Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯
Hấp lực từ tay Hắc Vô Thường muốn rút đi Tiếu Vô Thường linh hồn hồn quy địa
phủ, mặc dù Hắc Vô Thường thi triển pháp thuật nhưng xung quanh không một gợn
sóng, cả thế giới như ngừng lại yên tĩnh đến chết chóc.
Một đạo ý chí từ trong Bích Ngọc Tiêu truyền ra, thiên địa bị một đạo ý niệm
đông cứng lại, hư không cùng thời gian dừng lại tất cả hoạt động, giờ phút
này, tại xa xôi tinh không sao trời vượt qua vô số đại la thiên, một chiếc
chuông cổ lão hắc sắc to lớn ung dung đứng giữa hư không vạn giới. Phía dưới
chiếc chuông là vô số tiên nhân, đại yêu, đại ma, vu tộc quỳ rạp xuống đất run
rẩy.
Tiếng chuông cổ lão nặng nề gõ liên tiếp trăm lần, chiếc chuông thông linh này
như cảm nhận được một cái khác Khai Thiên Chi Khí thức tỉnh, hưng phấn dị
thường. Sóng âm từ cỗ lão chuông này khuếch tán bốn phương truyền khắp vạn
giới, vô số tu sĩ một mảnh mờ mịt nhìn lên bầu trời, họ không biết họ bị cưỡng
ép xóa đi tất cả trí nhớ chỉ cần khi tiếng chuông còn vang vọng.
Bạch Vô Thường phất tay áo, hoá thành kết giới bao quanh hai người chắn âm
thanh đến từ chuông lớn đó. Kết giới âm thanh này chỉ có thể bảo vệ hai người
trong thời gian ngắn, công kích quần thể đến từ Khai Thiên Chi Khí không phải
hai người có thể chống đỡ, không phải khoảng cách xa xôi thì tư cách chống đỡ
cũng không có đã bị xoá đi trí nhớ.
Bích Ngọc Tiêu trong lòng Tiếu Vô Thường lạnh nhạt không đáp lại cỗ lão chuông
lớn, lục khí từ trong thân sáo thoát ra khỏi phân tán khắp nơi, một đạo chính
là hướng về Yên Chi Mã bay tới, những đạo khác bay đến các sào huyệt khác của
Tiếu Vô Thường. Mỗi đạo lục khí bao trùm những vật liên quan đến Tiếu Vô
Thường rồi mang về chui lại vào Bích Ngọc Tiêu.
Có mười hai đạo lục khí trên không trung bay vào thân thể Tiếu Vô Thường, mang
đi mười hai kỳ trân của hắn, còn một đạo lục khí mang đi Nguyên Cung kỳ trân
rồi toàn bộ trở lại vào trong Bích Ngọc Tiêu.
Hắc Bạch Vô Thường cũng không ngạc nhiên với sự bất thường của Bích Ngọc Tiêu,
cây sáo thông linh này mang đi tất cả tàng tư của Tiếu Vô Thường, tới đẳng cấp
này bảo vật có cài nào không tự thành không gian, ít nhất cũng phải Trung
Thiên Giới Bảo trở lên.
Câu Hồn Thuật trong khoảng thời gian Bích Ngọc Tiêu hành động không hề có chút
ảnh hưởng nào đến linh hồn Tiếu Vô Thường, Bích Ngọc Tiêu hóa thành một đạo
lục ảnh bay vào dung hợp cùng linh hồn Tiếu Vô Thường.
Hắc Vô Thường cảm nhận được thời gianlại một lần nữa vận chuyển, tăng cường
hấp lực trong tay rút đi Tiếu Vô Thường linh hồn, bỏ vào Khấp Hồn Phiên ôn
dưỡng.
Bạch Vô Thường thấy đồng bạn hoàn thành nhiệm vụ, tay nàng một trảm vào hư
không, miệng niệm pháp quyết, một thông đạo thông hướng Minh Giới mở ra, Hắc
Bạch Vô Thường cùng nhau lắc người bay vào thông đạo.
Một đường bay nhanh, dưới chân hai người thiêu đốt hắc bạch hỏa diễm, một cái
hô hấp liền thoát ra ngàn vạn dặm. Hai người độn thuật cực kỳ cao minh nhưng
cũng phải liên tục thay phiên nhau thi triển mấy ngày mới thấy được thông đạo
nơi cuối cùng thông Minh Giới.
Hắc Bạch Vô Thường chạm chân đến Minh Giới khắc này, Khấp Hồn Phiên trong Hắc
Vô Thường mi tâm bay ra, không thể chịu nổi áp lực đến từ linh hồn Tiếu Vô
Thường nó liền thả linh hồn của hắn ra khi đến Minh Giới.
Đoàn linh hồn rực rỡ này chậm rãi đúc linh hồn thân thể cho Tiếu Vô Thường,
toàn bộ thân thể hắn đều được khắc tỉ mĩ nhất, ngay cả Phi Ngư Phục lúc chết
bị tàn phá thì giờ lại hoàn hảo như lúc đầu.
Hắc Bạch Vô Thường đều giật mình, Khấp Hồn Phiên tuy không thể xem như Thánh
Nhân cấp pháp bảo nhưng truyền từ thời Hồng Hoang do Hậu Thổ Nương Nương tế
luyện thì cũng là Tiên Thiên Trung Phẩm pháp bảo, muốn giam giữ Nhị Kiếp Tiên
Tôn cũng không phải việc khó mà lại bị phàm nhân linh hồn dọa sợ.
Tiếu Vô Thường mở mắt ra nhìn xung quanh, mặc dù không biết đang ở đâu nhưng
nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường thì trong nháy mắt tâm của hắn lại sợ, biết mình
chết rồi nhưng không ngờ thế gian lại thật sự có âm tào địa phủ, đành nụ cười
tươi rói nói:
Hắc Bạch Vô Thường cũng không còn gì để nói “Ca tụng, ngươi thật biết nói! Thế
nhân tránh bọn ta còn hơn Ngưu Đầu Mã Diện, ngươi lại nói ca tụng, bọn họ còn
yêu đời lắm”.
Bạch Vô Thường hứng thú nhìn tên nam tử xinh đẹp không thua gì mình này, thừa
nhận nói:
Tiếu Vô Thường khom người bái tạ, tôn kính nói:
Tiếu Vô Thường có một nghi hoặc, nhưng hiện giờ chưa tiện hỏi, hắn không hiểu
những lần trước thi triển Diêm Vương Trịch Bút thuật buồm xuôi gió mà lần này
lại ngủm củ tỏi, chỉ giao lưu vài câu Tiếu Vô Thường cũng không tự tin đối
phương sẽ trả lời mình, liền chờ thời cơ.
Hắc Vô Thường lạnh lùng ra hiệu cho Bạch Vô Thường đưa Tiếu Vô Thường tiến vào
Minh Giới. Minh Giới rộng lớn vô cùng, nhưng tựa như có sự dẫn dắt của Hắc
Bạch Vô Thường, mỗi bước bước ra đều tự thành Súc Địa Thành Thốn, vượt qua vô
số đại lục đến rồi một con sông, phía trước có tấm bia khắc Đoạn Trần Hà.
Tiếu Vô Thường đi theo Hắc Bạch Vô Thường, hắn không hề phát giác, bản thân
mình lại vô cùng may mắn, phàm nhân có thể trải nghiệm Súc Địa Thành Thốn, vô
số Chân Tiên mơ ước lĩnh ngộ lại không được, hắn chỉ cảm thấy mỗi bước đi theo
Hắc Bạch Vô Thường này liền thoát ra khoảng cách cực lớn.
Một chiếc linh chu to lớn ẩn hiện trên dòng sông, đáp xuống bên đò bên Đoạn
Trần Hà. Hắc Bạch Vô Thường thấy vậy liền dùng pháp thuật đưa Tiếu Vô Thường
lên thuyền.
Tiếu Vô Thường quan sát chiếc linh chu này, lúc nhìn bên ngoài thì chỉ thấy
kích cỡ vừa phải, nhưng bây giờ khi ở trong mới thấy nó rộng lớn vô cùng,
nhưng bên trên chỉ có ba người bọn họ.
Hắc Bạch Vô Thường liền bước đến đầu thuyền, Tiếu Vô Thường thấy vậy cũng nói
gót theo.
Chiếc linh chu di chuyển trên Đoạn Trần Hà vô cùng nhanh, cảnh vật xung quanh
di chuyển lại chậm rãi vô cùng. Tiếu Vô Thường thấy xa xa trên Đoạn Trần Hà,
vô số chiếc thuyền nhỏ do các quỷ sai chỉ huy đưa các linh hồn đến Quỷ Môn
Quan.
Tiếu Vô Thường tỉ mĩ quan sát các chiếc thuyền nhỏ đó, có phàm nhân cũng có
các linh hồn khí tức mạnh mẽ khủng bố, nhưng bọn họ đều đối với các quỷ sai
cung kính. So sánh liền thấy hắn như khách hạng nhất, đặt cách ngồi thuyền lớn
một mình, hơn nữa còn do loại này cao cấp Minh Giới sứ giả đưa đón.
So với các thuyền nhỏ di chuyển chậm chạp đó, một canh giờ(hai tiếng) Tiếu Vô
Thường liền thấy Quỷ Môn Quan trước mặt, không như thế nhân mô tả Quỷ Môn Quan
tự thành cửa vào cung điện. Cự đại Quỷ Môn Quan này lại lơ lững trên không,
bao trọn Đoạn Trần Hà này.
Theo linh chu tiến vào Quỷ Môn Quan, đi một đoạn lại có bến đò, cả ba người
liền xuống linh chu này rồi đi theo thông đạo đến Hoàng Tuyền Lộ. Hai bên
đường có vô số Bỉ Ngạn Hoa đỏ rực, xinh đẹp kiều diễm, tự thành biển hoa.
Đi rất lâu rất lâu, bên trong biển hoa vô tận này, lại có cây hoa mai trắng
tinh khiết. Trên cây có vô số dây đỏ buộc vào nhánh cây, đung đưa theo chiều
gió.
Xung quanh hoa mai thụ này là một hồ nước nhỏ, trong hồ có ba hoa sen trắng
trôi nổi trên mặt nước.
Lòng Tiếu Vô Thường không khỏi thắt chặt quặn đau bi thương khó hiểu, hắn
không hiểu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mai thụ này nhưng lại có cảm
giác như đã từng ở đây chờ một người rất lâu rất lâu…
Thấy Tiếu Vô Thường đứng sững người, Hắc Bạch Vô Thường cũng không quấy rầy
hắn chỉ im lặng đứng nhìn, bọn họ từng bị loại này đạo tắc lực lượng sững
người, nhưng không giống với Tiếu Vô Thường. Họ chỉ bị trầm mê trong đó còn
Tiếu Vô Thường lại cảm nhận khác, một loại bi thương từ trong tâm hồn, tận sau
đáy lòng nơi đâu đó, tại thời không mà hắn không biết, hắn từng dưới cây mai
đó bi thương qua.
Mai thụ cảm nhận được khí tức Tiếu Vô Thường, bi thương rơi lệ, dùng lực lượng
của nó khiến tâm thần Tiếu Vô Thường thoát khỏi trạng thái lúc này.
Thấy Tiếu Vô Thường đã trở lại bản tâm, Hắc Bạch Vô Thường tiếp tục đưa hắn đi
Hoàng Tuyền Lộ, lại đi rất lâu rất lâu đã thấy được phần cuối, lại là một con
sông nhưng nhỏ hơn Đoạn Trần Hà rất nhiều tên, Vong Xuyên Hà.
Bắt qua Vong Xuyên Hà là một chiếc cầu đá gọi Cầu Nại Hà, trên Cầu Nại Hà này
lại bị một người nào đó khắc lên bốn câu thơ.
(Kề cận nhau,
Đôi ta hẹn ước sống trăm năm,
Nếu ai chết thuở chín mươi bảy,
Cầu Nại Hà nhớ đợi ba năm.
p/s: fan tam ca giơ tay ^^)
Tiếu Vô Thường trong lòng run lên, một loại hạnh phúc vỡ òa xuất hiện trong
lòng hắn, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, không thể có loại cảm xúc này
được.
Theo chân Hắc Bạch Vô Thường qua Cầu Nại Hà bờ đối diện, có một gò đất kêu
Vọng Hương Đài hay còn gọi Tư Hương Lĩnh, nơi mà các cô hồn dã quỷ có cơ hội
nhìn thấy thân nhân của mình lần cuối trước khi uống Mạnh Bà Thang quên đi tất
cả mọi chuyện, “ Trên Vọng Hương Đài quỷ hoảng hốt, mắt mở trừng trừng lệ hai
hàng. Vợ con già trẻ tựa bên hòm, bạn bè thân quyến trước linh đường”.
Hắc Bạch Vô Thường dẫn Tiếu Vô Thường đến Vọng Hương Đài, Hắc Vô Thường tay
bấm pháp quyết triệu hồi Quan Trần Kính, nói với Tiếu Vô Thường:
Tiếu Vô Thường nghe Hắc Vô Thường giới thiệu những thứ này, liền suy ngẫm hỏi:
Ta có thể kêu tên của mình không?
Hắc Vô Thường trả lời:
Có thể, ngươi có thể thấy thi thể mình trước khi chết.
Tiếu Vô Thường liền trầm ngâm, hắn quyết định nhìn tình huống bản thân sau khi
chết liền hướng Quan Trần Kính gọi:
Quan Trần Kính run lên, trong kính xuất hiện hình ảnh Tiếu Vô Thường nằm trên
gò băng đỏ như mân côi xinh đẹp tuyệt diễm, vô số Thanh Hải Giao Sa bơi chung
quanh mà không thể làm gì.
Tiếu Vô Thường nhìn thấy thi thể mình được bảo toàn hoàn mỹ liền yên tâm,
nhưng hắn không thấy Bích Ngọc Tiêu, liền cũng không quan tâm nữa, chết rồi
còn đánh đàm gì rồi hướng Quan Trần Kính kêu lên tên của những người khác như:
Hoàng Dược Sư, Đào Hoa Đảo chủ cùng phu nhân, Ngô Phong Lăng, Triệu Vô Cực,
Chu Đệ, Tư Không Trích Tinh, Yên Chi Mã, vân vân.
Tiếu Vô Thường vui mừng nhất là khi nhìn thấy Ngô Phong Lăng đang lật Vô Vọng
Thần Công chỉ có đề tựa còn phía sau trống trơn, lập tức nổi nóng xách đao tìm
Triệu Vô Cực tính sổ.
Sau khi nhìn thấy đã đủ, quay người hướng Hắc Bạch Vô Thường nói:
Hắc Bạch Vô Thường gật gật đầu, liền tiếp tục đưa Tiếu Vô Thường đi hướng Tam
Sinh Thạch. Tam Sinh Thạch ghi lại tất cả tư lịch kiếp trước, kiếp này cùng
kiếp sau, chỉ cần nhỏ một giọt máu liền có thể thấy.
Đến rồi Tam Sinh Thạch, trên đá có ghi bốn chữ “ Tảo Đăng Bỉ Ngạn”. Nhân của
đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt đều khắc lên tảng đá này.
Hắc Bạch Vô Thường làm đúng trình tự hướng dẫn Tiếu Vô Thường cắt một đường
trên tay rồi đặt vết thương lên Tam Sinh Thạch.
Nhưng giọt máu của Tiếu Vô Thường lăn trên Tam Sinh Thạch đưa đến phiến đá này
phản ứng. Một đạo ánh sáng thấu thạch mà ra, bay vào mi tâm Tiếu Vô Thường,
một hàng giới thiệu về tư lịch kiếp này của hắn, nguyên nhân tử vong của hắn
nằm ở trạng thái “không rõ”.
Tiếu Vô Thường tò mò kiếp trước và kiếp sau mình đã và sẽ là ai, liền tìm hàng
giới thiệu của kiếp trước cùng kiếp sau. Khi ý niệm của hắn di chuyển đến kiếp
trước tư liệu, Tam Sinh Thạch run rẫy lợi hại, đoàn ánh sáng trong đầu hắn
không thể chịu nổi liền tan biến.
Tiếu Vô Thường từ trong ý niệm của mình thoát ra, liền giật mình thấy Hắc Bạch
Vô Thường đứng im bất động, hắn ngơ ngác nhìn qua toàn bộ Minh Giới, tất cả sự
vật đều bị sinh sinh đông cứng dữa dòng chãy thời gian.
Tiếu Vô Thường xoay người thì nhìn thấy một nhân loại khoác lên tử sắc trường
bào, tóc đen dài qua khỏi lưng, toàn bộ thân thể bị cửu thải tường vân che lấp
phong thái tuyệt luân. Mỗi lần nhân loại này hô hấp, chư thiên tinh hà như
toái diệt, rồi lại trong sinh. Vô số đại la thiên lại như những hạt bụi dính
lên áo hắn, vô số tiên nhân quỳ rạp trên đất, dâng lên hương hỏa thành kính
nhất.
