Ba Năm, Liệu Huynh Có Đến?


Người đăng: nguyenngoclong

Bắc đồng bằng phía trên, hai cái người đang bị thiếu nữ truy đuổi một già một
trẻ.

"Mẹ nó chứ! Ngươi ngắm ai không ngắm đi ngắm Hồn Sư cảnh giới đỉnh cao người!"

Chu Diễn một bên đánh ra Tam Kình võ kỹ chống trả, một bên lại hét đối với
Sinh Lý Nhược.

Sinh Lý Nhược bất quá không trả lời, thân thể khựng lại rồi lăn một vòng hướng
thiếu nữ.

"Hai cái đại * tặc! Chết đi!" Lệ Đào giận dử mắng, nàng chỉ ngang qua tắm
rửa như thế xui xẻo!

Mệnh hồn của nàng là một cái bông hoa sen, mỹ lệ vô cùng.

"Thất Diệp Liên!" Chu Diễn cả kinh, trời sinh mệnh hồn hi hữu a!

"May mắn mới chỉ có Tam Diệp, nếu là Ngũ Diệp ta chết chắc!"

" m Dương đồ! Tuyệt thế Luân!" Chu Diễn nhẹ quát, sau lưng hắn hiện ra một cái
m Dương đồ chậm rãi xoay chuyển.

Mệnh hồn của Chu Diễn là đây! Hắn có hai cái mệnh hồn là Hỗn Độn Côn Bằng và m
Dương!

Hỗn Độn Côn Bằng mà xuất hiện, Thiên Châu mấy tên Thánh Tử sẽ gào xuất hắn đỡ
không nổi!

"Hừ, tà ma quỷ đạo! Xem Tam Diệp Loạn Vũ!" Lệ Đào nhíu máy, đánh ra một cái
hồn kỹ.

Từ hoa sen ba cái lá bị trích ra quỹ tắc di chuyển cực loạn hướng Chu Diễn
đánh đến.

"Ha ha! Ba cái lá mà cũng xưng Loạn Vũ!" Chu Diễn nhịn không được cười lớn,
nếu nói Loạn Vũ thì Minh Mộc Tiên Tử ngàn vạn vô tận diệp loạn vũ a!

"Trai hiền không cùng nữ đấu! Hữu duyên gặp lại!"

Hắn mở miệng, có Thất Diệp Liên mệnh hồn người chắc chắn bối cảnh mạnh mẽ, hắn
cũng không phải sợ mà là cần thời gian.

Nếu cái đó bối cảnh mà ban bố truy nã lệnh thì bảo hắn tu luyện bằng niềm tin
cùng hi vọng?

Dù sao người ta là nữ nhân, chịu khổ.

"Cực m Tốc!" Chu Diễn nắm lấy nằm giả chết Sinh Lý Nhược, hắn tốc độ vèo vèo
chạy đi.

"A a a!" Lệ Đào tức giận hét lớn.

Nam Diễm thị trấn gần đó, Chu Diễn cùng Sinh Lý Nhược âm trầm.

Chu Diễn : "Ngươi có thật sự là…"

Sinh Lý Nhược : "Ngươi có thật sự là…"

"Là ngươi mẹ!" Chu Diễn một cái tát quật đến.

"Mẹ ngươi là!" Sinh Lý Nhược cũng đánh ra quả đấm.

Oanh! Khu đất bị đập ra một cái hố to, mỗi người đều lui bảy trượng xa.

"Bằng Hữu!!!!" Chu Diễn cùng Sinh Lý Nhược lệ nóng chạy đến gần nhau.

"CẨU BẰNG HỮU! ÔM NGƯƠI MẸ! LĂN CHO TA XA!" Bỗng, Chu Diễn hét lớn một cái tát
oanh cho Sinh Lý Nhược ngã chổng vó.

Nam Diễm thị trấn, Tống gia.

Đại đường bên trong, Tống gia một số trưởng lão, chấp sự cùng ngồi an vị trên
ghế Gia Chủ sắc mặt âm trầm.

"Cha ! Cha! Phải làm chủ cho con, hắn phế đi con Võ đạo căn cơ! Mệnh hồn lại
bại nhược!"

Tống Tiểu Điểu khóc ra nước mắt nói.

"Phải không!? Ngươi là Võ đồ hậu kì, Hồn đồ hậu kì! Lưỡng đạo cùng tu mà không
làm gì hắn?"

"Hắn… Hắn…" Tống Tiểu Điểu nhất thời nghẹn hóng, hắn rõ ràng là bị nói tiện
cho bất tỉnh.

"Câu nệ tiểu tiết! Theo ta đi đến cái đó Liễu Ngọc nát nhà đòi một cái lời
giải thích!"

Một cái thân ảnh hiện ra ở phòng nghị sự môn, thiếu niên mang vẻ mặt kiêu ngạo
vô cùng.

"Ca ca!"…

Đại khái khoảng 20 phút, Tống Sơn Điều cùng Tống Tiểu Điểu đã đi đến Liễu Ngọc
gia.

"Mẹ nó! Chết tiểu tử! Lăn ra!" Bởi có Võ giả trung kì người theo sau, Tống
Tiểu Điểu dũng khí tăng lên.

"Tại sao ngươi không lăn vào đây?" Bên trong truyền ra một đạo bình thường
giọng.

Không đợi Tống Tiểu Điểu trả lời, một cục gạch thần thánh đã cực tốc bay đến.

"Hừ!" Tống Sơn Điều lạnh hừ, nhẹ phất tay vỡ nát.

"Ồ, Võ giả hệ Võ giả cảnh trung kì!" Chu Diễn kinh ngạc.

Hắn thân ảnh xông ra ngoài, một trận chiến ma luyện tốt!

Thiên Châu. Thần Nguyệt Cung.

Đại đường bên trong, vô số xinh đẹp nữ tử trưởng lão, cùng Cung Chủ đang bàn
luận.

"Tử Nguyệt cho ngươi cái ý kiến!" Cung chủ Nguyệt Tình nhìn sang tuyệt thế
dung mạo đeo mạng nữ nhân.

"Không! Ta không đồng ý hôn sự này!" Tử Nguyệt kiên định vô cùng nói.

"Tại sao lại không?" Một cái giọng ngạo đến ai muốn đấm, đá vào trym hắn vang
lên" Tử Nguyệt Tiên Tử là Tổ Nguyệt Thể, Ta Mộ Dung Vô Địch Tổ Nhật Thể"

"Quá hợp, nếu song tu thì thực lực hai tăng mạnh… Nhỉ?"

Tử Nguyệt giận dữ rồi!

"Hừ, ngươi năm đó cùng Chu Diễn đánh đánh cũng không thắng!"

"Chu Diễn… Ồ, hắn dung hợp thất bại rồi chết, mà không chết cũng phí, một đời
Côn Bằng nhất mạch Hỗn Độn Hoàng a!"

Mộ Dung Vô Địch dùng giọng khinh bỉ.

"Ba Năm! Ba Năm sau hôn lễ sẽ cử hành!

Quay người, Mộ Dung Vô Địch rời đi.

"Ba năm, liệu huynh có đến?" Tử Nguyệt ở trong căn phòng của mình khóc nác.

Nàng nghĩ lại những ngày đó, ngày chơi đùa vui vẻ, những ngày gặp được thiếu
niên.

Hôm đó, thiếu niên toàn thân bẩn thỉu, nàng là một cái Tử Nguyệt Tiên Tử sạch
sẽ.

Không hiểu vì sao, cái định mệnh lại gắn kết nàng cùng hắn.

Một cái bức thư phóng đi, phóng tới tận đâu đó không biết.

Nam Diễm thị trấn, Chu Diễn sắc mặt âm trầm, hắn đứng trên Tống gia huynh đệ
cái thi thể.

“Ba Năm! Ta sẽ đi đến cướp muội về!”

“Thiên lần nữa muốn sửa đổi duyên tình, ta lại phải Nghịch Thiên”

.

..

.

Góc thông báo : Vì một số lí do cá nhân nên, truyện hai chương còn lại rút
ngắn còn 1 và đến chiều mới có chương!

Mong các bác thông cảm cho ta, việc học hành còn nhiều lắm a! Like, Vote 10s
mà ấn cảm ơn sau khi đọc xong!


Nghịch Thiên Côn Bằng - Chương #4