Có Đầu Có Đuôi


Người đăng: BkavVN

Nơi này, một phiến thế giới âm u đen tối, trên cao hắc vụ lượn lờ lại được
Trường Minh Đăng chiếu rọi tựa như những đám mây tía la đà sát mặt đất, còn
có vô số sợi tơ Hồng Mông tỏa ra một luồng khí tức cổ lão, nặng nề phiêu dật
trên mười hai cây cột lớn cắm thẳng đại địa.

Mười hai cây cột bố trí tại mười hai phương vị bất đồng bao trùm chu vi vạn
dặm vuông tạo nên trận pháp phong ấn cực lớn, nó tên gọi " Phong Cấm Đại Trận
" tương truyền được một vị Tiên Tôn tông sư trận pháp sáng tạo ra nhằm phong
ấn lối vào Thiên Cung tránh cho địch nhân ngoại giới xâm nhập.

Bên trong từng chiếc lồng sắt đen được làm từ ngũ hành kim khí, thi thoảng
lại tản mát quang mang, có thể cảm nhận được khí tức ngũ hành nồng đậm, trôi
nổi trên hư vô là một tôn thái cổ ma thú diện mục dữ tợn, mình rồng đầu lân
hai cánh đen tuyền giương cao, ngự không như muốn bay lượn, được tạo hình từ
thần thiết vạn năm, tuy là một pho tượng nhưng lại sống động như thực cơ hồ
chứa đựng linh tính, từ chiếc mũi lớn còn phì phò phun ra nuốt vào hai đoàn
âm dương nhị khí.

Từng hồi thanh âm kêu gào, cắn xé lẫn nhau như điên loạn khiến tâm thần người
ta không rét mà run, tôn ma thú kia cứ qua hơn tầm mười hơi thở lại há miệng
vươn chiếc lưỡi dài mạnh mẽ đánh vào lồng sắt " Ba..Ba ".

" Bà mẹ ngươi..để lão tử trốn khỏi đây ắt vặt đầu rút lưỡi".

Một mảnh tối tăm có thể nhìn ra ngàn vạn tia sáng như đèn dầu, định thần thật
kỷ hóa ra lại là mắt người phát sáng trong bóng đêm, mà số lượng cực kỳ nhiều
khó bề đong đếm.

Nơi đây chính xác một cái lao ngục thật lớn, ẩn ẩn từng luồng hơi thở mang
theo dao động cường đại.

" Cổ Thiên Quân, ngươi vừa mới vào đây chưa tới mười năm đã điên cuồng như
vậy rồi, bọn ta trong này có kẻ bị giam cầm ngót vạn năm còn chưa có lấy một
lời kêu ca...Tâm tính như vậy thật không hiểu tại sao ngươi có thể tu thành
Tiên Đế "

" Bá" ...Một cái tát thật kiêu, kẻ vừa mới hùng hổ nói kia triệt để im bặt.

" Câm mồm cho ta, lão tử sinh thời chưa từng bị người đánh qua, đầu súc sanh
này lại dám ".

" Thế sao ngươi đánh ta ? bước vào đây ngươi cũng chỉ là tội nhân như bọn ta
mà thôi, còn tưởng mình là Tiên Đế sao ? ".

" Khặc khặc...Sao ngươi biết là ta đánh ngươi ? có nhìn thấy tay ta đánh lên
mặt ngươi không ? vã lại tối thế này làm sao lão tử biết ngươi là người nào ?
".

Lại qua mười hơi thở " Bá " đầu hung thú trên cao quét lưỡi qua một lượt "
Aaaa" tiếng thét chói tai vang lên y hệt chuột nhỏ bị dẫm phải đuôi.

