Giao Dịch


Người đăng: ngomanhngoc99@

Mấy ngày nữa lại trôi qua, Minh Duệ không có ra ngoài mà chỉ ở trong phòng bế
quan tu luyện.

Trong quãng thời gian này, dưới sự vận chuyển chu thiên pháp quyết, tu vi của
Minh Duệ không những vững chắc ở Vũ Khiếu hai tầng mà còn ẩn ẩn có xu thế tiến
thêm một bước.

Phải nói tư chất của hắn rất tốt hay là công pháp quá tuyệt hảo đây? Khi Minh
Duệ hắn tu luyện, bản thân mình cảm giác như cá gặp nước, có thể công pháp này
sinh ra là chỉ dành riêng cho hắn vậy.

Bất quá Minh Duệ lại khó hiểu là, lúc trước kiểm tra ra bản thân không có linh
căn, vậy thì tu luyện thần tốc vậy chỉ có thể quy công cho Ngọc Thiên Vũ Tiên
Quyết.

Đang lúc Minh Duệ bế quan thời điểm, thử mạnh mẽ trùng kích Vũ Khiếu tầng ba,
bắt kịp thời gian ước hẹn với Niệm thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gọi.

Theo bản năng, Minh Duệ quét thần thức ra ngoài dò xét, biết người tới là ai
thời điểm, Minh Duệ vẻ mặt bất đắc dĩ ra ngoài mở cửa.


  • Lưu Tinh, ngươi tìm ta có chuyện gì?

Đúng vậy người tới đúng là Lưu Tinh. Bất quá nhìn vẻ mặt này, khí thế này, tu
vi này, Minh Duệ trong lòng có chút nhíu nhíu mày.

Tên này sau một thời gian tuy nhiên đã bình tĩnh lại, không còn bộ dạng thất
thần như lúc bị từ hôn kia. Nhưng mà Minh Duệ lại cảm nhận được, toàn thân Lưu
Tinh ẩn ẩn toát ra một cỗ sát khí như có như không.

Điều này chứng tỏ tên này vài ngày qua đã giết không ít người khác hoặc ma
thú. Hơn nữa, tu vi hắn lại để Minh Duệ trợn tròn mắt mà nhìn.

Chân Linh Hậu Kỳ.

Đúng vậy. Là Chân Linh Hậu Kỳ không có sai. Vừa mấy ngày trước Minh Duệ còn
nắm chắc đánh bại Lưu Tinh dễ dàng nếu tung toàn lực. Nhưng giờ tu vi kẻ này
nâng cao như vậy, cứ như hỏa tiễn thế kia, lại thêm một đoạn thời gian mình mà
không đột phá Vũ Khiếu Trung Kỳ, Lưu Tinh lúc đó đã lên đến Chân Quân rồi cũng
nên.


  • Lưu Tinh cố lộ ra một dáng vẻ tươi cười nói:


  • Tỷ phu, cùng ta đi dạo một chút, ta có chuyện muốn nói.


Minh Duệ nghe vậy sắc mặt lập tức đổi sang màu gan heo. Tên này lại nổi hứng
biến thái đánh chủ ý vào mình sao? Dù ngươi có bị người ta từ hôn cũng không
thể sa đọa đến vậy chứ?


  • Lưu Tinh à, ta nghe nói qua rồi, ta biết ngươi vừa mới bị người ta đến cửa
    từ hôn, nhưng ngươi cũng phải cố gắng lên không cần nhụt chí, đừng vì sai một
    bước mà đi vào con đường lầm lối.

Minh Duệ một bộ mặt nghĩa chính ngôn từ nói ra. Vừa nói hắn còn vỗ vỗ vai Lưu
Tinh cổ vũ, sau đó lại rụt nhanh trở về, đồng thời thối lui hai ba bước giữ
vững một khoảng cách.

Thấy cảnh này, Lưu Tinh nơi nào còn không hiểu Minh Duệ có ý định gì. Hắn xạm
mặt lại vẻ mặt khó coi nói ra:


  • Ta là thẳng, không có sở thích khác người này. Chuyện từ hôn sau này có
    thời gian ta sẽ giải thích cho tỷ phu ngươi hiểu. Lần này ta đến tìm ngươi là
    có một giao dịch muốn làm với ngươi.

Nghe vậy, Minh Duệ vừa thở phào một hơi, lại cũng có chút hứng thú với chuyện
này. Vì thế đã làm thủ thế mời, sau đó hai người đi dạo Tinh Vân Kiếm Tông.


