Thanh Hải Giao Sa, Hắc Bạch Vô Thường


Người đăng: ☯༺Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên༻☯

Tiếu Vô Thường sau khi nhảy xuống hồ nhỏ trong sơn động, liền bơi
xuống đáy hồ, dưới đáy hồ lại có ba hướng đi khác nhau. Tiếu Vô
Thường quan sát ba hướng đi, theo như thủy triều lên xuống thì hiện
giờ đã gần sáng nên một lát nữa mực nước biển sẽ giảm xuống,
liền có thể tìm được lối đi chính xác nhất.

Bích Ba Tâm Kinh của Đào Hoa Đảo nguyên lý nằm tại sóng nước như
thủy triều lên xuống bất tận, Tiếu Vô Thường có khả năng trong nước
đợi cả một ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Hai tiếng sau, đại khái đã gần canh dần (6 giờ sáng), mực nước
hướng bên phải có điểm giảm thấp, hai bên còn lại không có một chút
động tỉnh nào, có thể xác định chính là đường cụt.

Tiếu Vô Thường bơi hướng bên phải, đi được một hồi thì mực nước
biển càng giảm thấp, đến một hồi thì đầu Tiếu Vô Thường trồi lên
mặt nước, còn vài ly nữa là đụng vách đá nhưng nước biển đang rút
khá nhanh nên may mắn tránh va đầu vào đá.

Tiếu Vô Thường bơi theo hướng rút đi của thủy triều, theo như các Đào
Hoa Đảo trưởng lão kể lại, những thông đạo dưới mặt nước thông với
nước biển thì mỗi sáng nước sẽ rút vào biển sâu, vào tối thì lại
tràn ra một lần nữa. Họ không thể chắc chắn lý do, nhưng theo thời
Tam Quốc Khổng Minh từng có đề cập đến thủy triều có liên quan đến
trăng theo triết học phương Đông.

Bơi theo hướng rút đi của thủy triều sẽ có nguy hiểm nhưng lại nhanh
hơn rất nhiều, cao lắm thì cũng chỉ gặp lốc xoáy ngầm dưới nước,
một chiêu Đạp Ba Hành liền đi trên mặt nước nên Tiếu Vô Thường cũng
không sợ lắm.

Bơi miệt mài một hồi, Tiếu Vô Thường đã thấy miệng sơn động, ngoài
sơn động liền là một bầu trời chập sáng. Tiếu Vô Thường càng hăng
say bơi ra khỏi sơn động, một tay vỗ trên mặt nước, cả thân Tiếu Vô
Thường thoát khỏi mặt nước, hai chân đặt lên mặt nước không hiện lên
bất kỳ gợn sóng.

Tiếu Vô Thường quay đầu lại nhìn phía sơn động, có một vài giọt
máu trong lúc bị hòa vào trong nước, trước khi nhảy xuống nước,
Tiếu Vô Thường đã vận Bích Ba Tâm Kinh ngăn máu nhõ ra khỏi hòa vào
nước. Cá mập tại hải vực luôn luôn bị khí huyết hấp dẫn không muốn
chết thì nên ngăn lại bằng mọi cách, cho dù có bị đao khí từ Ngô
Phong Lăng ảnh hưởng đến mức nào vẫn hơn đối mặt với cá mập.

Phía trên sơn động là một phong cảnh hoàn toàn khác, lại là cánh
rừng thông, tựa hồ Tiếu Vô Thường bơi về hướng đông nam. Tiếu Vô
Thường lục lọi trên người tìm kiếm thuốc cầm máu nhưng cũng sẽ
không giúp đỡ gì cho vết thương của hắn, chỉ tạm thời cầm máu nhưng có
thể tránh cá mập rình mò.

Lục lọi toàn thân Tiếu Vô Thường mặt nhăn mày nhó, nếu hắn nhớ không lầm thì
trong lúc trộm quần áo phi tử Chu Đệ, hình như hắn đã để thuốc chữa thương ra
ngoài, tới lúc lục lọi nội y để cải trang thì quên bẵng luôn, bây giờ nước
cháy tới chân mới nhớ ra. Tiếu Vô Thường mếu máo thầm nghĩ “ cái tính hay quên
thật khó bỏ a, ta nhớ hôm nay ra đường có đạp phân chó đâu?”

Không có cách này ta có cách khác, nội lực trong cơ thể duy chuyển, lúc trước
vận nội công Bích Ba Tâm Kinh bây giờ lại chồng chất thêm nội công Hàn Băng
Chân Khí, đông cứng vết thương lại, bên ngoài vết thương xuất hiện lốm đốm
huyết hoa.

Không để ý đến vết thương nữa, lấy Bích Ngọc Tiêu từ sau lưng cầm trên tay,
dưới chân nước biển bị Tiếu Vô Thường Hàn Băng Chân Khí đông kết thành một
mảng băng nguyên, những nội công khác thì Tiếu Vô Thường không rành nhưng hắn
lại rất tâm đắc với Bích Ba Tâm Kinh cùng Hàn Băng Chân Khí.

Chân trái Tiếu Vô Thường đạp xuống mãnh băng này khiến mãnh băng này bể nát,
thân thể hóa thành mũi tên lao vào biển rộng, nội lực truyền vào Bích Ngọc
Tiêu luôn luôn sẵn sàng chiến đấu.

Phía xa xa, Triệu Vô Cực cùng Ngô Phong Lăng thân ảnh xuất hiện trong rừng,
Ngô Phong Lăng nói:


  • Hắn nhận ra chúng ta, nhưng hắn biết chúng ta không có ý đuổi theo, Vô Vọng
    Thần Công ở đâu?

Triệu Vô Cực suy ngẫm nói:


  • Ta không biết, lúc đó ta thấy hắn ném xuống một quyển sách nhưng không quan
    tâm lắm, không ngờ lại là Vô Vọng Thần Công.

Ngô Phong Lăng ánh mắt di chuyển đến Triệu Vô Cực, cười lạnh nói:


  • Nếu Tiếu Vô Thường đã đáp ứng thì hắn nhất định sẽ làm, tên đó tâm cao khí
    ngạo, khinh thường nói dối, ngoại trừ tên bán nam bán nữ nhà ngươi thì ở đây
    không còn ai cả, chỉ có loại xăng pha nhớt như ngươi mới lưu giữ Quỳ Hoa Bảo
    Điển. Còn ba chữ phiên bản lỗi tuy nhỏ nhưng ta cũng không mù có thể thấy rõ.

Triệu Vô Cực thấy trò đùa của mình bị bắt bài quá sơm, bực bội từ trong áo móc
ra tàn phá Vô Vọng Thần Công ném qua cho Ngô Phong Lăng, quay người hướng vào
trong rừng chạy đi.

Ngô Phong Lăng ánh mắt hướng theo thân ảnh Tiếu Vô Thường, trong lòng thở dài
thầm nghĩ “ đáng tiếc, không thể lại vòi thêm Huyết Đao Kinh cùng Huyết Hải Ma
Đao Lục, hy vọng hắn có thể sống tới khi ta gặp lại, đừng để gặp con quái vật
đó”. Dứt khoác xoay người lao vào trong rừng hướng Tây Vực mà đi.

Tiếu Vô Thường không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể cảm nhận Triệu Vô Cực
cùng Ngô Phong Lăng biến mất. Triệu Vô Cực hiểu, Tiếu Vô Thường chỉ gián tiếp
chỉ cho Hàn gia tung tích đại ca hắn, tuy cũng muốn truy sát Tiếu Vô Thường
nhưng thế lực Đào Hoa Đảo nhất định sẽ điên cuồng trả thù Vô Căn Môn, Triệu Vô
Cực còn có dã tâm nắm giữ Vô Căn Môn, sẽ không công cắt đứt quyền lộ của chính
mình.

Hơn nữa, Triệu Vô Cực trả thù cho Triệu Tử Các cũng không vì hắn là đại ca mà
làm như vậy, có lẽ lúc đầu thì đó có thể là lý do của Triệu Vô Cực nhưng trong
lúc Triệu Tử Các tung hoành thiên hạ, thì Triệu Vô Cực hắn lại bị giận cá chém
thớt từ Triệu Tử Các thế lực thù địch, cho nên hắn trả thù cho chính bản thân
mình, không phải vì tình thân chỉ vì ngọn lửa hận thù, khi Triệu Vô Cực nghe
tin Triệu Tử Các sa cơ thất thế hắn hầu như muốn mua heo quay cảm ơn trời đất.

Khắp nơi Tiếu Vô Thường đi qua, lưu lại một mảnh băng nguyên kéo theo, ngay
lập tức bị sóng biển Bích Ba đánh tan hòa vào trong nước. Đạp Ba Hành có thể
khiến Tiếu Vô Thường tự do đi trên nước, nhưng nội lực của hắn lại phải chia
ra vận hai loại nội công cùng một lúc để chạy trên biển nhanh nhất có thể còn
lại để bảo vệ vết thương không bị hoại tử.

Một phần nhỏ nội lực được truyền vào Bích Ngọc Tiêu đề phòng bất trắc, tất cả
còn lại đều dồn vào khinh công.

Bích Ba sóng biển đập tan nhưng mảnh băng đó xóa đi dấu vết Tiếu Vô Thường
từng xuất hiện ở đây, chỉ sợ kẻ truy sát hắn thật sự vẫn chưa xuất hiện. Chạy
được một hồi nội lực cơ thể đã giảm một thành, nếu không phải nội lực được
chia nhỏ ra phân phối đều thì có thể đã hao hơn rất nhiều.

Tại nơi vô cùng xa phía trước, trên một hòn đảo to lớn, trong vòng trăm trượng
quanh đảo. Không có bất kỳ sinh vật biển nào đến gần, như có một luồng sức
mạnh vô hình bao quanh hòn đảo này, nếu ai có thể bay trên trời thì có thể
thấy những cơ thể sinh vật biển khổng lồ ẩn ẩn hiện hiện nhanh như chớp đi
thành đàn trong nước.

Chỉ cần là ngư dân nhìn thấy các sinh vật này nhất định sẽ vắt chân lên cổ thi
nhau chèo thuyền ra khỏi khu vực này, một trong những quái vật kinh khủng nhất
nơi hải vực, khả năng săn mồi điêu luyện dằn vạt con mồi một cách máu lạnh,
thì chỉ có thể là Thanh Hải Giao Sa đặc biệt của Bồng Lai hải vực.

Tại Đào Hoa hải vực cũng có giao sa nhưng không hiếu chiến cùng liều mạng như
Bồng Lai hải vực, hơn nữa tất cả giao sa ở Đào Hoa hải vực đã được Đào Hoa Đảo
thuần hóa thành sủng vật di chuyển trên biển.

Tiếu Vô Thường cũng biết Thanh Hải Giao Sa tại Bồng Lai hải vực nhưng không
biết cụ thể nó ở nơi nào, nếu hắn biết Thanh Hải Giao Sa tại đây thì hắn nhất
định sẽ chạy hướng Giang Minh đảo, nhưng hắn đã không biết việc đó thì hắn sẽ
phải trả giá đắt cho việc này.

Chạy được vài canh giờ, thì nội lực của Tiếu Vô Thường chỉ còn hơn nửa thì một
hòn đảo to lớn xuất hiện trước mặt hắn, hòn đảo bị mây mù bao phủ, cho dù là
giữa trưa thì yên vụ chung quanh hòn đảo này vẫn cứ như thế nhẹ nhàng mà thần
bí.

Tiếu Vô Thường không khỏi ca thán trong lòng “ Không hổ là Bồng Lai Tiên Đảo
có danh tiên cảnh, thực sự là cảnh đẹp như thơ”. Phong cảnh Đào Hoa Đảo rất
khác với Bồng Lai Đảo, nó mang một cảm giác thơ mộng bình yên chốn đào nguyên,
nơi mà các nhân sĩ võ lâm mơ ước được mai táng. Còn Bồng Lai Đảo lại mang
phong cảnh hư vô mờ mịt bao phủ trong yên vụ, không bao giờ xuất hiện trước
nhân thế.

Tiếu Vô Thường nhanh chóng sắp xép lại tinh thần đối mặt với nguy hiểm phía
trước, hắn chỉ biết Thanh Hải Giao Sa tại Bồng Lai hải vực nhưng ở đâu thì hắn
không biết. Với kinh nghiệm nhọ vô đối trong hôm nay thì chỉ mong hướng hắn
đang chạy sẽ không xuất hiện Thanh Hải Giao Sa.

Tiếu Vô Thường không biết, tại nơi sâu xa nào đó có một bàn tay vô hình điều
khiển lẫn hướng đi cùng tất sự việc, Thanh Hải Giao Sa chính là sống khắp nơi
quanh Bồng Lai đảo.

Tiếu Vô Thường thành côn xông vào Bồng Lai Đảo trong vòng trăm trượng, ngay
lập tức một cổ nguy hiểm khiến hắn nổi hết cả da gà. Chân phải đạp xuống mảnh
băng, mượn lực nhảy lên thật cao.


  • Ào, ào…

Tiếu Vô Thường trong lúc ở trên không trung tranh thủ nhìn xuống, liền thấy
một con cá mập khổng lồ há to miệng đầy nanh nhọn trồi lên mặt biển hướng vị
trí vừa nãy của hắn táp tới, không thành công thì thân thể của nó ngay lập tức
tạo thành sóng biển to lớn khi cả thân thể vừa ở trên không nay lại một lần
nữa dưới biển.

Tiếu Vô Thường suy nghĩ lần này chết chắc, Thanh Hải Giao Sa con nào con nấy
không phải thực lực của hắn có thể tranh đấu cho dù chỉ là một con, trong lúc
trên không trung hắn đã thấy cái bóng của các Thanh Hải Giao Sa khác đang
hướng hắn bơi tới.

Một con hắn đã chết chắc, lại còn xông vào bầy đàn thì Tiếu Vô Thường hắn có
mà thành thịt xay, tuyết đối chật lượng hảo hạng.

Nghe theo thuyết vật lý học, thân thể của Tiếu Vô Thường rớt xuống mặt biển
một lần nữa, đình chỉ vận Hàn Băng Chân Khí dù sao có đông cứng vết thương lại
thì cũng đã bị phát hiện, có vận nội công nữa thì cũng bằng thừa, nhưng Tiếu
Vô Thường không để ý Thanh Hải Giao Sa nhãn lực tuyệt đối rất mạnh.

Bụng của hắn một mảng huyết sắc, với Thanh Hải Giao Sa tại biển sinh hoạt lâu
năm thì thật sư vô cùng chói mắt, muốn không bị tấn công cũng khó. Cái sai của
hắn chính là không thay một bộ y phục khác, mà trong lúc chạy trốn làm gì có
thời gian mà thay y phục, chỉ có thể nói là thiên ý.

Vừa chạm chân lên mặt nước, lại có ba con Thanh Hải Giao Sa khác xông lại tấn
công hắn, Tiếu Vô Thường truyền nội lực vào trong Bích Ngọc Tiêu, tám lỗ trên
thân sáo thoát ra vô số chân khí sắc bén.


  • Diêm Vương Thiếp, Vô Thường Tẩu Sách.

Chân khí thoát ra từ Bích Ngọc Tiêu hóa thành những thực thể phi tiêu, như oan
hồn vòi trong xương ba con Thanh Hải Giao Sa, tấn công vào những vị trí yếu
nhất trên cơ thể nó. Mặc dù không biết vị trí yếu của Thanh Hải Giao Sa ở chỗ
nào nhưng dựa theo lý thuyết thì các con cá mập nên có kết cấu như nhau.

Lý thuyết mãi là lý thuyết, nó mãi mãi không phải là thực hành, Thanh Hải Giao
Sa cơ địa mạnh mẽ hơn các con cá mập bình thường rất nhiều, chiêu Vô Thường
Tẩu Sách của hắn chỉ khiến bọn chúng bị đâm thủng cơ thể nhưng không chịu một
chút ảnh hưởng nào. Tấn công không thành, các con Thanh Hải Giao Sa lao xuống
dưới nước.

Tiếu Vô Thường sắc mặt âm trầm, công kích của Diêm Vương Thiếp tuyệt đối đỉnh
cấp trong các võ học ám khí, nhưng lại không thể một lần giết chết Thanh Hải
Giao Sa, vậy thì vài lần nữa xem có chết không.

Ba con Thanh Hải Giao Sa vừa bị thương hồi nãy lại trồi ra khỏi mặt nước, hàm
răng sắc nhọn hướng Tiếu Vô Thường cắn tới, lại thêm hai con Thanh Hải Giao Sa
khác nhãy lên mặt nước dùng thân thể to lớn ép tới hắn. Tiếu Vô Thường vận
chuyển nội lực vào trong Bích Ngọc Tiêu, sau đó ném lên trên đầu khiến Bích
Ngọc Tiêu xoay vòng, vô số chân khí xuất ra hoa thành vô số khí châm bén nhọn
tựa lưu tinh ngọc trụy nhắm vào năm con Thanh Hải Giao Sa.


  • Diêm Vương Thiếp, Diêm Vương Trịch Bút.

Trong phạm vi bán kính hình tròn mười năm trượng xung quanh Bích Ngọc Tiêu bị
vô số khí châm bắn tới không chừa bất kỳ hy vọng sống nào, Tiếu Vô Thường đã
liều mạng, hắn không thể nghiền ép Thanh Hải Giao Sa thì dùng ám khí ném bọn
chúng thành cá mập nướng kim châm.

Vô số chân khí như lông trâu xuyên qua thân thể Thanh Hải Giao Sa tàn sát năm
con cá mập một cách tuyệt đối, khu vực nơi Tiếu Vô Thường chiến đấu hóa thành
một mảnh huyết đầm trong biển xanh này.

Bích Ngọc Tiêu màu ngọc lục bảo rơi xuống tay Tiếu Vô Thường, cả người hắn ngã
quỵ xuống trên mặt nước, một ngụm máu phun ra khỏi miệng của hắn tưới lên Bích
Ngọc Tiêu, toàn bộ máu của hắn chảy vào trong 8 lỗ sáo.

Tiếu Vô Thường quan sát năm con Thanh Hải Giao Sa đã chết, hắn cũng không khá
hơn bao nhiêu, Tiếu Vô Thường tự biết tình trạng bản thân. Với số lượng máu to
lớn này thì sẽ hấp dẫn tới càng nhiều Thanh Hải Giao Sa, đến lúc đó hắn nhất
định chỉ còn xương.

Tiếu Vô Thường gắng gượng đứng lên, Phi Ngư Phục của hắn tuy bị rách một chút
đến từ Ngô Phong Lăng nhưng không mất thẩm mỹ vẫn còn vẽ oai hùng nguyên bản ,
Cẩm Long Xưởng nhuộm đỏ bởi máu của hắn cùng Thanh Hải Giao Sa, Tiếu Vô Thường
bi thảm cười:


  • Xem như việc này là trước khi chết điều ta làm cuối cùng đi.

Hai chân suy yếu cùng phát lực nhảy lên độ cao mười trượng dùng tay trái hóa
trảo hướng nước biển hấp tới, Bích Ba Tâm Kinh điều khiển mặt nước nhô lên
thành một hình vòm cung. Sau đó, lấy trảo hóa chỉ, nội công Hàn Băng Chân Khí
tầng 34 lập tức hiển hiện mặt cường đại của nó, hình vòm cung bằng nước biển
đó đã bao bọc toàn bộ khu vực hắn chiến đấu lúc nãy hòa lẫn giữa máu và nước
biển.

Tiếu Vô Thường Hàn Băng Chân Khí hóa thành thực thể một hoa tuyết tuyệt đẹp,
nhẹ nhàng chạm xuống vòm cung. Nước biển hòa lẫn với máu đậm đặc ngay lập tức
đã kết băng.


  • Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng, Tuyết Hải Băng Sơn.

Liên tục bảy chưởng đánh xuống vòm cung này, lúc trước kết băng chỉ là mặt
ngoài, sau khi bị Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng đánh trúng, toàn bộ vòm cung
đông cứng thành thiên niên hàn băng.

Cả người Tiếu Vô Thường ngã xuống lên trên vòm cung, sự rắn chắc lạnh thấu
xương thâm nhập vào người hắn. Tay phải còn đang cầm Bích Ngọc Tiêu, liền dùng
tay trái đưa lên mặt cởi ra da mặt của tên sấu xố Cẩm Y Vệ đó, lại một lần nữa
cởi một cái da mặt từ một nam tử tuấn mỹ vô song.

Thế nhân hầu như chưa có ai thấy qua mặt thật của Tiếu Vô Thường, ngay cả Tư
Không Trích Tinh cũng chưa thấy bao giờ, cũng chỉ có cao tầng Đào Hoa Đảo cùng
sư phụ của hắn mới biết được mà thôi vì hắn luôn luôn đeo ít nhất hai tầng
dịch dung khác nhau.

Thân thể không còn sự bảo hộ của Băng Cơ Ngọc Cốt Công nữa, lập tức trở về
hình dáng cũ, có chút gầy gầy cùng nữ tính hóa thân thể.

Ánh nắng của mặt trời chiếu đến trên mặt Tiếu Vô Thường như sự tuyên cao dung
mạo của hắn phơi bày trước mặt thiên hạ võ lâm. Mày như dãy nuối xa, mắt như
nước hồ thu, đôi mi cong cong vừa phải. Chiếc mũi ngọc cân xứng cùng gương mặt
của hắn, dưới chiếc mũi này là đôi môi anh đào, màu hồng tự nhiên, gương mạt
đạt chuẩn tỷ lệ gương mặt trái xoan. Làn da trăng tươi mịn màng như mỡ đông,
khiến tất cả mỹ nhân đều phải tự ty. Mái tóc đen dài bóng mượt xỏa ra.

Theo Hoàng Dược Sư nói, do lúc nhỏ hắn ăn bậy ăn bạ trong sơn động từng giam
giữ Châu Bá Thông vài loại trái cây bão dưỡng nhân sắc nào đó xảy ra biến dị,
khiến một mỹ thiếu niên có hình tượng bao nam nhân mê đắm, bao nữ nhân ganh
tị.

Nhưng Tiếu Vô Thường quả thật rất thích cái đẹp, đến khi chết cũng phải làm
cái lăng mộ của mình cho thật đẹp, một mỹ thiếu niên năm trên vòm cung đỏ như
máu với bộ quần áo trắng thêu hoa tiết cá chép rồng, tay ôm chặt lấy Bích Ngọc
Tiêu, nhìn lên bầu trời thỏ thẻ nói:


  • Xin lỗi sư phụ, là đồ nhi bất hiếu, đã ăn cắp Bích Ngọc Tiêu của người, con
    có lỗi a…

Lời hối hận muộn màng của Tiếu Vô Thường như tuyên cáo cho Thiên Hạ Đệ Nhất Tà
Nhân đã ngã xuống. Lấy sự cưng chiều của Hoàng Dược Sư cùng phu thê Quách Tĩnh
đối với hắn mà nói, dù họ biết là hắn ăn cắp Bích Ngọc Tiêu nhưng đây cũng xem
như là quà tặng hắn trong lần đầu hạ sơn.

Đôi mặt đẹp lưu luyến nhìn bầu trời lần từ từ cuối rồi nhắm lại, vòm cung mà
hắn tạo ra rất cao hơn nữa hàn khí kết hớp giữa Hàn Băng Chân Khí cùng Phiêu
Tuyết Xuyên Vân Chưởng vừa có thể bảo vệ thi thể Tiếu Vô Thường không bị phá
hoại đến từ Thanh Hải Giao Sa và bảo tồn cơ thể không bị phân hủy.

Hơi thở cuối cùng của Tiếu Vô Thường đã ngắt, hắn thật sự đã chết. Còn Bích
Ngọc Tiêu lúc trước bị nhuốm máu của hắn đang dần dần hấp thu, màu ngọc lục
bảo khoác lên mình một tầng huyết quang rồi lại trở về hình ảnh ban đầu.

Hai canh giờ đi qua.

Hai thân thể một nam một nữ xuất hiện giữa không trung, ánh mắt hai người nhìn
xuống huyết vòm cùng năm trên nó Tiếu Vô Thường, hai người mặt hắc bạch y
phục, đầu đội Cầu Hồn Quan tay cầm Khấp Hồn Phiên. Bạch sắc y phục quyến rũ nữ
tử nhìn xuống dưới không khỏi khen ngợi ý tưởng này của Tiếu Vô Thường nói:


  • Hắc, hay là sau khi chúng ta về xây nơi ở của chúng ta như hắn đi.

Hắc sắc y phục tuấn mỹ thanh niên cười gật đầu đồng ý nói:


  • Tùy ngươi.

Hai người bọn họ chính là thế nhân khiếp sợ Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ đến từ
mười tám tầng địa ngục, đến đây thực hiện nhiệm vụ câu hồn.

Hai người như một thể cùng lúc bước ra, thuấn di đến bên cạnh thi thể Tiếu Vô
Thường, ánh mắt hai người khủng hoảng nhìn trong vòng tay Tiếu Vô Thường Bích
Ngọc Tiêu. Bạch Vô Thường nhìn Hắc Vô Thường nói:


  • Đây chính là tính vật của người đó a! Bát Bảo Ngọc Như Ý, không biết thân
    phận bực nào mới có thể lấy Khai Thiên Chi Khí làm tín vật.

Hắc Vô Thường đè nén tâm tình xuống, mỗi lần họ cố nghĩ đến người đó lại bị
một sức mạnh vô hình xóa bỏ, ngay cả bọn họ từng hỏi Thập Đại Diêm Vương cũng
không ai biết lai lịch người đó, mỗi lần hỏi xong tất cả từ Diêm Quân đến Ngưu
Đầu Mã Diện đều một mảnh mờ mịt. Hắc Vô Thường duỗi tay ra:


  • Câu hồn!


Ngọc Tiêu Kiếm Thần - Chương #5