Bắt Quỷ


Người đăng: BkavVN

Cổ Thiên Quân vuốt mặt hai cái, cười khẽ, cùng thân đệ Cổ Lượng nhảy ra khỏi
cửa lớn " Đại ca.. huynh biến ta thành người nào đây... " Cổ Lượng khuôn mặt
méo mó than.

" Đây là dịch dung thuật mà đại ca vô tình nhặt được, lại tu luyện hăng say
hôm nay có chút thành tựu, huynh đệ ta cùng ra ngoài kiếm cơm a ! ".


Bóng đêm liêu nhân, hạo nguyệt treo cao, nổi lên nhàn nhạt u quang, gợi cho
người ta một loại cảm giác an tĩnh, ninh tường.

Bình Dương huyện đông thành, nơi đây chính là vị trí trung tâm huyện thành ,
trong đó sừng sửng một phủ đệ xa hoa vô cùng, mà tòa phủ đệ này càng là đệ
nhất phú gia.

Vương phủ phía trong, đình viện đèn đuốc sáng trưng, đông đảo nô bộc tụ tập ở
bên nhau cùng một chỗ, phía trước bọn họ, đứng im ba người.

Ba người này, trong đó có một trung niên nam tử, trung niên nam tử nhìn qua
cực kỳ phúc hậu, ăn mặc lại phú quý cao sang, một thân cẩm tú y phục, y
chính là vương phủ lão gia, Bình Dương huyện đệ nhất tài phiệt, Vương Hán.

Hai người bên cạnh một già một trẻ, mặc đạo bào đạo sĩ, lão giả tuổi chừng
bảy mươi, đầu hoa râu bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận, lưng eo thẳng tắp ,
khiến người ta có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.

Mà thiếu niên kia, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc một thân đạo bào màu
vàng, dáng người có chút gầy yếu, nhưng vóc dáng, thần thái lại đĩnh đạc vô
cùng, làn da trắng nõn, sắc mặt tuấn tú, đôi mắt to thâm thúy như phát ra
quang mang.

“Cổ đạo trưởng, lời này chẳng lẽ là thật?” Vương Hán sắc mặt có chút tái nhợt
, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Kẻ được xưng hô Cổ đạo trưởng này chính là Cổ Thiên Quân sau khi dịch dung,
suốt ba ngày nay hắn âm thầm rình mò xung quanh Vương gia, âm thầm tính kế.

Cổ Thiên Quân sắc mặt ngưng trọng, tay phải vuốt ve râu dài, cất cao giọng
nói: “Bần đạo cũng không dám vọng ngữ, đã nhiều ngày, có phải ngươi luôn cảm
giác được trong phủ so với ngày xưa rét lạnh hơn một ít ? Hiện giờ chính là
tháng sáu mùa hè nhưng các ngươi lại muốn đắp chăn bông, thậm chí vào ban đêm
, sẽ nghe được tiếng cười nữ tử, càng có nô bộc nhìn thấy bạch y hư ảnh,
không biết bần đạo nói như vậy phải chăng chính xác?”.

“Đạo trưởng thật là thần nhân, không lời nào sai !” Vương Hán càng nói trong
lòng càng là kinh hãi, toàn thân run rẩy.

“Cầu đạo trường cứu giúp, tại hạ tất nhiên là sẽ không bạc đãi đạo trưởng.”
Vương Hán vội vàng lấy ra một rương ngân phiếu, hướng về Cổ Thiên Quân đưa
qua.

Cổ Thiên Quân khóe mắt chợt lóe dư quang hướng về rương ngân phiếu nhìn qua ,
bên trên rõ ràng mười xấp ngân phiếu tổng cộng mười vạn lượng, hắn mày gắt mặt
chau : “Ngươi có điều không biết a, nữ quỷ này nàng đạo hạnh thâm sâu, chỉ sợ
đã tu hành có mấy chục năm .”

“Đạo trưởng, đây là ba mươi vạn .” Vương Hán nghe nói lời này, vội vàng lại
lấy ra thêm hai rương.

“ Nữ quỷ nàng sinh thời chính là chết oan, loại quỷ này đa phần đều thuộc về
ác quỷ, so với quỷ bình thường phải lợi hại gấp mười ".

“Đạo trưởng, đây là năm mươi vạn lượng!”.

“Ai...... nữ quỷ trong tay tất nhiên có quỷ vật tương trợ, nếu bằng không
nàng không có khả năng xuất nhập lúc ban ngày.

“Đạo trưởng, đây là tám mươi vạn lượng!” Vương Hán hung hăng cắn chặt răng,
hắn tuy là tài phiệt số một, nhưng tám mươi vạn lượng đối với hắn mà nói, cũng
không phải con số nhỏ.

“Không dễ làm a, tối nay chính là đêm rằm ,âm khí cực thịnh, nữ quỷ kia thực
lực hẳn phải gia tăng thêm vài thành......” Cổ Thiên Quân vẻ mặt u sầu lắc lắc
đầu.

“Đạo trưởng, đây là trăm vạn lượng, thỉnh đạo trưởng nhất định phải tương trợ
a!” Vương Hán hít sâu một hơi, tay phải có chút run rẩy lại lấy ra hai rương
ngân phiếu.

Cổ Thiên Quân trên mặt rốt cuộc xuất ra một tia tươi cười, tay phải đem mười
rương ngân phiếu nhận lấy, ngay sau đó lại lộ ra vẻ khó xử, thở dài một hơi, :
“Cũng thế, ai bảo lão phu chính là người tu đạo, thôi thì coi như ta thay
trời hành đạo!”

Vương Hán khóe miệng run rẩy một chút, trong lòng giống như gương sáng chiếu
qua, hắn biết lão đạo sĩ này đang chơi công phu sư tử ngoặm, nhưng lại không
thể nề hà, chỉ có thể tùy ý y hét giá.

Cổ Thiên Quân hướng về thiếu niên nhìn qua, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Lượng
Nhi, vi sư một thân bản lĩnh, ngươi đã học thất thất bát bát, hôm nay cho
ngươi tiến lên bắt quỷ, vi sư vì ngươi thao lược trận pháp !”.

Khi nói chuyện, Cổ Thiên Quân đối với Cổ Lượng chớp chớp mắt.

Cổ Lượng ngầm hiểu, hít một hơi thật mạnh nói: “Sư phụ yên tâm, đệ tử tất
nhiên đem nữ quỷ trói lại !”.

Lời nói rơi xuống, Cổ Lượng bỗng nhiên hướng về cách đó không xa, một tòa đài
gác nhìn lại, quát khẽ : “Nữ quỷ, xem đạo gia thu thập ngươi!”.

Dứt lời, Cổ Lượng nhẹ nhàng chỉa chân xuống đất, thân hình giống như chim
nhạn, nhẹ nhàng vô cùng, nhảy lên cao mấy thước, sau cái lượn người mượn lực
liền trực tiếp nhảy vào tới bên giữa đài gác.

“Đạo trưởng, tiểu đạo trưởng này có thể làm được không?” Vương Hán xem Cổ
Lượng tuổi còn quá trẻ, có chút không yên tâm, mở miệng dò hỏi.

Cổ Thiên Quân ha ha cười, : “Không cần xem thường đồ nhi này của ta, nếu như
hắn đều không làm được, vậy không có người thứ ba làm được rồi.”

Cổ Lượng sau khi đứng vững trên đài gác, liền vội đảo mắt, xuyên thấu nhìn
qua cửa sổ hướng về bên ngoài, trên mặt lộ ra một tia giảo hoạt.

“Trăm vạn lượng a, hắc hắc, chuyến này phát đạt!” Cổ Lượng lẩm bẩm: “Bất quá,
tiền này cũng không phải dễ ôm như vậy, cần chút tạo nghệ diễn xuất nha ".

“Nhị thiếu gia, lần này kiếm lấy nhiều như vậy, đại thiếu gia hẳn là sẽ chia
cho ngươi một ít ?” Một thanh âm giống như chuông bạc từ Cổ Lượng phía sau
truyền đến, chỉ thấy ở giữa không trung phiêu đãng bóng hình mờ nhạt một nữ
quỷ.

Nữ quỷ toàn thân hơi hơi trong suốt, mặc một tiếng áo bào trắng, cũng không có
hai chân, đầu tóc đen nhánh, tuy rằng là quỷ, nhưng nàng dung mạo lại kinh
diễm vô cùng, ngũ quan tương đối, dáng người hết thảy đều rất hoàn mỹ.

Cổ ngữ có câu, nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc, dùng
để hình dung dung mạo nữ quỷ này cũng không có chút nào quá phận.

Cổ Lượng bĩu môi hướng về nữ quỷ nhìn lại, bất đắc dĩ nói: " Ta chỉ ham chơi ,
theo đại ca nghịch một chút, hài tử bốn tuổi cần tiền làm gì ? Hoàng Mai
ngươi không chừng cũng được chia một thành.

“Tốt, Hoàng Mai tỷ, đại ca thu người ta trăm vạn lượng, chúng ta cũng nên
xiếc thật đẹp .” Cổ Lượng nói một câu, liền trực tiếp ngồi xuống cái ghế trước
mặt, chân bắt chéo, miệng nhếch lên, vẻ mặt nhàn nhã la lớn: “Yêu nghiệt,
xem thủ đoạn tiểu gia !”.

Cổ Lượng tay chụp tới cái ghế trống rỗng cách đó không xa, khiến nó trực tiếp
bay lên, đánh vào bên trên vách tường, chia năm xẻ bảy.

“Thiếu gia, ngươi hôm nay ngự vật thuật lại cao minh thêm một ít a.” Hoàng Mai
mỉm cười.

" Haha..ta cũng là Đấu Sĩ tam giai, ngự vật thuật tính là thứ gì ".

Ngay sau đó, Hoàng Mai dừng một bên Cổ Lượng, đồng thời la lớn: “Đáng chết...
đạo sĩ thúi... ta muốn mạng ngươi .”

Đùng Đoàng thanh âm va chạm từ đài canh truyền ra, Cổ Lượng cùng Hoàng Mai
tiếng hét càng lớn, một người một quỷ đều ra sức kêu to, khiến cho trong đình
viện bên dưới một đám người trên mặt đều lộ ra sợ hãi, toàn thân nhịn không
được run lên bần bật.

Theo thời gian chậm rãi qua đi, trên đài gác thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ
lại, cuối cùng một tiếng than yếu ớt vang lên " Aaa.. ta cho dù hồn phi phách
tán cũng sẽ không buông tha ngươi ".

Cổ Lượng từ đài canh đi ra, lúc này toàn thân quần áo cơ hồ đã không còn
nguyên vẹn, nơi nơi đều bị xé rách, khóe miệng còn trào một tia máu, sắc mặt
cũng cực kỳ tái nhợt, cho người ta cảm giác vừa mới trải qua trận chiến thảm
thiết, Cổ Lượng ho sằng sặc..." Ta trọng thương a ".

Đương nhiên, hết thảy đều là Cổ Lượng cố tình diễn xuất, máu tươi trên miệng ,
hắn đã sớm chuẩn bị huyết heo, toàn thân quần áo cũng là chính hắn xé rách.


Nghịch Thiên Nhất Mộng - Chương #6