Người đăng: ngomanhngoc99@
Lưu Tinh cười hắc hắc không nói gì cả. Minh Duệ thấy vậy lúc này đột nhiên
nói:
- Ta cũng đang có ý định muốn tỉ thí, đọ sức với thiên tài của Tinh Vân Kiếm
Tông đây.
Lưu Tinh nghe vậy cười ha hả, hắn nhiệt tình nói ra:
- Chọn ngày không bằng gặp ngày. Ngay bây giờ chúng ta tỉ thí, thế nào?
Minh Duệ kì quái nhìn hắn nói ra:
- Ngươi là Chân Linh Trung Kỳ, ta là Chân Sư Đỉnh Phong. Trận chiến này có ý
nghĩa sao?
Lưu Tinh không để ý, hắn nhìn Minh Duệ như cười như không một hồi lâu khiến
Minh Duệ cũng có chút lúng túng. Tên này đây là đang định làm gì? Không lẽ hắn
là loại người chỉ ưa nam nhân đẹp trai tiêu sái trong truyền thuyết đó sao?
Làm ơn đừng đánh chủ ý lên người sư huynh a sư đệ.
Minh Duệ nội tâm âm thầm cầu nguyện. Đúng vào lúc này, Lưu Tinh mở miệng đánh
tan sự nghi ngờ của Minh Duệ.
- Ta không biết ngươi ẩn giấu bao nhiêu thực lực, nhưng ta dám chắc ngươi
thực lực tương đương ta. Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ là một trận luận
bàn thôi, không lẽ tỷ phu tương lai lại có thể chỉ có Chân Sư Cảnh thôi sao.
Minh Duệ vuốt vuốt mũi nhìn Lưu Tinh:
- Được, ta đánh với ngươi. Còn nữa, ta chỉ muốn xem mình mạnh bao nhiêu mà
thôi, đừng có một câu tỷ phu, hai câu tỷ phu.
Lưu Tinh cười hắc hắc không trả lời. Hắn tế ra một thanh kiếm sắc bén, đúng là
thanh mà Minh Duệ gặp trước đó. Lưu Tinh một kiếm hời hợt đánh về phía Minh
Duệ.
Minh Duệ thấy chiêu đầu của Lưu Tinh cũng chỉ thăm dò nông sâu đối phương, hắn
tế ra Đinh Văn Kiếm đón nhận chiêu kiếm này.
Nhưng khi hai kiếm chạm nhau, chân của Minh Duệ bất giác lún xuống mặt đất,
xung quanh chỗ Minh Duệ đứng tạo thành một cái hố nún sâu xuống vài trượng.
Minh Duệ thấy vậy, tăng lực hơn một chút, đánh văng công kích của Lưu Tinh,
sau đó hai người lại tách ra, đứng nhìn nhau.
Minh Duệ âm thầm nghĩ: “Năm thành thực lực của Vũ Hồn Đỉnh Phong đánh với Lưu
Tinh qua một chiêu kia mà ta rơi xuống hạ phong sao? Xem ra cần dùng toàn lực
Vũ Hồn thực lực rồi.”
Lưu Tinh bên kia cũng âm thầm kinh ngạc. Không ngờ một kiếm mang theo ba thành
thực lực của mình là kẻ tên Hắc Nguyệt này có thể đỡ được tại cảnh giới Chân
Sư Đỉnh, người này quả nhiên không đơn giản.
Hắn nhìn Minh Duệ nói ra:
- Chiêu kiếm này ta dùng bảy thành thực lực của mình, tỷ phu ngươi liệu mà
đỡ.
Nói xong, hắn lại vung kiếm lên, lao về phía Minh Duệ, lần này đường kiếm đúng
là nhanh và sắc bén, uy lực hơn một kiếm lúc trước rất nhiều.
Minh Duệ thấy vậy, Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết trong cơ thể vận chuyển đến cực
hạn, Minh Duệ hắn định dùng mười thành lực lượng Vũ Hồn Đỉnh đón đỡ một kiếm
kia.
Song kiếm giao nhau, trên không trung nổ ra đạo đạo tiếng “thùng thùng thùng”
đinh tai nhức óc của không khí.
Một chiêu này, không ngờ hai người bọn họ lực lượng cân bằng, ngang sức ngang
tài.
Minh Duệ thấy cảnh này âm thầm gật đầu. Lưu Tinh đúng là mạnh nhất trong những
người hắn từng giao thủ. Nếu lúc trước hắn nói chỉ dùng bảy thành thực lực
Chân Linh là thật, vậy theo Minh Duệ ước tính, mười thành thực lực của hắn
tương đương Vũ Khiếu Nhất Trọng.
Đừng quên hiện tại Minh Duệ là Uẩn Thể Đại Thành, Lưu Tinh có thể ngang hắn
khi có Uẩn Thể Đại Thành trợ giúp, điều này đủ thấy hắn có bí mật kinh thiên
nào đó. Mặc dù Uẩn Thể Đại Thành không phát huy được năm thành công dụng khi
Minh Duệ sử dụng vũ khí.
Minh Duệ nghĩ thôi cũng thấy khó tưởng tượng rồi. Lưu Tinh đúng là một trong
những thiên tài trẻ tuổi có thể chạy song song với hắn trong đại lục này.
Hắn nhìn Lưu Tinh cười cười bảo:
- Ta nghĩ điểm đến là dừng. Chúng ta cũng không cần so chiêu thêm làm gì.
Lưu Tinh lại nhìn Minh Duệ cười ha ha nói:
- Chúng ta so một chiêu Chân Kỹ thế nào?
Nói xong, hắn thi triển chiêu kiếm kia:
- Huyền Giai Sơ Cấp Chân Kỹ: Bát Cực Kiếm.
Minh Duệ còn chưa kịp nói ta không có Chân Kỹ thì Lưu Tinh đã đánh Bát Cực
Kiếm đến trước mặt mình rồi.
Cuống quá, Minh Duệ vung tay trái lên quát to:
- Mãnh Hổ Quyền.
Một bên Lưu Tinh nghe được Minh Duệ hét, hắn lảo đảo suýt chút nữa bị ngã. Con
mẹ nó dùng Mãnh Hổ Quyền đi đối đầu với Bát Cực Kiếm của hắn sao? Tỷ phu đầu
không có bị ngập nước đấy chứ?
Nhưng một màn kinh người đã xảy ra, chỉ thấy Mãnh Hổ Quyền của Minh Duệ hung
mãnh đánh tới, phá tan Bát Cực Kiếm của Lưu Tinh.
Lưu Tinh ngơ ngơ ngác ngác nhìn Minh Duệ dùng Phàm Kỹ phá tan Huyền Kỹ không
chút thương tổn, trân trối không nói được một lời.
Minh Duệ thấy vậy cười ngượng ngùng nói ra:
- Ha ha, chẳng qua chiêu này ta luyện từ lúc mới tu luyện, bây giờ đã đến
cảnh giới siêu cấp tông sư rồi. Ha ha ha ha ha.
Lưu Tinh không để ý đến lời giải thích của Minh Duệ, hắn hồi lâu sau bật thốt
lên hai từ:
- Luyện Thể!
Lần này, đến lượt Minh Duệ cả kinh rồi. Không ngờ Lưu Tinh lại biết hắn luyện
thể. Lần này xong, cộng với sự việc hắn biết Nghiêm Tà độ kiếp, rồi liên tưởng
mình là đệ tử của hắn thì chỉ có nước khóc không ra nước mắt.
Trên thực tế, Minh Duệ là nghĩ nhiều rồi. Lưu Tinh nghĩ đến hắn luyện thể căn
bản cùng cái kia Nghiêm Tà không có cái rắm quan hệ. Hắn còn có bí mật khác mà
không ai biết, nhờ nó mà Lưu Tinh mới đoán ra được Minh Duệ luyện thể.
Lưu Tinh nhìn Minh Duệ nói ra:
- Tỷ phu, ta nhận thua. Tỷ tỷ đúng là mắt sáng như đuốc, nhìn ra được sư
huynh ngươi là rồng trong loài người.
Minh Duệ: “…”
Ngươi nghĩ sao thì vậy đi, không liên tưởng ta độ kiếp là được rồi.
Hắn nhìn Lưu Tinh nói:
- Vậy ta đi trước, ta ở cùng với Tố Uyên sư tỷ, rảnh rỗi ngươi liền ghé qua.
Lưu Tinh hắc hắc cười:
- Ta bận lắm a, qua lại bị tỷ tỷ nói thành kì đà cản mũi, lúc đó cái tội danh
này ta là không dám đeo trên người.
Cản con em ngươi. Minh Duệ âm thầm buồn bực. Mà thôi mà thôi, hắn cũng không
tính toán chuyện vặt vãnh này.
Minh Duệ lúc này cáo từ, rời khỏi nơi ở của Lưu Tinh.
Lưu Tinh nhìn một hồi lâu sau, hắn lúc này nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
- Lại thêm một nhân vật hư vô nữa xuất hiện, hơn nữa ta còn không thể kiểm
tra thông tin của hắn. Không lẽ tên này cũng giống mình? Nếu là như vậy…
Lưu Tinh nghĩ đến đây thầm rùng mình một cái, hắn bắt đầu tưởng tượng đến
cảnh, ngay cả thiên đạo cũng bị hàng triệu người treo đánh.
Một tháng trôi qua, trong tông môn không biết từ lúc nào xuất hiện một lời
đồn, lời đồn này từ trưởng lão cho đến ngoại môn đệ tử đều biết rõ rõ ràng
ràng. Đó là Thánh Nữ của bọn hắn, vậy mà dẫn nam nhân về Tông Môn. Không chỉ
vậy, nàng còn cho hắn ở chung với mình nữa cơ chứ.
Suốt một tháng qua, bên ngoài nơi ở của Lưu Tố Uyên huyên náo không thôi, thậm
chí một số đệ tử hạch tâm cũng hạ giá tới nơi này, chỉ tận mặt muốn Minh Duệ
đi ra cùng hắn quyết chiến ba trăm hiệp.
Nhất là tên Đinh Văn Điền, hắn phái người đi giết Minh Duệ, tên phế vật kia bị
giết thì thôi đi, hết lần này tới lần khác hắn không bị tông môn trừng phạt,
hơn thế nữa Đinh Văn Kiếm của hắn còn ở trong tay người ta, điều này không
phải là đánh mặt hắn sao?
Thế là, một tháng nay Đinh Văn Điền không ngừng tìm đến cửa, muốn Minh Duệ đi
ra trả lại Đinh Văn Kiếm cho hắn, sau đó quỳ xuống dập đầu xin lỗi, tự đoạn
một cánh tay hắn mới buông tha Minh Duệ.
Nhưng khi hắn phát ra lời nói này, đừng nói Minh Duệ, ngay cả Lưu Tố Uyên cũng
chẳng thèm để ý đến hắn nữa ý chứ.
Đinh Văn Điền lần này triệt để bị đánh mặt mũi rồi, thế là hắn ở lì bên ngoài
nơi ở của Lưu Tố Uyên, không có trở về trạch viện của mình.
Cũng may sư phụ hắn là một vị nào đó trưởng lão đến, hắn mới chịu theo người
ta trở về. Nhưng hắn thầm nghiến răng nghiến lợi, Minh Duệ ở trong lòng hắn đã
là một kẻ chết không thể nghi ngờ.
Nhưng đây không phải là chuyện giật gân nhất. Còn một chuyện khác kinh khủng
hơn, đó là hôm nay, người của Long Thần Tông tới Tinh Vân Kiếm Tông.
Nghe nói trong đoàn người có năm mươi vị Chân Quân, ba mươi vị Chân Nhân, mười
vị Chân Đế và một vị Chân Thánh tới nơi này. Nghe nói tất cả bọn hắn đi theo
chỉ để bảo vệ một người đệ tử thiên tài trẻ tuổi của Long Thần Tông.
Đoàn người ồ ạt mà kéo đến khiến cho vị kia Thái Thượng Tông Chủ cũng bị kinh
động. Hắn đang bế quan củng cố tu vi Chân Đế của mình phải tạm hoãn một thời
gian, đi ra nghênh tiếp đoàn người không mời mà tới này.
Trong phòng, Minh Duệ sắc mặt đang âm trầm không thôi. Khi hắn nghe tin trong
đoàn người kia có một vị Chân Thánh đã có chút ngớ người rồi. Không lẽ bọn hắn
điều tra ra được ta đang giữ Bảo Linh Cổ Đăng của Hoa Linh Thần Tông?
Không được không được, phải mau chóng thu dọn đồ đạc, ba mươi sáu kế, chuồn là
thượng sách.
Còn nữa, hắn phải làm gì bây giờ? Đan dược của hắn chỉ che mắt được Chân Đế
trở xuống, nhưng nếu gặp Chân Thánh, ai biết người ta có một ba đập chết hắn
không. Sau đó điều tra được lai lịch của hắn, Dương Anh Nhi chắc chắn sẽ bị
lôi vào cuộc. Phen này không tốt rồi.
Minh Duệ lúc này đi đi lại lại trong phòng của mình, hắn vò vò đầu không biết
nên làm gì cho phải.