hắn đã luyện sử dụng thanh kích rất nhiều lần từ khi Vân Hải để nó ở lại Vương
phủ. Nhưng cho dù hắn có cố đến thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể ngày một
ngày hai mà thuần thục được. Những đường kích của hắn vẫn vụng về, chẳng ra gì
như ngày đầu hắn cầm nó trong tay. Khác biệt duy nhất có lẽ là lực tay của hắn
đã phần nào mạnh hơn và hắn cũng đã học được thế cầm kích từ bọn hộ vệ trong
phủ. Hắn ở đó luyện mãi mà trời sáng lúc nào không hay.
Liêu Vân Hải bước vào Vương phủ ngay lúc những tên gia đinh vừa mở cổng như đã
quen với giờ giấc sinh hoạt nơi đây. Hắn đi một mạch hướng đến phòng Tiểu
Thạch nhưng khi vừa bước cổng hoa viên hắn chợt nghe tiếng gió reo vun vút.
Hắn tiến đến thấy Tiểu Thạch đang luyện tập, hắn không muốn phá rối nên hắn
chỉ việc yên lặng và quan sát. Quan sát hồi lâu, thấy Tiểu Thạch vừa ngừng tay
hắn mới từ từ lên tiếng:
- Huynh thật sự đã rất cố gắng.
Tiểu Thạch mở mắt ra, hắn nhận ra trời đã sáng. Hắn không biết hắn đã luyện
được bao lâu, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi. Trong lúc luyện tập, sự tập
trung của hắn cao độ đến mức hắn chỉ cảm thấy những đường kích của mình còn
lại mọi thứ xung quanh kể cả thời gian dường như đều biến mất. Kể cả lúc Vân
Hải xuất hiện hắn cũng không nhận ra, hắn trộm nghĩ có thể người huynh đệ của
hắn xuất hiện một cách âm thầm không muốn làm phiền hắn hoặc cũng có thể câu
nói vừa rồi là câu nói đầu tiên mà hắn nghe được sau hàng chục câu nói của Vân
Hải. Hắn muốn biết nhưng rồi chỉ thở dài.
- Rốt cục thì trời cũng đã sáng. Ta và huynh vào nhà trong dùng chút điểm tâm
rồi ta cũng phải thu dọn lên đường.
Thấy dáng vẻ trầm ngâm của Tiểu Thạch, Vân Hải cũng không muốn làm phiền huynh
đệ của mình nên chỉ yên lặng theo sau. Không khí trên bàn ăn khá yên ả. Tiểu
Thạch vẫn vục mặt ăn như thường ngày còn Vân Hải chỉ ăn qua loa một chút rồi
ngồi nhìn Tiểu Thạch. Có lẽ đây là lần cuối cùng cả 2 được ngồi ăn cùng nhau
như thế này. Cảm thấy bầu không khí có chút ảm đạm, Vân Hải lên tiếng:
- Huynh đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết chưa? Nếu có cần gì thêm ta sẽ
giúp huynh sắp xếp.
- Ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Chỉ vài bộ y phục, ít ngân lượng, ngân phiếu,
thuốc trị thương và một lượng lớn lương khô. Ta nghĩ sẽ mang thêm một bình
đựng nước, một thanh trùy thủ và quan trọng nhất là sợi dây chuyền của ta và
thanh Nhược Thủy kích này đây. – Tiểu Thạch vừa cố nuốt một lượng lớn thức ăn
rồi trả lời.
- Thực sự chỉ cần bấy nhiêu thôi sao? Ta thấy có hơi đơn giản quá.
- Cái gì thiếu thì ta sẽ bổ sung trên đường đi với lại chuyến này đi xa, mang
nhiều lại hóa ra cản trở chân tay. Lỡ mà gặp lũ yêu quái làm sao mà ta chạy
cho kịp. – Tiểu Thạch vừa nói vừa cười hề hề sảng khoái.
- Huynh vẫn lạc quan dù biết mình sắp bước vào tử lộ. Huynh thực sự vẫn muốn
đi chuyến này như vậy sao?
- Ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều kể từ lúc quyết định và ta nhất định phải đi
chuyến này. Cho dù phía trước có bất cứ điều gì đang đợi ta đi chăng nữa ta
phải can đảm mà đối mặt. Ta không thể cứ mãi là tên tiểu tử hèn nhát trước giờ
nữa.
Dứt lời hắn đứng dậy cầm bình rượu rốt cho hắn và Vân Hải mỗi người một chén.
Hắn cầm chén rượu trong tay nói:
- Ngày hôm nay ta còn phải lên đường nên chỉ có thể kính người huynh đệ tốt
nhất của ta một chén. Nếu mai này ta có may mắn trở về bình an thì ta và huynh
lại cùng đối ẵm.
Lời vừa nói xong cả hai cùng uống một hơi cạn chén. Sau khi uống xong cả hai
cùng cười một cách sảng khoái rồi ôm lấy nhau thật chặt.
Là bằng hữu có kiếp này không có kiếp sau. Hôm nay ly biệt chỉ mong đời này có
được một lần tương phùng.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc hắn từ biệt Liêu Vân Hải cùng bọn gia nhân ở cửa
Tây thành Đông Châu. Hiện hắn đang lê những bước chân mỏi mệt của mình trên
con đường mòn dẫn đến U Minh Lâm. Vốn không quen với việc đi lại nhiều như mấy
ngày vừa qua cùng với việc chỉ được ăn lương khô và ngủ dưới bầu trời sương
đêm ẩm ướt khiến hắn cảm thấy như sắp gục ngã đến nơi. Đôi chân hắn tiếp tục
bước từng bước nặng nề thiếu sức sống. Thanh bảo kích trong tay hắn bây giờ
trở thành "cây gậy bất đắc dĩ" để nâng đỡ cái thân thể như có thể ngã quỵ bất
cứ lúc nào của hắn. Đôi mắt hắn lờ đờ thiếu ngủ vì đêm qua hắn chả ngủ được
mấy khi chốc chốc hắn lại giật mình vì những tiếng gầm gừ hung tợn không biết
từ đâu vọng lại. Bước thêm được vài bước thì hắn gục xuống một bãi cỏ bên vệ
đường.
- Hờ hờ, ta thật sự là một kẻ vô dụng. Mới đi được chưa bao lâu mà sao ta lại
thấy nhớ Vương gia trang, nhớ mấy món ăn nhạt nhẽo mà ta thường hay chê bai
của bọn đầu bếp trong phủ thế này. Chắc hôm nay phải nghỉ ở đây thôi, ngày mai
ta sẽ đi sớm hơn một chút vậy. Hắn nằm đó, hai cánh tay dang rộng cố gắng thả
lỏng mình, đôi mắt hắn lim dim, cảm giác thư giãn đang đến gần với hắn. Một
cảm giác khoan khoái chạy khắp cơ thể.
- Cứ đi như thế này mãi chắc ta kiệt sức mà chết mất.
Trong cơn mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ giống như đêm qua vang đến như gần
sát bên tai. Nhưng hắn nghĩ khu vực này còn cách U Minh Lâm ít nhất hai ba
ngày đường nữa làm gì có khả năng mãnh thú xuất hiện ở đây được. Hắn trấn an
bản thân tiếp tục thư giãn cơ thể nhưng tiếng gầm ấy lại vang lên một lần nữa,
mà lần này lại gần và rõ hơn như thể nó đang tiến thẳng về phía hắn. Hắn mở
mắt ra cố gắng đưa cái cơ thể kiệt quệ đứng dậy nhìn một lượt xung quanh rồi
ánh mắt hắn chợt dừng lại trên một bóng dáng màu cam pha vài vệt đen cách hắn
tầm hai mươi trượng. Hắn thở dài:
- Hắc khí à! Ngươi vẫn còn bám theo ta hay sao?
Nhận ra khoảng cách giữa cả hai đã quá gần, với khoảng cách này cho dù là lúc
hắn khỏe nhất cũng không thể chạy thoát được nói chi là trong tình trạng kiệt
quệ bây giờ của hắn. Hắn nắm chặt thanh kích trong tay nhìn con hổ. Con hổ từ
từ bước đi về phía hắn không có vẻ gì là vội vã cảm giác cứ như hắn đã là
miếng thịt nằm sẵn trên thớt cho dù có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi nanh
vuốt của nó. Theo như hắn quan sát, con hổ khá to nhưng trông nó không được ổn
cho lắm, có máu chảy xuống thấm đỏ một bên chân nó. Con hổ tiến lại ngày một
gần hơn, tay hắn vẫn lăm lăm thanh bảo kích thủ thế mắt quan sát từng chuyển
động của con hổ. Khoảng cách của cả hai càng thu hẹp hình ảnh của con hổ càng
rõ ràng hơn và hắn có thể trông thấy được một mũi tên đang cắm thẳng vào một
bên đùi của con hổ. Hắn còn đang mãi quan sát thì con hổ gầm lên một tiếng
"Gràoooooo!!!" dữ tợn rồi tăng tốc lao thẳng về phía hắn. Dù con hổ đã bị
thương nhưng nó vẫn lao tới với một tốc độ kinh người, khoảng cách bị thu hẹp
một cách chóng mặt. Mười trượng, tám trượng, năm trượng, đến khi chỉ còn cách
nhau ba trượng nhưng hắn vẫn không có động tĩnh gì. Không lẽ hắn định chấp
nhận số phận mà bỏ mạng lại nơi này. Trong tích tắc của một trượng cuối cùng
hai tay hắn siết chặt lấy thanh kích mà đâm tới trước nhằm vào trán con hổ.
Nhưng hắn đã quá xem thường con thú được mệnh danh là chúa sơn lâm. Con hổ
nhác thấy mũi kích đâm thẳng tới nó nhẹ nhàng lách phần thân về bên phải tránh
khỏi cú đâm trực diện rồi giơ bên hổ thủ không bị thương lên chuẩn bị vồ lấy
phần thân người không phòng bị của Tiểu Thạch. Mọi thứ diễn ra quá nhanh tưởng
chừng như Tiểu Thạch sẽ không kịp trở tay. Nhưng thành quả luyện tập của hắn
cũng không phải là không có. Hắn ta nhận thấy cú đâm đã không trúng được đích
liền chuyển hướng thanh kích ngang người hắn. Đuôi kích chặn lấy hổ thủ tấn
công vào người, hắn tận dụng lực tấn công của con hổ làm đòn bẩy đưa đầu kích
về thế tấn công. Một tiếng đập vang lên, đầu kích đập vào thân người con hổ
nhưng tiếc là phần tiếp xúc lại không phải là lưỡi kích nên không thể khiến nó
bị xẻ đôi nhẹ nhàng. Con hổ bị dính đòn đau càng điên tiết hơn lại lao tới lần
nữa còn hắn vừa gián tiếp dính một đòn của con hổ khiến đôi tay còn đang tê
dại. Hắn lùi lại vài bước để lấy lại thế thủ, giương mũi kích về phía trước để
chờ đón đòn tấn công tiếp theo. Con hổ lấy đà ở khoảng cách gần rồi phóng
thẳng lên cao hướng về phía hắn bằng đòn thế "Thái sơn áp đỉnh" nhằm chiếm lấy
thế chủ động. Hắn không có đủ thời gian để lùi lại hay tránh sang hay bên
cạnh. Hắn tì phần sau của thanh kích xuống đất, giương mũi kích lên tạo thành
góc vuông với thân người con hổ, hai tay nắm chặt thanh kích. Nhưng con hổ
thực sự quá khôn ngoan, nó dùng hổ thủ đánh bạt vào đầu kích trước khi bị đâm
trúng khiến cho thanh kích tuột khỏi tay hắn, hắn không kịp suy nghĩ nhiều hạ
thấp cơ thể rồi nhảy về phía ngược lại với phía thanh kích văng ra nhưng vẫn
không đủ nhanh. Bắp đùi của hắn đã dính phải ba vết thương khá sâu bởi móng
vuốt của con hổ sượt qua. Vết thương đau nhói, rỉ máu ướt đẫm phần y phục xung
quanh. Hắn cố nén cơn đau để kéo giãn khoảng cách với con hổ. Vũ khí của hắn
hiện tại đang nằm phía đằng sau con hổ, hắn dường như chẳng còn chút hi vọng
chiến thắng nào cả. Bỗng hắn sờ vào thắt lưng và phát hiện ra thanh trùy thủ
mà hắn chuẩn bị trước khi lên đường. Hắn rút thanh trùy thủ ra khỏi vỏ, lăm
lăm nó trong tay suy nghĩ cách chiến đấu với con mãnh thú hung bạo này với thứ
vũ khí bé nhỏ của mình. Vồ hụt con mồi, con hổ đổi hướng chuẩn bị tư thế nhảy
về phía hắn lần nữa. Nó co người lại, vận sức rồi tiếp tục phóng lên cao y như
vừa nãy, đôi mắt hung hãn khát máu cùng hàm răng dài sắc nhọn nhằm thằng vào
cổ họng của hắn. Hắn ta cảm thấy không còn chút hi vọng nào, thay vì bỏ chạy
hắn quyết định đánh cược một phen. Cầm chắc thanh trùy thủ trong tay, hắn lao
thẳng về phía con hổ mặc kệ sự chênh lệch về sức mạnh và cái chân bị thương
đang rỉ máu của hắn:
- Chết đi đồ súc sinh!!!
Với toàn bộ sức lực của mình, hắn tay trái đấm thẳng vào cằm con hổ, tay phải
cầm trùy thủ đâm thẳng vào cổ họng nó rồi kéo một đường rạch dài xuống tận
bụng. Máu của con hổ tuôn ra xối xả ướt đẫm cả cánh tay của hắn, bắn lên khắp
người, lên mặt, lên tóc hắn. Con hổ chỉ kịp gầm lên một tiếng ngắn ngủi rồi đổ
gục xuống đè lên người hắn. Một người một thú gục xuống bãi cỏ giữa vũng máu
lên láng. Hắn cố sức lách ra khỏi xác con thú rồi nằm dài trên bãi cỏ mặc cho
xung quanh toàn là máu thều thào:
- Ha ha. Ngươi cũng khá lắm, nếu như ngươi không bị thương thì chắc giờ ta đã
nằm trong bụng người rồi...
Nói đoạn hắn ngất đi tại chỗ. Trong lúc hắn bị ngất đi, những vết thương trên
đùi hắn bỗng tự dưng từ từ nhừng chảy máu rồi khép dần miệng lại cho đến khi
nhìn vào không ai có thể nghĩ chỉ trước đó không bao lâu ở đó đã từng tồn tại
những vết rách sâu hoắm. Hai canh giờ sau, hắn mở mắt thấy xung quanh đã tối
đen. Mặc dù vẫn còn rất mệt mỏi và ê ẩm khắp người nhưng hắn vẫn cố sức đứng
dậy. Hắn vươn vai rồi lắc mạnh người vài cái để chỉnh lại những chỗ xương khớp
bị lệch do trận chiến vừa qua. Sau đó hắn lò mò đi nhặt lại thanh kích bị con
hổ đánh văng rồi hắn tìm một số cỏ và vài cành cây khô ở những thân cây gần đó
để nhóm một đống lửa bên cạnh xác con hổ. Loay hoay một hồi đống lửa cũng được
thắp lên. Dưới ánh lửa lờ mờ hắn nhìn một lượt thân thể mình rồi thở dài:
- Thế là đi tong một bộ y phục. Máu hổ tanh thật, kiểu này có tắm vài lần
cũng chưa chắc hết được mùi.
Nhớ đến con hổ, hắn như chợt nhận ra điều gì đó đưa tay xuống sờ bên đùi trái
của mình. Không tìm thấy vết thương nào cả dù chỉ là một vết xước nhỏ. Hắn
nghĩ có lẽ đã nhớ nhầm bên bị thương nên đưa tay sang bên phía đùi phải để
kiểm tra nhưng vẫn không tìm thấy gì cả. Sau khi kiểm tra vài lần để chắc chắn
rằng mọi thứ hoàn toàn bình thường hắn bắt đầu nghĩ rằng trí nhớ của hắn sau
cú ngã đã trở nên lẫn lộn rồi. Vốn vô tư hắn cũng không suy nghĩ thêm về việc
vết thương của hắn biến mất mà chuyển hướng sang xác con hổ trước mặt.
- Hừm! Con tiểu miêu què này dám đòi ăn thịt tiểu Vương ta đây thì đúng là
không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng mà đã dám làm ta bị bẩn thế này thì
phải đền tội thích đáng. Hmm, thịt hổ ta chưa được ăn bao giờ, hôm nay sẵn đây
ta phải thử một lần cho biết.
Dứt lời, hắn tiến đến bên xác con hổ dùng sức lật nó lại. Máu huyết và nội
tạng con hổ tuôn ra từ chỗ vết cắt khiến cho người bình thường nhìn vào sẽ
thấy cực kì kinh tởm, lập tức nôn ọe. Nhưng chẳng hiểu sao hắn khi nhìn thấy
cảnh này nét mặt không chút biến sắc, bình thản rút thanh trùy thủ ra khỏi
người con hổ rồi cắt cho vết thương rộng ra. Hắn cẩn thận dùng tay và trùy thủ
lấy toàn bộ nội tạng của con hổ ra, sau đó hắn tiến hành lột da con hổ. Loay
hoay hết nửa canh giờ rốt cục hắn cũng đã xong phần sơ chế thịt hổ. Con hổ bị
lột hết da và bỏ đi toàn bộ nội tạng còn lại đầu, toàn bộ bàn chân và đuôi của
nó đều bị hắn dùng Nhược Thủy kích một nhát cắt phăng đi. Dùng mu bàn tay lau
đi mấy giọt mồ hôi trên trán, hắn nhíu mày:
- Ta quên mất chỗ này không có nồi thì làm món gì bây giờ. Chắc chỉ còn cách
nướng giòn nó lên thôi.
Nói là làm, hắn để "con hổ" nằm đó rồi đi gom một lượng lớn củi và cỏ khô về.
Hắn chặt mấy thân cây to chắc làm một cái lò quay to sau đó cẩn thận dùng dao
khoét lỗ trên con hổ rồi xuyên một nhánh cây to chắc qua sau đó mang bỏ lên
lò. Hắn nổi một ngọn lửa lớn rồi từ từ biến con hổ thành món hổ nướng như thể
đó là một con thỏ rừng. Con mồi to lớn của hắn ngốn kha khá thời gian để chín.
Bụng hắn đói cồn cào vì đã lỡ mất bữa tối mà hắn chưa có cái gì vào bụng. Hắn
cố cắn răng đợi thịt con hổ chín. Hắn nhủ với lòng rằng sẽ không bỏ sót một tí
xíu thịt nào của cái thứ của nợ dám khiến cho hắn phải trải qua cảm giác đói
cồn cào thế này. Sau hơn một canh giờ nướng dưới ngọn lửa ngùn ngụt bên dưới
và ngọn lửa phẫn nộ từ một tên "hổ đói" đúng nghĩa thì "con hổ" kia cũng đã
chín vàng thơm phưng phức. Chẳng thèm đợi lửa tắt, chẳng thèm tháo con hổ
xuống, hắn dùng dao cắt ngay một miếng thịt hổ to tướng mà nhai nhồm nhoàm:
- Thịt hổ hơi tanh và hăng nhưng lại rất chắc và ngọt cứ như toàn bộ tinh hoa
các loại thịt thú rừng mà nó ăn đã dồn cả vào thịt của nó vậy.
Hắn vừa ăn ngấu nghiến vừa khen vừa nở nụ cười tâm đắc với chiến công đầu tiên
của hắn. Hắn thầm nhủ sau này nếu có gặp hổ lần nào nữa hắn sẽ không sợ hãi mà
còn chủ động giết thịt. Hắn ăn như một con thú dữ và thực sự hắn đã không để
sót lại một chút thịt nào của con hổ. Sau khi đã no nê hắn nằm dài ra ngay
cạnh đống lửa gần như đã tắt ngúm vỗ vỗ cái bụng đã no căng của mình. Ngắm
nhìn bầu trời khuya đầy sao, hít hà hương thơm dịu dàng của mấy đóa hoa dại
xung quanh pha lẫn với mùi máu tanh của con hổ xấu số, đôi mắt hắn từ từ trở
nên nặng trĩu. Cả một ngày dài mệt mỏi của hắn kết thúc bằng một giấc ngủ sảng
khoái đến tận giữa trưa ngày hôm sau...