Đại Chiến (2)


Người đăng: ngomanhngoc99@

Thấy vậy, nam tử gật gật đầu, nghĩ thầm: “Xem ra khôi lỗi chi thuật duy nhất
trên đại lục chỉ có trong Tông Môn ta quả thật quá hoàn hảo, người bị biến
thành khôi lỗi vẫn như bình thường không sai biệt lắm, chỉ khác là trong tâm
trí của hắn sẽ có thêm một vị chủ nhân tuyệt đối mà thôi.”

Lúc này, hắn thì thào lẩm bẩm:

- Xem ra một trong hai nhiệm vụ tiếp nhận từ tông môn sắp hoàn thành, hiện
tại chỉ cần biiến tên Vân chấp sự này trở thành Chân Đế Cảnh trở lên cường
giả, có chỗ đứng trong cao tầng Tiến Dương Thần Tông là xong. Nhưng vẫn là rất
khó, những vị sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội khác hẳn là lựa chọn theo cách
kia, động thủ với hạt giống của các Tông Môn khác đi. Nhưng nếu vậy, sẽ rất
nguy hiểm nếu hắn ta được một vị cường giả nào thu nhận. Tuy khả năng bị phát
hiện rất thấp nhưng: Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Không phải sao?

Lúc này, nam tử quay sang hỏi Vân chấp sự:

- Ngươi tới nơi này có mục đích gì?

- Hồi chủ nhân, thuộc hạ được Vân Dương Phong Chủ, cũng là gia gia của ta
giao cho một nhiệm vụ, đi đến Đại Mạc Trấn tiêu diệt tàn dư Hoa Linh Thần
Tông, mang về bảo vật trấn tông chi bảo của Hoa Linh Thần Tông là Bảo Linh Cổ
Đăng.

Nam tử kia hơi kinh ngạc, ồ lên một tiếng.

- Bảo Linh Cổ Đăng, thứ mà Tiến Dương Thần Tông và một Thần Tông khác nằm mơ
cũng muốn, sau đó hợp sức tiêu diệt Hoa Linh Thần Tông nhiều năm trước đó sao?
Chậc chậc, ngay cả ta cũng có hứng thú với món bảo bối này rồi.

Vân chấp sự nghe vậy, bắt đầu thể hiện bản lãnh có một không hai của mình:

- Chủ nhân thần công cái thế, thiên hạ vô địch, thuộc hạ nguyện dốc hết sức
lực đoạt món bảo vật này về cho chủ nhân.

Nam tử kia vỗ vỗ trán một cái, con hàng này thật đúng là biết cách vỗ mông
ngựa. Biết vậy hắn mới không sử dụng khôi lỗi chi thuật lên người tên này.
Phải biết rằng, thuật kia hay thì hay thật, nhưng cả đời chỉ dùng được lên một
người mà thôi. Hắn bắt đầu hối hận khi không dùng trên thân đám hắc mã của
Tiến Dương Thần Tông rồi. Nhưng mà không sao, đám đệ tử bọn hắn được học thuật
này, mục đích chỉ có một, đưa khôi lỗi của mình trở thành những cự đầu của các
Tông Môn họ gia nhập. Vì vậy, thi triển lên ai cũng vậy cả thôi.

Nghĩ đến đây, nam tử này tùy ý hỏi:

- Nếu ngươi mang Bảo Linh Cổ Đăng về và không mang về được thì có gì xảy ra
với ngươi?

- Hồi chủ nhân, nếu ta đem món đồ kia về, ta sẽ có cơ hội trở thành Phong Chủ
đời tiếp theo. Nếu không mang được về, cả đời làm chấp sự.

Nghe được câu này, hai mắt nam tử sáng lên, nói:

- Được ta hiểu rồi. Ngươi cứ làm theo kế hoạch của mình đi.

Nói xong, hắn biến mất không thấy đâu nữa.

Ba ngày trôi qua, Hoa Linh Bang bên trong, lúc này Minh Duệ đình chỉ tu luyện.
Hắn chuẩn bị đi tới Luyện Đan Sư Công Hội, hỏi thăm nơi hạ lạc của Hắc Nguyệt
Kiếm, sau đó mau chóng rời đi cái nơi quỷ quái này.

