Người đăng: phongprovn
Buổi sáng như mọi ngày của hắn lại tới, thức dậy,chỉnh chu thân
thể các kiểu,ăn sáng, sau đó cầm một xấp sách dày cộm hướng võ
đường đi tới,nhìn Mộc tử đang ngủ ngon lành hắn cũng không nỡ kêu
tỉnh, nên ghi một tờ giấy đặt lên bàn ăn, sau đó mới an tâm bước đi.
Ở long cung cũng có tàng kinh các cùng tàng thư các nhưng hắn chỉ
có thể mượn sách ở tàng thư các mà thôi, tàng kinh các thì cũng
quên đi, nơi đó chỉ có công pháp vũ kĩ, mấy thứ đó hắn thiếu
gì?...
Thứ hắn cần, đến mức bất chấp muốn vào đó thì đơn giản là nó
chứa rất nhiều bí mật kinh thiên mà những bí mật tất nhiên là có
sức hút rất lớn đối với hắn... đáng tiếc tàng kinh các có một
tầng bảo vệ nên hắn cũng đành bất lực, mỗi lần đi qua đó hắn lắc
đầu tiếc nuối chỉ biết nhìn với đôi mắt ao ước cùng một chút thất
vọng.
"Nghịch ca... " Một âm thanh nhỏ vang lên sau lưng hắn,
Sau lưng hắn là một dị thú một phần giống hươu, một phần giống
long, lại có phần giống chó ,màu lông sắc đen tuyền huyền bí đi
bằng bốn chân, trên lưng có một đôi cánh nhỏ, thân hình cũng ko lớn
từ đầu đến chân dài chỉ vỏn vẹn 50 cm, đôi mắt cực kỳ sáng, âm
thanh đúng là từ dị thú này vang lên
"Tiểu tuấn... đệ được Hắc thúc cho phép ra ngoài rồi sao?... hay là
tự trốn ra vậy.. " Hắn quay lại nhìn dị thú giọng đùa cười nói,
Dị thú nghe vậy chạy đến bên cạnh hắn hai mắt vênh vênh lên như đang
cười, nói:
"Ca biết tính ta mà... tất nhiên là trốn ra rồi... ở trong nhà chán
lắm... bên ngoài này dễ chịu hơn nhiều... ca còn nhớ là dạy đệ võ
công đó... "
Nói một chút về con dị thú này, nó là con trai của " Hắc quản gia"
tên là Hắc tuấn, nhỏ hơn Ngao nghịch nửa năm, tính tình không cần
nói, phá phách phá hoại tên này mà xếp thứ hai thì không ai dám
nói vị trí thứ nhất là có...
"Vậy đi đến võ đường đi... ta dạy đệ học võ a... nhưng trước tiên
phải bắt kịp ta đã... "Hắn vỗ vai Hắc tuấn nói, sau đó hướng phía
võ đường bay đi, Hắc tuấn cũng ba chân bốn cảng chạy thôi, tiếng
cười nói vang khắp long cung,
Long cung vốn rất rộng lớn người cũng rất nhiều nhưng vừa nhìn thấy
hai tên vương bát đản liền vội vàng né tránh, tâm trạng mọi người
không khó chịu trái lại còn mỉm cười niềm nở với hai tiểu phá
phách.
Trước sân Võ đường một người mang võ phục màu trắng lộ ngực đứng
dựa lưng vào gốc cây tùng, người này có vẻ trẻ tuổi, khuôn mặt khá
điển trai pha chút người âu với đôi mắt xanh và mái tóc vàng,những
dải băng cuốn chặt từ bàn tay lên gần hết cánh tay,
Hai tay của hắn khoanh trước ngực,đôi mắt của hắn vừa nhắm lại thì
đôi tai dài nhọn của hắn liền nhúc nhích nhè nhẹ như nghe những âm
thanh hỗn tạp bay trong gió, bất ngờ mở mắt ra, quát:
"Con không mau vào đi... "
Bên ngoài một con rồng và một con chó con nào cũng trông ngơ ngơ ngu
ngu nhưng cực kỳ dễ thương a rón rén như ăn trộm bước vào, cả hai
cùng liếc đôi mắt to tròn nhìn Người đó ,nói :
"Bạch vũ lão sư... "
"Cốp cốp... đó là hình phạt cho hai người các ngươi... ánh mắt của
các ngươi là gì ?... không phục sao... "Bạch Vũ không thương tiếc gì
đấm thẳng hai cú đấm to như cái bát vào đầu hai con động vật nhỏ
khiến hai con long cẩu co co giật giật như bị động kinh tới tháng
vậy.
