Định Mệnh


Người đăng: nguyenhoai42

Băng Mạn từ trong giới chỉ của mình ra một cặp nhẫn rồi nói :

"Cặp nhẫn này đã phong ấn khế ước ước, thứ này mẹ ta tự tay làm ra thế nên ta
đảm bảo nó chất lượng vô cùng ."

Thiên Phong hỏi thẳng :

"Cụ thể nó sẽ có tác động như thế nào, nhỡ đeo vào ngươi điều khiển được ta
thì sao ?"

Băng Mạn nghiêm túc nói :

"Ta lấy danh nghĩa của cha ta thế rằng sẽ công bằng trong lần trao đổi này ."

Nàng thề xong thì bầu trời gió thổi, xung quanh bõng nhiên lạnh như băng ,
mấy vũng nước bên đường thậm chí đông cứng lại, cái lạnh khiến cho Hạ Vũ phải
lui ra thật xa.

Thiên Phong nghĩ mãi thì thấy suy cho cùng mình cũng đâu có cái giá trị để
nàng điều khiển, hắn ta khẽ hỏi :

"Ta đeo cái nào ?"

Nàng đưa ra cái nhẫn màu đen tuyền khắc rất nhiều hoa văn rồi tự mình đeo cái
nhẫn có đính một viên ngọc cho mình . Cầm lấy cái nhẫn từ tay của nàng Thiên
Phong hơi do dự sau đó đeo chiếc nhẫn vào, lập tức một luồng sức mạnh khổng
lồ đi qua cơ thể của hắn ta.

Băng Mạn niệm vài từ thì dòng năng lượng kia trở nên nhỏ giọt dần, Thiên
Phong lập tức hỏi :

"Cái gì vừa xảy ra ?"

Nàng ta cười nói :

"Mẹ ta phong ấn một ít sức mạnh từ những kẻ có tội trong chiếc nhẫn của ngươi
, thế nhưng ngươi bây giờ hấp thụ chậm rãi còn được chứ hấp thụ một lần thì
chết chắc . Ngươi khi dùng chiếc nhẫn này không chỉ có năng lượng còn sẽ có
rất nhiều thông tin khác đi theo.

Còn về nguồn năng lượng kia khi nào ta cảm thấy ngươi có thể hấp thu nhiều thì
sẽ mở rộng lưu lượng . Ta không muốn đệ tử đầu tiên bị chết vì bạo thể, tất
nhiên sư phụ sẽ chỉ mở lúc nào thấy vui vẻ thôi ."

Trong lúc nàng nói thì Thiên Phong cũng cảm nhận được cốt cách mình thay đổi
rõ rệt, yêu đan và đan điền đều được thanh lọc một lần . Băng Mạn đắc ý khoe
khoang :

"Cùng là bán yêu lên khi ngươi đeo nhẫn sẽ được hưởng ba phần cốt cách và thêm
cả thiên phú tu luyện của ta nữa . Ta không ngờ có người lại sáng tạo ra công
thức mô phỏng được thiên phú của tộc chúng ta ."

Thiên Phong vẻ mặt tươi cười hỏi :

"Mẹ của ngươi còn nói gì nữa không ? "

Băng Mạn xị mặt xuống :

"Gọi sư phụ ."

Thiên Phong thở dài chấp nhận sự thật :

"Mẹ của sư phụ có nói gì nữa không ?"

Băng Mạn ngón tay gõ cằm nhè nhẹ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến cho
Thiên Phong cảm giác như bị hút vào . Hắn lắc nhẹ đầu cho mình tỉnh táo lại ,
phải biết có những thứ nhìn rất ngon nhưng lại có độc cực mạnh ăn vào là phải
chết.

Nàng ta nhớ lại rồi nói :

"Hình như phần tác dụng mẹ ta chỉ nói có thế, sau đó nàng có nói là chỉ cho
người thân thiết nhất sau cha mẹ đeo, người kia sẽ là kẻ mang lại niềm vui
cho ta đến cuối cuộc đời chăm sóc ta mỗi khi khó khăn ấp tới, ta cũng có thể
tin tưởng được người kia đến cuối cuộc đời ."

Thiên Phong nhìn nàng vẻ mặt mang chút sửng sốt, Băng Mạn rất hồn nhiên giải
thích :

"Người ta có câu sư phó như phụ mẫu, còn chuyện ngươi có làm ta vui vẻ thì
ngươi cố gắng sau, với lại ta gặp khó khăn ngươi không giúp thì ta tiêu đời
ngươi cũng xong phim . Còn nếu ngươi phản bội ta thì sẽ bị phá vỡ linh hồn
hoàn toàn tan biến, còn làm sao nó làm được ta cũng không biết, chỉ có điều
mẹ ta rất nghiêm túc khi nói với ta ."