Trong Đan Sư công hội, nữ tử trước đó đang tươi cười, dẫn Minh Duệ đến phòng
khách quý ngồi, sau đó nàng mau chóng đi gọi Hội Trưởng. Không lâu sau, một
lão giả toàn thân mùi dược liệu, tươi cười đi đến ngồi đối diện Minh Duệ. Lão
giả này không phải Nạp Lan Hoàng thì còn có thể là ai.

Minh Duệ nhìn thấy lão, tò mò hỏi:

- Ngươi luyện chế Thoát Phàm Đan?

Nghe vậy, Nạp Lan Hoàng cười khan một tiếng. Mấy ngày nay, hắn luyện chế Thoát
Phàm Đan, nhưng không có một lô thành công.

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Minh Duệ cũng đã có được đáp án. Hắn đi thẳng vào
chủ đề:

- Hội Trưởng, không biết chuyện ta nhờ ngươi, có kết quả chưa?

Thấy Minh Duệ đi vào vấn đề, Hội Trưởng cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên. Hắn
kì quái nói ra:

- Người của ta báo lại, Đại Mạc Trấn và những nơi xung quanh bọn họ đều tìm
kiếm ba, bốn lần rồi nhưng không có bóng dáng của đồ vật tiểu hữu cần tìm.

Nghe vậy, Minh Duệ sắc mặt khẽ biến, sau đó thở dài:

- Đa tạ Hội Trưởng nhọc lòng vì ta trong ba ngày qua. Ta đây trước cáo từ.
Sau này gặp lại Hội Trưởng ta sẽ báo đáp ngài sau, giờ ta trở về Hoa Linh Bang
chào hỏi bọn họ sau đó ta sẽ rời khỏi nơi này.

Nạp Lan Hoàng không nghĩ tới Minh Duệ nghe xong có biểu hiện như vậy, hắn vội
vàng ngăn lại Minh Duệ:

- Báo đáp thì không cần, ta cũng không giúp gì được tiểu hữu. Chỗ ta nhận
được một tin tức, trong ngày hôm nay, Sơn Nhạc Bang và Hoa Linh Bang sẽ diễn
ra một cuộc đại chiến tổng lực, ngươi bây giờ về đó hẳn là sẽ rất nguy hiểm,
chi bằng ở lại Đan Sư công hội đi, sau vụ này rồi ngươi đi cũng không muộn.

Nghe vậy, Minh Duệ không khỏi kinh ngạc thoáng một phát. Không ngờ việc hắn
suy đoán lại xảy ra nhanh như vậy, nơi này đúng là rất quỷ dị, phải mau chóng
rời khỏi nơi này.

Nạp Lan Hoàng lúc này lại mở miệng hỏi một câu rất không liên quan đến tình
cảnh hiện tại:

- Tiểu hữu, ba năm sau ngươi có thể tấn thăng Tứ Phẩm Luyện Đan sư không?

Minh Duệ không khỏi sửng sốt một chút, vị này Hội Trưởng hỏi hắn như vậy là có
ý gì? Hắn tùy ý nói ra:

- Ba năm sau ta hẳn là Lục Phẩm Luyện Đan Sư đi. Hội Trưởng, có duyên gặp
lại, cáo từ.

Nói xong, hắn trực tiếp rời đi, bỏ lại Nạp Lan Hoàng vẻ mặt thẫn thờ, đang
ngồi bệt xuống đất lúc nào không hay. Một hồi lâu sau, hắn mới mở miệng lẩm
bẩm:

- Lục… Lục Phẩm? Hắn là thiên tài hay yêu nghiệt vậy? Mà khoan, ta còn chưa
mời hắn đại diện luyện đan sư công hội phân hội Đại Mạc Trấn tham gia giải đấu
đan sư ba năm sau của tổng bộ.

Nói xong, hắn đứng dậy quát to:

- Người đâu, theo ta đuổi theo Minh Duệ tiểu hữu, không được để hắn gặp bất
cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn nhưng là niềm hy vọng cho phân hội của chúng ta
a.

Sau đó, Nạp Lan Hoàng lao nhanh ra khỏi phòng, đuổi theo Minh Duệ.

Trong phòng, bỗng nhiên xuất hiện năm đạo thân ảnh, hơn nữa bốn người trong số
họ lại là Chân Hoàng Cảnh, kẻ kia cầm đầu dĩ nhiên lại là một vị Chân Tôn
Cảnh.