"Phục.. phục... "Cả hai cắn răng cắn cỏ bám vào chân Bạch vũ nói.
"Tốt... còn không mau theo ta vào lớp... "Bạch vũ quay lưng bước vào
võ đường, Ngao nghịch cùng Hắc tuấn thì vừa xoa đầu vừa bay chạy
vào sau.
Bên trong võ đường được bố trí đơn giản nhưng lại rất rộng rãi
thoáng đãng, lít nha lít nhít cọc rơm cũng không khiến nơi này quá
mức áp bức khó chịu, đáng chú ý là nơi này hình như không phải võ
đường mà là sở thú, ko hai cũng ba chục loại thú nhỏ ở đây,
Ngao nghịch cùng Hắc tuấn tìm một chỗ ngồi xuống chuẩn bị nghe
Bạch vũ thuyết giáo, đây tất nhiên không phải lần đầu tiên NGao
nghịch cùng Hắc Tuấn đến đây nhưng lúc nào vào thì Bạch Vũ luôn
nói đúng như đúc lặp đi lặp lại đúng không sai một từ:
"Như đã biết tu luyện là một quãng đường dài, rất dài, dài đằng
đẵng phải đi từ luyện thể cảnh đến tiểu yêu cảnh,rồi đại yêu cảnh,
yêu vương, yêu hoàng, yêu tông, yêu tôn, yêu thánh, yêu đế, yêu thần, yêu
tổ... mỗi cảnh giới đều chia làm sơ kỳ trung kỳ hậu kỳ đại viên
mãn nhưng luyện thể cảnh lại khác nó có đến cửu trọng trên cửu
trọng là đại viên mãn, phía trên càng có là vô thượng cảnh mà không
có cảnh giới nào có...
Vì Luyện thể cảnh rất quan trọng với yêu tộc ta, một phần là nó
quyết định khá nhiều đến tiềm lực sau này vì ai cũng biết là muốn
nhà cao thì phải có móng nhà khỏe đúng không?... một phần khác là
nó cần thời gian để lắng đọng mới có thể vững chắc, là thời gian
tốt nhất để rèn luyện sức khỏe nên ngoài ra vì lo ngại một số
người không có kiên nhẫn mà mạo hiểm thức tỉnh võ hồn mà dẫn đến
căn cơ lung lay kết quả không đi xa được nên triều đình đã ban bố
người trên mười tuổi mới có thể thức tỉnh võ hồn... "
Bạch vũ nói thì cứ nói còn Ngao Nghịch hắn quậy vẫn cứ quậy,hắn
nghe một lần liền thuộc chứ đừng nói là đã nghe hơn trăm lần rồi,
Hắn chu chu cái miệng nói trước đến đâu thì Bạch vũ mới nói đến
đó cứ như kiểu hắn là thầy không bằng khiến ai trong lớp cũng ôm
cái bụngcủa mình cười khúc khích.
"(một ngàn tám trăm chữ)... và cuối cùng thầy giới thiệu với các
em người bạn mới... Hồ Mộc Tử, mời em vào... "Bạch vũ sau một hồi
luyên thuyên các kiểu thì chỉ tay ra ngoài cửa nói, nói đến khoảng
này thì khung cảnh buồn cười đến cực điểm, một người thuyết giáo
cho cả lũ súc sinh cũng thôi đi, bây giờ còn chỉ tay mời một con hồ
ly vào, thực sự không cười cũng không được.
"Chào tất cả mọi người... Mình là Hồ Mộc Tử, thuộc hoàng tộc
Nhật nguyệt thiên hồ... mọi người hay gọi mình là Mộc tử công
chúa... mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn... "
Bên ngoài một con hồ ly trắng muốt, đôi mắt tinh lanh láo liết nhìn
lộ vẻ thông minh cùng một chút ngây thơ trong sáng, tất nhiên là con
cáo này cùng con cáo hôm qua là một, cùng là Hồ Mộc Tử mà thôi,
Hắn thì không sao nhưng bạn cùng lớp của hắn đa phần là con của cấp
dưới cha hắn,làm sao biết được con hồ ly mới đến đây liền ở chung
một phòng, ngủ chung một giường với hắn chứ, ai ai kể cả nam lẫn
nữ đều trầm trồ gào rú như kiểu fan cuồng gặp idol không bằng.
"Được rồi em tìm chỗ ngồi đi... Gần tiểu thái tử có khoảng trống
đấy... em vào đó ngồi đi" Bạch vũ nhìn Hồ mộc tử nói.
Tất nhiên kể cả Bạch Vũ không nói thì Hồ Mộc Tử cũng hướng phía
Ngao Nghịch đi tới trong bao tiếc nuối của đồng bạn, còn hắn thì
lắc đầu cười khổ, nói thầm:
"Cái đuôi sao khó chặt thế này... Ơ mà không phải mình có để lại
thư tín cùng bản đồ sao?... đáng ra là con hồ ly này phải ở phòng
Hắc thúc chứ?... làm sao lại đến đây cơ chứ... "
Đôi mắt của hắn láo liết nhìn qua nhìn về như kiểu nôn ngóng sốt
ruột lắm, một bàn tay cẩu mà đen đặt lên long thân của hắn khiến
hắn giật mình, mỏm cẩu của Hắc Tuấn chu ra, nói:
"Được ngồi gần công chúa... sướng nha... "tiểu thái tử" ca ca... "
"Ngươi câm đi... " Hắn quay sang hăm dọa Hắc tuấn, trong lớp ai cũng
gọi hắn là tiểu thái tử thay cho Ngao Nghịch không phải vì thân phận
của hắn mà do tên này cứ vào lớp là hô lên tiểu thái tử tới, thù
này hắn còn chưa tính sổ với Hắc tuấn a
Đang định nợ cũ nợ mới một vố thì một bàn tay đánh mạnh vào đỉnh
đầu hắn cùng âm thanh lạnh nhạt:
"Ngươi dậy sao không kêu ta?... mà ngươi nói ai là cái đuôi hả?... còn
cái này mà ngươi gọi là bản đồ sao?... "
"Ách... ta... "Hắn nhìn Hồ Mộc Tử như áo tím lúc tức giận, hắn bị
áo tím bắt nạt nhiều quá sinh ra sợ hãi trong tim không dám phản
bác lấy một câu.
Lúc này Bạch vũ không biết vô tình hay cố ý mới giơ tay một cái
bóng hờ trảo bắt lấy hắn khoảng cách giữa hắn và Bạch vũ căn bản
là xác nhau tốc độ lại nhanh nên hắn căn bản không kịp phản ứng bị
kéo lên đứng bên cạnh Bạch vũ, sau đó bạch vũhướng dưới lớp nói:
"Hôm nay có bạn mới nên thầy đã mời tiểu thái tử lên đây để kiểm
tra thực lực của lớp chúng ta... ai đánh thắng hắn sẽ phá lệ được
thưởng... "
"Phần thưởng là gì vậy lão sư... phải nói thì chúng em mới có
động lực chứ... phải phải đó... ai chẳng biết Tiểu thái tử là
luyện thể tam trọng chứ... "Tất cả nhao nháo cả lên hướng Bạch vũ
phát biểu.
"Phần thưởng à... tất nhiên là được thay chỗ ngồi của hắn được
ngồi cạnh công chúa rồi... "Bạch Vũ giơ tay về hồ Mộc tử nói.
"Ồ... "Cả lớp ồ lên phấn khích tột độ cứ như kiểu phần thưởng đó
rất lớn vậy.
Hắn nghe vậy lúc này mới chửi ầm trong bụng : " lão sư cũng quá vô
liêm sỉ đi... dùng cả mỹ nhân kế cơ à?... rõ ràng biết ta ghét đám
này mà vẫn dùng cái kế khốn nạn này... tiến không được sẽ trượt
vỏ dưa mà lùi cũng không xong kiểu gì cũng đạp vỏ dừa... có chết
ta không chứ... đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa tiến thoái lưỡng
nan mà... "
" Ai lên trước nào?... "Bạch Vũ như xát muối vào trái tim hắn bắt
đầu mời người lên.
Cả lớp lập tức lặng ngắt như tờ, căn bản bị Ngao nghịch thực lực
cho sợ hãi không tự tin dám giơ tay lên 1 vs 1 với Ngao nghịch.
"Nếu vậy... để tăng thêm phần kịch tính... tất cả cùng lên... ai trụ
được rồi tính tiếp... "Bạch Vũ nói ra một câu khiến hắn tức điên
người, tuy ở đây đa số là nhất trọng, môt số là nhị trọng nhưng là
ba mươi người a, là ba mươi người đó.
"Anh em lên... đập hắn đi... "
Âm thanh như chất xúc tác một hai ba rồi mười.. hai mươi ba mươi người
hướng hắn xông tới,
"Lão sư... ngươi cũng thật quá vô sĩ đi... "Hắn cũng không thể đứng
cho người khác đánh được, hướng Bạch Vũ nói một câu sau đó hướng
đám động vật như lang như hổ hướng hắn vồ tới.