" Bá " Sao ngươi lại đánh ta ? "

" Bá" Hồ nháo, tay nào của ta đánh ngươi ? có thấy không... Còn nói ta không
phải là Tiên Đế, khi lão tử quát tháo phong vân, đào mồ trộm bảo đoán chừng
ngươi còn chưa mọc lông nách, vã lại Tiên Hoàng, Tiên Quân vô số cầu ta đánh
lên mặt còn không được, từ nay cứ mỗi lần con dế nhũi kia thè lưỡi đánh ta ,
bổn đế lại đánh mặt ngươi ".

" Cổ Thiên Quân, ngươi bớt làm ồn đi nơi này chỉ mình ngươi có thực lực cao
nhất, còn không suy tính tìm cách trốn ra " Một thanh âm già nua chứa đựng
tang thương chậm rải vang lên.

" Trốn a ! Ngươi tưởng ta chưa từng nghĩ qua ? thật sự trốn không thoát, trận
pháp này thâm sâu, quỷ thần khó dò, lão tử suy diễn mười năm còn chưa tìm ra
sơ hở "

" Tà Đế ngươi lại thiếu thủ đoạn sao, tại tổ khiếu ta cất giữ một ngọn Đâu
Suất Thần Hỏa, ngươi thúc giục tu vị không chừng có thể phá đi trận pháp này
".

" Bà mẹ ngươi..Sao không nói sớm...Thần hỏa đâu ? đưa đây ta xem ? "

" Tay ta bị thần xích khóa chặt, không thể bắt quyết.. Làm sao tự mình lấy
được, càng không thể triệu hồi ? "

" Thế còn tay ta đâu ? tay ta cũng bị khóa... Bà mẹ...ngươi đang giởn với lão
tử à ".

Lúc này một thanh âm rống giận vang lên.

" Cổ Thiên Quân...tay ngươi bị khóa ư ? vậy ngươi lấy cái gì đánh lên mặt ta ?
Chân ngươi sao ? ".

" Khặc khặc... ngươi còn không phân biệt được tay hay chân đánh lên mặt... bị
đánh không oan a, lão già ...mở ra tổ khiếu để bổn đế thử xem sao "


Bên ngoài tinh không bao la, một cung viện tráng lệ tỏa ra hào quang chói mắt
sừng sửng treo cao chín tầng trời, xung quanh nó ngàn vạn tinh cầu đa sắc
thái, đa hình dáng đang chậm rải xoay vòng, lại có ngọc vân lượn lờ hạc tiên
giá ngự, kim long, hỏa phụng hình thể to lớn ôm lấy kiến trúc thỉnh thoảng
thò đầu ra khỏi tầng mây.

Bên dưới thiên binh, thiên tướng thần giáp uy nghiêm, pháp khí sáng chói
đứng đầy một mảnh, phủ phục trên mặt đất hướng mắt lên cao.

Một chiếc hoàng kim tọa được kéo bởi hai đầu Ly Long to lớn đang đằng vân giá
ngự, bốn bề văn võ bá quan y phục bất đồng đạp mây triều bái, có nam nữ ,
già trẻ nhưng tuyệt nhiên ai nấy đều mang theo khí tức siêu phàm thoát tục.

Ngồi trên bảo tọa một vị trung niên anh tuấn, nhìn qua mấy phần thư sinh nho
sĩ, hắn vận cung bào đầu đội đế quan, khí định thần nhàn tiêu diêu tự tại ,
trên thân long uy chập chùng tựa bực đế vương hoàng giả, như thần, như thánh
, đôi mắt xa xăm phát ra tinh quang, nhu hòa thân thiết lại sâm nghiêm kiệt
ngạo khó bề thân cận.

Lúc này bên dưới có tiếng hét dài gấp gáp xé tan bầu không khí tịch mịch " Bệ
Hạ...Không xong rồi...thực không xong rồi "

Một đại hán thân mang xích kim chiến giáp, lưng vác trọng phủ, khuôn mặt đen
nhẻm râu ria xồm xoàm, trên đôi mắt có thể nhìn ra mấy phần mơ màng, hắn quỳ
rạp ở đó run rẩy nói không thành lời.

" Chiến Thiên... Ngươi lại lén uống rượu rồi gây họa chốn nào phải không ? "
Nam tử trên bảo tọa khẽ cất lời, thanh âm trầm thấp cuồn cuộn như thủy triều
vang vọng bốn bề.

" Không...À..Thần chỉ uống một chút, không say...không say a... ".

" Hồ nháo... Nói xem có chuyện gì, không đầu không đuôi trẫm cấm ngươi ngàn
năm không được uống rượu "

" A... là thế này.. thần ghé Tử Tiêu Cung cùng Thái Hoàng Tiên Quân đàm đạo
... chủ yếu là nói về chuyện nhân sinh, cùng ca tụng công đức bệ hạ...Thái
Hoàng kia vậy mà học rộng hiểu nhiều khiến Chiến Thiên thần cũng mở mang đầu
óc ".

" Rồi sao nữa, đừng nói với trẫm rằng ngươi được mở mang nên chạy đến đây ca
tụng công đức ".

" Không...Hai huynh đệ thần lâu ngày gặp mặt cũng chỉ uống hết hai trăm cân
Như Ý tửu, đàm luận hết ba ngày ba đêm, nói qua vạn sự nhân sinh, cảm thấy
tương đầu ý hợp....say a... say tình...đúng rồi, là say tình ".

" Ngươi giởn mặt với ta ? rốt cuộc muốn nói chuyện gì ? không rõ đầu đuôi...
người đâu...Lôi ra Thiên Nam môn chém... "

" Bệ hạ.. khoan.. hảy khoan để thần nói rõ đầu đuôi, chuyện này trọng đại "
Chiến Thiên run lật bật quỳ mọp trên mặt đất.

" Nói ".

" Sau khi nói chuyện nhân sinh cảm giác thập phần huyền diệu lại nắm bắt huyền
cơ, mở mang đầu óc... Thần quay trở về, trên đường ghé ngang Thanh Loan điện
cùng hai vị đạo tôn đàm luận kỳ nghệ, thực sự hai vị đạo tôn kỳ nghệ uyên bác
, xuất thần nhập hóa ... thần xem ra lấy thiên hạ làm bàn cờ, giang sơn làm
chiến trường..nhìn mà kinh hãi ".

" Ngươi...Ngươi " Nam tử trên bảo tọa đổ mồ hôi hột, mặt đỏ như đít khỉ một
tay vỗ về phía hư không, lập tức hư không chấn động dữ dội sát na sau sụp đổ
chỉ thấy phía trước một vùng tối đen hoang phế.

Chiến Thiên cơ hồ ướt cả đáy quần, hắn lắp bắp chữa cháy " Thần không dám
hoang phí một chút thời gian, đằng vân mà về Trấn Tiên ngục... ô hay...trống
trơn... không có lấy một cái bóng, thần mới cấp tốc đến đây bẩm báo ".

" Cái gì ? ... "

" Dạ...toàn bộ trọng phạm đã vượt ngục..."

" Ngươi...Ngươi...sao không nói sớm, đáng chết, người đâu... Lôi hắn đi treo
lên Thiên Nam Môn, Phong, Hỏa, Lôi chờ lệnh ...".

" Thần bị oan a ... bệ hạ anh minh "

" Anh minh cái đầu ngươi..Thiên phạt thụ hình, róc xương, lóc thịt đánh nát
thần hồn Chiến Thiên này, đày xuống hạ giới làm kiếp súc sanh .... Điều động
thiên binh khóa chặt tứ thiên lộ truy bắt trọng phạm ".

Lập tức Thiên Chung đánh lên từng tiếng dài cuồng chấn hư không, ngàn vạn
thiên binh thiên tướng đằng vân giá vụ mà đi một mảnh dày đặc, tinh kỳ bay
phất phới.


Nghịch Thiên Nhất Mộng - Chương #1