Nhìn sư phụ của mình Thiên Phong không khỏi thở dài một tiếng rồi nói :

" Ta hiểu tại sao mẹ của ngươi nghiêm túc rồi, có sư phụ ngây thơ như ngươi
không, chỉ mấy thứ này đối với ta đủ rồi . Nhưng sư phụ có thể cho ta biết
hoàn cảnh của ngươi hiện tại có được hay không ?"

Băng Mạn thở dài vẻ mặt bức xúc kể lể :

"Ta có một người cha vẻ mặt lúc nào cũng như ngươi vậy, cái quái gì cũng thấy
cười nhưng ra tay thì không chút thương tiếc . Đáng sợ nhất là không biết khi
nào cha ta nổi nóng cả, vừa rồi khi ta tạo ra Phá Thế xong thì bị hắn đánh
cho giáng phàm ."

Ngồi xuống đất nàng phụng phịu cực dễ thương :

"Đại ca ta bị đánh giáng phàm khó khăn lắm mới lên lại Thần giới, đã thế còn
phải vượt qua thử thách của hắn mới được quay về nhà . Ta đi tạo phúc cho
chúng sinh cũng bị phạt, lão già sống lâu quá lẩm cẩm mất rồi ."

Thiên Phong ngồi xuồng cạnh nàng chỉ tay về phía đống hỗn độn rồi nói :

"Ta biết ngươi có ý tốt nhưng ngươi phải nghĩ để có được kết quả tốt đó thì sẽ
phải bỏ ra cái giá gì, nhà của ta nhỏ nên sập không mấy người bị thương .
Ngươi thử tưởng tượng một tòa nhà lớn trong đó có những đứa trẻ thì sao, mỗi
lần làm gì ngươi lên nghĩ đến những chuyện tiếp diễn ."

Băng Mạn nhìn vào thành phẩm của mình không khỏi thở dài, nàng tạo ra Phá Thế
rất đơn giản, thế nhưng một khi nó rơi vào tay Thiên Đạo vô tình, vô tính
thì không biết sẽ có kết cục như thế nào, có lẽ lão ba giận cũng có lý.

Băng Mạn khẽ hỏi :

"Thế theo ngươi chúng ta phải làm gì đây đệ tử ?"

Nàng ta hỏi ý kiến người khác vẫn không quên khẳng định mình mới là sư phụ ,
Thiên Phong cũng đành chiều nàng :

"Sư phụ ngươi thử nghĩ xem với những lợi thế của ngươi thì không khó để ngươi
trở thành người đứng đầu đúng không ?"

Băng Mạn gật đầu :

"Đúng "

Thiên Phong thói quen với mấy người khác nên khoác vai vuốt nhẹ tóc nàng rồi
nói :

"Kẻ mạnh luôn quy định đúng sai là như thế nào, sư phụ chỉ cần trở thành
người mạnh nhất thì có thể đặt quy tắc để mọi thứ có thể ổn nhất có thể . Với
lại tuy vô tình tạo ra nhiều thảm kịch nhưng như ta đã nói không có sự tiến bộ
nào không phải trả giá cả, giá lớn hay không thì dựa vào ngươi rồi ."

Băng Mạn nắm tay vẻ quyết tâm :

"Đúng thế, cha ta thường nói nhỡ sai thì sửa, không gì là không thể bởi ta
là con của cha ta ."

Thiên Phong cười tươi dơ ngón cái, Hà gia cũng đã dọn xong đống hỗn độn của
mình, ba cô gái thì thì ra ngoài chờ đợi người trong nhà giải quyết . Các
nàng khi nãy thấy Thiên Phong đi qua biết hắn cũng ở gần đây thôi nên đi tìm ,
lúc thấy Hạ Vũ thì nàng chỉ chỗ hắn ta.

Hà Tuyết Liên đá đá vào đống nước bị đong băng trắng xóa rồi hỏi :

"Có chuyện gì vậy cô cô ."

Hạ Vũ chỉ vào Băng Mạn rồi nói :

"Cô nàng kia rơi từ trên trời xuống đầu của Thiên Phong nhưng không biết sao
hắn ta lại rất khách khí với nàng . Thiên Phong làm gì cũng có lý do của mình
cả nên các ngươi nói chuyện với nàng ta phải giữ mồm giữ miệng để cho Thiên
Phong khỏi khó sử . "

Hà Tuyết Liên nhíu mày nhìn tay của Thiên Phong và Băng Mạn thì thấy cặp nhẫn
, bỗng nhiên trong người nàng cảm giác rất nóng, cả người nàng khó chịu kinh
khủng . Thế nhưng nàng chẳng là cái gì để có quyền lên tiếng, nàng kéo em gái
đẩy lên trước rồi nói :

"Ngươi sang nói chuyện cho tỷ xem nào, không thấy hắn ngồi cạnh nói chuyện
với nữ nhân sao ngươi chẳng thể hiện gì thế ."

Hạ Vũ đứng ra cản lại rồi nói :

"Các ngươi đứng manh động, có chuyện gì từ từ nói, với lại phải giữ bình
tĩnh khi nhìn thấy nàng ta ."


Nghịch Thiên Thú Thần - Chương #25