  • Nói đi. Có gì cần giao dịch với ta?

Lưu Tinh không có tiếp lời ngay, hắn vậy mà vẩy ra vài trận pháp xung quanh
hai người, làm xong mới quay ra nói:


  • Bởi vì trong các động phủ và gian phòng của tông môn có Thất Cấp Trận Pháp,
    vì sợ có người nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta, vì thế ta mới đưa ra hạ
    sách này.

Minh Duệ gật đầu tán đồng.

Hắn cũng cảm nhận được có trận pháp trong phòng. Bất quá Minh Duệ cười nhạt.
Vũ Khiếu Cảnh đã đạt đến tầng ba trận pháp đã mở ra, nếu muốn Minh Duệ có thể
tùy ý thay đổi mắt trận của gian phòng.

Lại nhìn trận pháp Lưu Tinh ném ra, Ngũ Cấp Cách Âm Trận. Quả thật, với trận
pháp như vậy, nếu không phải cao thủ trận pháp hay là Chân Tôn trở lên mạnh mẽ
công kích sẽ không có ai nghe được.

Đương nhiên ngoại trừ trường hợp thần thức của Minh Duệ.


  • Ta hiểu.

Minh Duệ gật gật đầu nói với Lưu Tinh.

Thấy vậy, Lưu Tinh cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.


  • Nửa tháng sau, Thần Kiếm bí cảnh mười năm mở một lần của tông môn chúng ta
    sẽ mở ra. Phàm là hạch tâm để tử đều có thể đi vào. Mà ta cũng có một suất vào
    trong đó.

Minh Duệ nghe vậy khó hiểu hỏi:


  • Vậy thì có quan hệ gì với hai chữ giao dịch?

Lưu Tinh khoát khoát tay tiếp tục giải thích:


  • Bất quá ta có chuyện gấp phải làm chỉ sợ không thể đi vào được. Đây là lệnh
    bài vào bí cảnh, có lệnh bài, tỷ phu ngươi có thể vào trong đó.

Minh Duệ nhìn nhìn lệnh bài có hình thanh kiếm đồ án, không có nhận lấy mà lại
hỏi lại:


  • Nói điều kiện của ngươi ra đi. Ta tin không có bữa ăn trưa nào không cần
    trả tiền.

Lưu Tinh thấy thế lại cười lên một tiếng.


  • Hảo. Ta chỉ có một yêu cầu mà thôi. Lần này đi vào ta cần ngươi bảo vệ hai
    người, một là tỷ tỷ ta, hai là Dương Anh Nhi.

Nghe được Dương Anh Nhi cũng đi vào bí cảnh, Minh Duệ không chút do dự lấy đi
lệnh bài.

Mà Lưu Tinh thì nghĩ rằng tỷ tỷ mình vào đó nên người này mới không do dự gì
nhận lấy, thế là hắn cười cười một cái rồi vẻ mặt nghiêm trọng nói ra:


  • Tốt lắm. Lần này vào bí cảnh, ngươi hãy để cho hai người bọn họ trách đụng
    độ hai người.

Trách đụng độ hai người? Hai người nào mà khiến tên này có vẻ mặt thế kia?


  • Ngươi nói rõ ra nghe một chút.

Minh Duệ cũng có phần lộ ra nghiêm túc một chút.


  • Đệ nhất trẻ tuổi thiên tài Tinh Vân Kiếm Tông, Mai Ngạo Xuyên. Tu vi kẻ này
    bây giờ hẳn là Chân Hoàng rồi. Kẻ thứ hai là con của Cửu Trưởng Lão, Lưu Bị.
    Kẻ này ẩn nhẫn vô cùng, nhưng thực chất tu vi đã là Chân Vương Đỉnh, không
    thua kém gì Mai Ngạo Xuyên. Nếu ngươi từng nghe qua danh của Tề Khải của Địa
    Huyền Tông thì có thể thấy, hai kẻ này so ra còn đáng sợ hơn Tề Khải kia.

Minh Duệ lại sửng sốt một cái. Hai người này là ai? Sao trước kia lúc Lưu Tố
Uyên nói cái gì thiên tài thời điểm không nhắc qua?


  • Ta không hiểu lắm. Khi trước khi ta thỉnh giáo Lưu Tố Uyên về thiên tài của
    tông môn, nàng không cập qua hai kẻ này.

Lưu Tinh lộ ra biểu tình như đã đoán trước hắn hỏi gì vậy, nói ra;


  • Trên thực tế, Lưu Bị có công pháp ẩn nấp, che dấu tu vi, hiếm ai thấy ra tu
    vi chân chính của hắn. Còn về Mai Ngạo Xuyên...

Nói đến đây, hắn ngập ngừng thoáng cái sau đó cắn răng nói:


  • Hắn là đệ nhất thiên tài mười năm trước của Tông Môn. Nhưng vào lần đó,
    tham gia bí cảnh này thời điểm, khi tất cả trở ra hắn không ở. Mọi người đều
    nghĩ hắn đã chết. Nhưng hãy tin ta, hắn còn sống, hơn nữa sống rất tốt trong
    bí cảnh. Lần này bí cảnh mở ra hắn sẽ theo đám người mà đi ra ngoài bí cảnh.

Lưu Tinh nói lời này cũng làm Minh Duệ ngạc nhiên.

Từng chuyện từng chuyện diễn ra, từ quá khứ đến tương lai, từ chuyện Nghiêm Tà
Thiên Đế đến chuyện ba năm rưỡi sau, giờ lại thêm bí cảnh mọi chuyện diễn ra
sau đó, tên này dường như quá khứ tương lai không gì không biết, giống như
quái vật vậy.


  • Vậy là chuyện tốt chứ sao? Sao lại để hai người Anh Nhi tránh bọn hắn?

Minh Duệ có chút khó hiểu rồi.

Lưu Tinh thì lại cười lạnh một tiếng nói:


  • Lần này hai tên này đều sẽ phản bội tông môn, thiên tài của tông môn sẽ bị
    bọn hắn diệt sát. Dù ta là thiếu chủ tông môn, cũng không thể ngăn cản điều
    này xảy ra. Đây là bí cảnh tăng sức chiến đấu của toàn thể hạch tâm đệ tử, ta
    cũng bất lực chỉ có biện pháp này. Sao rồi. Nghe xong ngươi không hối hận theo
    vào bí cảnh chứ?

Minh Duệ nhàn nhạt cười đáp lại: - Ngươi nghĩ nhiều rồi. Yên tâm ta sẽ giúp.
Đổi lại, ta muốn một thứ.


  • Ngươi muốn thứ gì? Phải biết bí cảnh có rất nhiều đồ tốt, lấy được đều là
    của ngươi, như vậy vẫn không vừa lòng sao?

Lưu Tinh bất đắc dĩ đạo.

Nghe vậy Minh Duệ bĩu môi khinh bỉ tên này thoáng cái.


  • Cơ duyên và mạo hiểm song hành. Nhưng ngươi không bỏ ra thứ đồ gì mà chỉ
    đưa ta cái lệnh bài rồi để ta bán mạng thì cũng không hảo vậy đi. Thế này đi,
    ngươi đã bí ẩn vậy, trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Vậy ngươi có bản
    đồ đại lục này sao? Không thì ngươi có bản đồ nào chi tiết nhất có thể mà
    ngươi có về đại lục này cho ta đi. Chung quy ta cũng vần sông sáo đại lục một
    phen, không chỉ ở một góc băng sơn của biển rộng chứ.

Lưu Tinh híp mắt lại, lộ ra thâm ý nhìn Minh Duệ.


  • Được ngươi chờ chút.

Lưu Tinh cắn răng nói.

Chỉ thấy tay hắn huy động thoáng cái, điểm điểm trên không trung, sau đó sắc
mặt trắng bệch. Hồi lâu sau lại hồi phục.

Hắn lấy ra một tấm địa đồ nói:


  • Đây là bản đồ Bắc Vực, nơi chúng ta đang ở. Ta không có bản đồ đại lục.

Nói xong hắn đưa cho Minh Duệ, không nói hai lời trực tiếp biến mất.

Minh Duệ ánh mắt mờ mịt nhìn Lưu Tinh phương hướng dời đi. Chỉ là một tấm địa
đồ thôi mà, tên này có cần làm ra bộ mặt chết bầm này không.

Mà ở bên kia, Lưu Tinh về đến phòng ánh mắt chảy ra nước, vừa thu dọn đồ vừa
lẩm bẩm:


  • Điểm của ta... điểm của ta...

Dừng lại một thoáng, hắn cắn răng nói ra:


  • Ta tiếp nhận nhiệm vụ... thu phục hoặc giết.

Mà bên kia, Minh Duệ đã về phòng, sau đó hắn lại vào Bảo Linh Cổ Đăng tu
luyện, trùng kích Vũ Khiếu tầng ba.


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương #51