Người đăng: BkavVN
Huyền Minh Đại Lục, Lạc Thiên Quốc, giờ phút này tại gia tộc Cổ gia, mặc dù
đêm đã khuya, thế nhưng toàn bộ trên dưới cổ gia đèn đuốc vẫn sáng trưng,
tiếng người ầm ỹ, sầm uất như là ngoài phố xá, hôm nay một ngày trọng đại
Cổ gia tiểu thiếu chủ đã sắp chào đời.
Ở bên trong tiếng người ồn ào, một người trung niên cao lớn với bộ mặt uy
nghiêm, thần sắc lo lắng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cổng
chính.
Người trung niên này chính là người đang giữ vị trí gia chủ Cổ gia, Cổ Thanh
Vân.
Tính đến nay, cưới vợ đã được gần chục năm không biết thế nào mới sinh được
một đứa con, điều này làm cho hắn vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Cổ Thanh Vân đang quanh quẩn đi lại thì bầu trời đột nhiên nổi lên một trận
gió lớn, một đám mây đen xuất hiện che khuất cả mặt trăng, đồng thời từng đạo
lôi điện từ bên trong đám mây lóe lên quay cuồng, lấy bầu trời Cổ gia đình
viện làm trung tâm, nháy mắt khuếch tán tới toàn bộ Lạc Thiên thành.
Cảnh tượng này khiến Cổ gia chủ, tộc nhân trên dưới cùng mọi người trong
Vương Thành không khỏi há hốc mồm kinh ngạc nhìn dị tượng trên bầu trời.
" Đây là gì? " Hắn nhướng mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Lôi điện đang xoay chuyển một cách cuồng bạo, đột nhiên có tiếng long ngâm
vang lên, một con rồng dài ngoài trăm trượng chân đạp hắc vân thoáng ẩn thoáng
hiện ở trong mây xong rồi lại biến mất, đồng thời lúc này từng luồng lôi điện
cũng biến mất, mây đen thối lui, hết thảy đều trở lại bình thường.
Cổ Thanh Vân kinh ngạc đến ngây người nhìn biến hóa trên bầu trời, nhất thời
không có phản ứng.
" Chẳng lẽ là ảo giác? "
Không chỉ riêng hắn, tại Vương Thành ở Lạc Thiên vương quốc, tất cả mọi người
đều hiện lên ý niệm này trong đầu, dù sao thì vừa rồi từ lúc lôi điện lóe lên
cho đến lúc xuất hiện Kim Long rồi biến mất, tất cả chỉ là trong chớp mắt.
" Lão gia, lão gia, tiểu thiếu gia đã chào đời ".
Đúng lúc này một tỳ nữ bước nhanh tới, khẽ thi lễ với Cổ Thanh Vân rồi hớn hở
nói.
" Sinh rồi !Ta có hài tử ? " hắn kinh ngạc thất thần đôi chút, tiếp theo là
háo hức vội vàng chạy vào.
Cổ Thiên Quân khẽ mở mắt, bỗng chốc chỉ cảm thấy thân thể suy yếu đến không
chịu nổi, sau khi bị hắc động hút vào, nếu không gặp phải hỗn độn thần lôi
mạnh mẽ oanh kích thì là tiên thiên ngược hỏa, nịch thủy, tiên thiên hắc
phong... toàn những thứ kinh khủng.
Lúc đầu dựa vào chút thần hồn mới miễn cưỡng có thể bảo vệ bản thể, thế nhưng
hắc động dường như là không có điểm cuối, bất kể Cổ Thiên Quân thuấn di thế
nào cũng không thể thoát ra được, cho đến khi pháp lực cuối cùng tiêu hao hầu
như không còn, tiên thể lúc này mới bị hủy.
Trong khoảng khắc mất đi ý thức, dường như cũng là lúc đi ra một đầu khác của
hắc động.
" Đây là đâu? " hắn đang muốn nhìn bốn phía xung quanh, bỗng cảm giác có gì đó
không thích hợp, dùng thần thức tìm kiếm trong cơ thể, không khỏi ngẩn người,
sao có thể thế này, bản thể lại biến trở về thành trẻ con?
Cổ Thiên Quân nhất thời ngây ra, lúc sau, một loạt tiếng bước chân ầm ỹ kéo
hắn trở lại hiện thực.
" Phu nhân, nàng cảm thấy thế nào?"
Ở phía cửa đi vào một người trung niên dáng vẻ uy nghiêm, cầm lấy tay của mỹ
phụ đang nằm, ôn nhu hỏi.
Mỹ phụ nhẹ nhàng lắc đầu, " Thiếp không sao, mau cho thiếp nhìn con của chúng
ta. ".
Lúc này, tỳ nữ đang đứng một bên liền ôm lấy Thiên Quân chuyển cho Cổ Thanh
Vân nhận lấy, nhìn vào tiểu hài tử vừa mới sinh ra, trên khuôn mặt uy nghiêm
lộ ra vẻ tươi cười:
" Phu nhân, nàng nhìn này, tiểu tử này còn lườm ta nữa chứ, kìa...nó giương
giương nắm đấm trước mặt ta...Ha ha"
Triệu Dung nghe trượng phu nói thế thì khẽ bảo tỳ nữ nâng dậy, sau đó nhìn hài
tử trong lòng trượng phu, lúc này thấy hài tử vừa chào đời đang mở to cặp mắt
nhìn mình..
Mẫu tử liên tâm, Triệu Dung trong lòng vui mừng vươn tay đón con trai từ trong
lòng trượng phu, càng nhìn càng mừng, khuôn mặt béo tròn, một đôi mắt linh
động, làm nàng không nhịn được hôn xuống.
" Thật đáng thương a, trước giờ nào đã từng phải chịu đãi ngộ như thế này " Cổ
Thiên Quân cứng cả người, so với việc chịu đựng một kích của hỗn độn thần lôi
còn kinh khủng hơn.
Kiếp trước Cổ Thiên quân chính là một tôn Tiên Đế, bản thân còn là một trong
Cửu đại long thần tiên giới đã sống qua hàng vạn năm, đây là lần đầu tiên bị
người “gặm” vào mặt như vậy.
" Ha ha, chàng xem thằng nhỏ này, còn nhăn mặt nữa chứ " Triệu Dung thấy vẻ
mặt của con trai, trêu ghẹo nói.
Cổ Thanh Vân thoáng nhìn qua, thấy vẻ mặt của con trai cũng không khỏi hiếu
kỳ: "Thật sự là nhăn mặt à? ".
" Kỳ quái, thằng nhỏ này sao lại không khóc ? "
Triệu Dung lúc này mới nhớ tới, đúng vậy, mọi đứa nhỏ sau khi sinh ra đều
khóc, đứa con của mình tại sao lại không khóc, trong lòng không khỏi căng
thẳng, tay đánh nhẹ lên mông Cổ Thiên Quân mấy cái.
" Bà mẹ.. đánh ta... Khóc a ! Bổn Đế là ai cơ chứ... sao lại phải khóc ...Còn
gặm râu vào mặt ta, lão tử đái ướt mồm ngươi.. Hừ.".
"Coi nàng khẩn trương kìa, đứa nhỏ kế thừa huyết thống tốt đẹp của ta và nàng,
con trai của chúng ta thì làm sao giống người bình thường được".
Triệu Dung nghe được lời trêu ghẹo của trượng phu như thế thì trong lòng không
khỏi buông lỏng, thở dài một hơi, cười nói:
" Nào có bộ dáng của gia chủ nữa, ngồi ở đó khoác loác mà cũng không đỏ mặt "
.
Cổ Thanh Vân cười hắc hắc, lúc này làm gì có một chút uy nghiêm của một vị gia
chủ, mấy tỳ nữ xung quanh cũng khẽ che miệng cười.
Cổ Thiên Quân vểnh tai nghe Triệu Dung và Cổ Thanh Vân nói chuyện, nhìn mỹ phụ
cùng người trung niên trước mắt cũng không khỏi ngẩn người, " đây là phụ thân
cùng mẫu thân kiếp này ư? ".
Phụ thân, mẫu thân hai từ này đối với hắn cực kỳ xa lạ, kiếp trước hắn vốn là
Long tộc, do long noãn thai nghén thiên địa dưỡng thành, càng không có cái
khái niệm gì gọi là phụ thân cùng mẫu thân.
Hiện tại cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm của Triệu Dung và Cổ Thanh Vân
trong lòng Thiên Quân liền sinh ra một loại cảm giác khác thường, cảm giác này
kiếp trước hắn cũng chưa từng trải qua.
" Vân ca, chúng ta phải đặt cho nó một cái tên thật đẹp " . Triệu Dung nói với
Cổ Thanh Vân
" Đã thế gọi là Thiên Quân đi ...Vừa rồi khi nhi tử xuất thế, trên trời xuất
hiện dị tượng, Kim Long cuồng quấn, như Thiên ý quân lâm thiên hạ ".
Cổ Thanh Vân cảm giác đây là một điềm báo, mặc kệ có phải là ảo giác hay
không, đặt tên là “Thiên Quân " thì cũng đồng nghĩa với mong muốn con trai của
mình sau này có thể thành nhân trung chi long, quân lâm thiên hạ
Cổ Thiên Quân nghe Thanh Vân đặt tên cho mình xong thì thở dài trong lòng, vừa
rồi nếu như đặt cho mình một cái tên khác, thì sau này làm sao mà sửa đổi được
chứ, kiếp trước cái tên Thiên Quân này đã dùng không biết bao nhiêu vạn năm,
đã khắc sâu vào tâm hồn, hắn không muốn đổi tên lại lần nữa.
Trong hoàng cung ở Lạc Thiên Vương Quốc, Triệu Vô Cực ngồi ở trên bảo điện,
trầm giọng nói:
" Triệu Tư, vừa rồi ngươi thấy dị tượng trên trời thế nào? "
Triệu Tư là một trong tam đại cao thủ Tiên Thiên cường giả của Vương Cung tại
Lạc Thiên Vương quốc, y lắc đầu, trầm giọng đáp :
" Thưa bệ hạ, dị tượng vừa rồi thần cũng không biết phải giải thích ra sao".