Bọn họ cũng không nói gì nhiều, theo gót Nạp Lan Hoàng, đuổi theo Minh Duệ.
Cuộc trò chuyện kia của hai người Minh Duệ và Nạp Lan Hoàng bọn họ đều nghe
thấy, vì thế cho nên bọn hắn cũng hiểu được tầm quan trọng của Minh Duệ đối
với Phân Hội này.

Minh Duệ cũng không biết một lời nói tùy tiện của mình lại khiến Luyện Đan Sư
công hội phản ứng dữ dội đến vậy. Ngay tại giờ phút này, Minh Duệ hắn đang
phân vân không biết có nên rời khỏi nơi này luôn hay không.

Nhưng hắn nghĩ lại, hắn cũng đã từng giết qua người của Sơn Nhạc Bang, nếu Hoa
Linh Bang bị diệt khi đó hắn cũng sẽ không thoát khỏi. Minh Duệ âm thầm đưa ra
quyết định:

- Hay là quay về nhìn xem tình hình ra sao, đến khi đó nếu gặp nguy hiểm chạy
trốn cũng không muộn. Trừ khi là cái loại cường giả như lão nhân bên trong Hoa
Linh Bang kia truy đuổi, còn không thì Chân Vương Sơ Kỳ trở lại đừng hòng bắt
kịp tốc độ của ta.

Nói là làm, Minh Duệ chạy một mạch về tổng đà Hoa Linh Bang. Trên đường, hắn
không khỏi cảm thán: “Có lẽ ta nên học một bộ thân pháp cho thuận tiện.”

Bên trong Hoa Linh Bang, từng đạo thanh âm chém giết đinh tai nhức óc vang
lên. Một canh giờ trước, khi Minh Duệ còn đang ở đây thì nơi này vẫn còn sóng
êm biển lặng. Nhưng giờ khắc này, bên trong Hoa Linh Bang máu chảy thành sông,
xác chết chồng chất như núi, tất cả đều là người của Hoa Linh Bang và Sơn Nhạc
Bang, nhưng đa số người Hoa Linh Bang là chủ yếu, trong đó còn có cả vị A Long
Tử gì đó mà mấy ngày trước Minh Duệ từng có ấn tượng. Không chỉ có vậy, một
vài vị lúc trước ngồi trong đại điện của Hoa Linh Bang giờ này khắc này cũng
đã ngã xuống trong đống xác chết này.

Bởi vì Sơn Nhạc Bang có chuẩn bị mà đến, lại tập kích bất ngờ lên Hoa Linh
Bang rơi vào thế hạ phong tuyệt đối mà không cần phải bàn cãi.

Lúc này, một nơi khác trong Hoa Linh Bang, Linh Hà chật vật đỡ từng chiêu từng
chiêu do một tên thân hình cao to vạm vỡ, nước da ngăm đen, cả người chỉ quấn
một chiếc khố khiến ai nhìn vào cũng phản cảm.

Linh Hà tức đến thổ huyết, không ngờ mình lại bị tên biến thái này quấn lấy,
đúng là không thể chịu nổi được mà.

- Nhạc Không Đồ, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?

Tên người này cũng rất có ý tứ, đúng là phù hợp với cái bộ dáng biến thái của
hắn. Nhưng hắn lại là một vị Chân Linh Nhất Trọng, vậy mà cứ quấn lấy nàng
không buông, quả thật là nàng có chút bực bội.

Quấn lấy nàng thì thôi đi, hết lần này đến lần khác tên này vừa đánh vừa đùa
giỡn, quét nhìn thân hình bá mị của nàng từ đầu đến chân.

Nhạc Không Đồ nghe vậy, hắc hắc cười:

- Phu Nhân, ta với nàng đánh diễn tập thế nào?

- Ai là phu nhân ngươi, ta có chết cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với
tên biến thái quấn khố cả ngày chạy ra đường mời chào như ngươi.

Nghe được lời này, cả người Nhạc Không Đồ rơi vào trầm tư, hắn đang tiêu hóa
câu nói kia của nàng.

Linh Hà thấy cơ hội ở trước mắt, vũ khí trong tay chợt động, một chiêu Chân Kỹ
toàn lực của nàng thi triển ra đánh trúng vào người Nhạc Không Đồ.

Nhạc Không Đồ không ngờ Linh Hà lại vô sỉ đến vậy, đang khi hắn trầm tư lại
tung đòn sát kỹ lên người gã, khiến gã bị một vết chém sâu giữa ngực.


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương #33