Người đăng: ngomanhngoc99@
Mấy ngày nữa lại trôi qua, Minh Duệ không có ra ngoài mà chỉ ở trong phòng bế
quan tu luyện.
Trong quãng thời gian này, dưới sự vận chuyển chu thiên pháp quyết, tu vi của
Minh Duệ không những vững chắc ở Vũ Khiếu hai tầng mà còn ẩn ẩn có xu thế tiến
thêm một bước.
Phải nói tư chất của hắn rất tốt hay là công pháp quá tuyệt hảo đây? Khi Minh
Duệ hắn tu luyện, bản thân mình cảm giác như cá gặp nước, có thể công pháp này
sinh ra là chỉ dành riêng cho hắn vậy.
Bất quá Minh Duệ lại khó hiểu là, lúc trước kiểm tra ra bản thân không có linh
căn, vậy thì tu luyện thần tốc vậy chỉ có thể quy công cho Ngọc Thiên Vũ Tiên
Quyết.
Đang lúc Minh Duệ bế quan thời điểm, thử mạnh mẽ trùng kích Vũ Khiếu tầng ba,
bắt kịp thời gian ước hẹn với Niệm thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Theo bản năng, Minh Duệ quét thần thức ra ngoài dò xét, biết người tới là ai
thời điểm, Minh Duệ vẻ mặt bất đắc dĩ ra ngoài mở cửa.
Đúng vậy người tới đúng là Lưu Tinh. Bất quá nhìn vẻ mặt này, khí thế này, tu
vi này, Minh Duệ trong lòng có chút nhíu nhíu mày.
Tên này sau một thời gian tuy nhiên đã bình tĩnh lại, không còn bộ dạng thất
thần như lúc bị từ hôn kia. Nhưng mà Minh Duệ lại cảm nhận được, toàn thân Lưu
Tinh ẩn ẩn toát ra một cỗ sát khí như có như không.
Điều này chứng tỏ tên này vài ngày qua đã giết không ít người khác hoặc ma
thú. Hơn nữa, tu vi hắn lại để Minh Duệ trợn tròn mắt mà nhìn.
Chân Linh Hậu Kỳ.
Đúng vậy. Là Chân Linh Hậu Kỳ không có sai. Vừa mấy ngày trước Minh Duệ còn
nắm chắc đánh bại Lưu Tinh dễ dàng nếu tung toàn lực. Nhưng giờ tu vi kẻ này
nâng cao như vậy, cứ như hỏa tiễn thế kia, lại thêm một đoạn thời gian mình mà
không đột phá Vũ Khiếu Trung Kỳ, Lưu Tinh lúc đó đã lên đến Chân Quân rồi cũng
nên.
Lưu Tinh cố lộ ra một dáng vẻ tươi cười nói:
Tỷ phu, cùng ta đi dạo một chút, ta có chuyện muốn nói.
Minh Duệ nghe vậy sắc mặt lập tức đổi sang màu gan heo. Tên này lại nổi hứng
biến thái đánh chủ ý vào mình sao? Dù ngươi có bị người ta từ hôn cũng không
thể sa đọa đến vậy chứ?
Minh Duệ một bộ mặt nghĩa chính ngôn từ nói ra. Vừa nói hắn còn vỗ vỗ vai Lưu
Tinh cổ vũ, sau đó lại rụt nhanh trở về, đồng thời thối lui hai ba bước giữ
vững một khoảng cách.
Thấy cảnh này, Lưu Tinh nơi nào còn không hiểu Minh Duệ có ý định gì. Hắn xạm
mặt lại vẻ mặt khó coi nói ra:
Nghe vậy, Minh Duệ vừa thở phào một hơi, lại cũng có chút hứng thú với chuyện
này. Vì thế đã làm thủ thế mời, sau đó hai người đi dạo Tinh Vân Kiếm Tông.
Lưu Tinh không có tiếp lời ngay, hắn vậy mà vẩy ra vài trận pháp xung quanh
hai người, làm xong mới quay ra nói:
Minh Duệ gật đầu tán đồng.
Hắn cũng cảm nhận được có trận pháp trong phòng. Bất quá Minh Duệ cười nhạt.
Vũ Khiếu Cảnh đã đạt đến tầng ba trận pháp đã mở ra, nếu muốn Minh Duệ có thể
tùy ý thay đổi mắt trận của gian phòng.
Lại nhìn trận pháp Lưu Tinh ném ra, Ngũ Cấp Cách Âm Trận. Quả thật, với trận
pháp như vậy, nếu không phải cao thủ trận pháp hay là Chân Tôn trở lên mạnh mẽ
công kích sẽ không có ai nghe được.
Đương nhiên ngoại trừ trường hợp thần thức của Minh Duệ.
Minh Duệ gật gật đầu nói với Lưu Tinh.
Thấy vậy, Lưu Tinh cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.
Minh Duệ nghe vậy khó hiểu hỏi:
Lưu Tinh khoát khoát tay tiếp tục giải thích:
Minh Duệ nhìn nhìn lệnh bài có hình thanh kiếm đồ án, không có nhận lấy mà lại
hỏi lại:
Lưu Tinh thấy thế lại cười lên một tiếng.
Nghe được Dương Anh Nhi cũng đi vào bí cảnh, Minh Duệ không chút do dự lấy đi
lệnh bài.
Mà Lưu Tinh thì nghĩ rằng tỷ tỷ mình vào đó nên người này mới không do dự gì
nhận lấy, thế là hắn cười cười một cái rồi vẻ mặt nghiêm trọng nói ra:
Trách đụng độ hai người? Hai người nào mà khiến tên này có vẻ mặt thế kia?
Minh Duệ cũng có phần lộ ra nghiêm túc một chút.
Minh Duệ lại sửng sốt một cái. Hai người này là ai? Sao trước kia lúc Lưu Tố
Uyên nói cái gì thiên tài thời điểm không nhắc qua?
Lưu Tinh lộ ra biểu tình như đã đoán trước hắn hỏi gì vậy, nói ra;
Nói đến đây, hắn ngập ngừng thoáng cái sau đó cắn răng nói:
Lưu Tinh nói lời này cũng làm Minh Duệ ngạc nhiên.
Từng chuyện từng chuyện diễn ra, từ quá khứ đến tương lai, từ chuyện Nghiêm Tà
Thiên Đế đến chuyện ba năm rưỡi sau, giờ lại thêm bí cảnh mọi chuyện diễn ra
sau đó, tên này dường như quá khứ tương lai không gì không biết, giống như
quái vật vậy.
Minh Duệ có chút khó hiểu rồi.
Lưu Tinh thì lại cười lạnh một tiếng nói:
Minh Duệ nhàn nhạt cười đáp lại: - Ngươi nghĩ nhiều rồi. Yên tâm ta sẽ giúp.
Đổi lại, ta muốn một thứ.
Lưu Tinh bất đắc dĩ đạo.
Nghe vậy Minh Duệ bĩu môi khinh bỉ tên này thoáng cái.
Lưu Tinh híp mắt lại, lộ ra thâm ý nhìn Minh Duệ.
Lưu Tinh cắn răng nói.
Chỉ thấy tay hắn huy động thoáng cái, điểm điểm trên không trung, sau đó sắc
mặt trắng bệch. Hồi lâu sau lại hồi phục.
Hắn lấy ra một tấm địa đồ nói:
Nói xong hắn đưa cho Minh Duệ, không nói hai lời trực tiếp biến mất.
Minh Duệ ánh mắt mờ mịt nhìn Lưu Tinh phương hướng dời đi. Chỉ là một tấm địa
đồ thôi mà, tên này có cần làm ra bộ mặt chết bầm này không.
Mà ở bên kia, Lưu Tinh về đến phòng ánh mắt chảy ra nước, vừa thu dọn đồ vừa
lẩm bẩm:
Dừng lại một thoáng, hắn cắn răng nói ra:
Mà bên kia, Minh Duệ đã về phòng, sau đó hắn lại vào Bảo Linh Cổ Đăng tu
luyện, trùng kích Vũ Khiếu tầng ba.