Trong lòng Tiếu Vô Thường run lên, cảm giác của hắn rất khác thường, hắn như
thấy chính bản thân mình đang đứng trước mặt vậy, từ tận sâu trong đáy lòng
thân thiết.
Nhân loại này cười khẽ một tiếng:
Rồi xoay người rời đi, Tiếu Vô Thường vô ý thức chạy theo hắn, cả hai cùng
biến mất khỏi Minh Giới.
Sau khi nhân loại này và Tiếu Vô Thường biến mất, Hắc Bạch Vô Thường thân thể
lập tức tan biến đưa về nơi ở của họ, linh chu lúc nãy đưa Tiếu Vô Thường qua
sông tự động lùi lại như một quyển sách bị lật trở lại trang trước. Tất cả ký
ức liên quan đến Tiếu Vô Thường ở Minh Giới đều biến mất sạch sẽ, bị một người
sinh sinh xóa bỏ.
Thời gian một lần nữa hoạt động trở lại, Hắc Bạch Vô Thường không có cảm thấy
bất kỳ khác thường nào, không hề biết vừa trải qua bất cứ việc gì, lại tiếp
tục công việc bế quan trong mật thất của mình.
Tiếu Vô Thường theo sau nhân loại này, vừa bước theo ba bước liền xuất hiện
tại một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một cung điện thanh nhã tinh tế mà xa xưa, gạch đá dưới chân được làm từ bạch
ngọc tinh khiết, cung điện tỏa sáng nhờ hai đoàn Âm khí cùng Dương khí xoay
theo đồ án thái cực. Hai hàng cung điện đứng thẳng vô số pho tượng muôn hình
bách quái, yêu tộc có ma tộc có hoang tộc có, muôn vàn chủng tộc.
Chính giữa nơi là hai chiếc ghế gỗ, không phải vương tọa hay bảo tọa xa hoa
nào cả, nó chỉ đơn giản là chiếc ghế gỗ trang nhã điêu khắc tinh xảo, lại đem
cảm giác áp bách vô cùng vô tận.
Phía trên chiếc ghế là một bức hoành phi, Luân Hồi Đạo Cung, thiết hoặc ngân
câu, sát khí tiềm sâu trong nét chữ.
Nhân loại này sau khi đến Luân Hồi Đạo Cung liền quay người lại, đối mặt với
Tiếu Vô Thường, không phải là loại ánh mắt hờ hững thiên địa hết thảy sinh
linh, cũng không phải là ánh mắt tà dị trầm luân nhân thế, mà chỉ là ánh mắt
bình thản ngồi bình khởi tọa.
Cửu thải tường vân che lấp thân thể hắn tán đi, một gương mặt tuyệt thế hiển
hiện ra. Mày như lá liễu, chiếc mũi cao thẳng vừa phải có phần xinh xắn, đôi
mắt duyệt tận thương sinh vô hỉ vô bi. Có một điều khiến Tiếu Vô Thường nghi
hoặc chính là, từ lúc nhìn thấy nhân loại này, một loại khó hiểu sinh ra như
cùng chính bản thân mình đối mặt như vậy.
Khí tức cùng dung mạo của hai người giống nhau như đúc!
Tiếu Vô Thường không đoán sai thì, dung mạo người trước mắt này đủ nghiền ép
tất cả mỹ nhân trên thế giới này, nhưng giới tính là nam! Là âm dương tương
hòa, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
Thanh niên này nhìn Tiếu Vô Thường thật lâu, mở miệng mĩm cười, thật sự là
nhất tiếu bách mị sinh nói:
Những sự kỳ quái từ nãy đến giờ xuất hiện quá nhiều, từ lúc thấy mai thụ đó,
rồi đến bốn câu thơ trên Cầu Nại Hà, đến Tam Sinh Thạch, rồi cuối cùng đến
thanh niên trước mắt này. Tiếu Vô Thường cũng muốn nghe giải đáp những nghi
hoặc của mình nói:
Thường Ngọc Nguyệt nhìn Tiếu Vô Thường một cái làm động tác mời rồi ngồi xuống
ghế gỗ, nói: