Oan Gia Ngõ Hẹp...


Người đăng: phongprovn

Buổi tối tại Long cung, không khí buổi tối cực kỳ yên tĩnh trái
nghịch hoàn toàn với khung cảnh đèn đuốc sáng trưng của long
cung,Ngao nghịch lặng lẽ xé nát những dải băng, chúng khiến hắn khó
chịu sau đó rời khỏi giường hướng''ngự thiện phòng'' phóng đi, căn
phòng của hắn khá gần phòng ăn nên căn bản không có quá nhiều khó
khăn.

Đã một ngày hắn không ăn gì rồi, bụng hắn đang cồn cào lên trong căn
đói, thật sự rất đói như có cảm giác nếu không ăn thì hắn sẽ chết
vì đói vậy.

Vì long cung cũng có phòng nấu ăn, cũng khá gần nên hắn chỉ tốn 30
phút là đã đến trước cửa phòng, căn phòng không quá nhỏ nhưng cũng
đủ đội đầu bếp 30 người chạy ngược chạy suôn nhưng bây giờ đã tối
nên không có ai cả.

Hắn mở cánh cửa lớn ra rón rén nhìn một vòng phát hiện không có
ai cả liền bước vào nhẹ nhàng đóng cửa lại, thờ phào nói:

"May quá không có ai cả... "

Nói xong là hắn thong thả đến phòng nguyên liệu cầm một nắm lớn
nguyên liệu đủ cả thịt, cá,rau củ quả... có trên trăm loại, nói là
nhưng hắn là yêu thú, ăn chừng này chỉ là nhét kẽ răng thôi

"Xèo... "Ngao Nghịch cầm một viên đá màu đỏ cam quăng vào bếp thì
ngọn lửa lập tức vụt ra, động tác cực kỳ thuần thục, rõ ràng
không phải lần đầu hắn làm bếp.

"Một cân địa long cẩu xắt lát... một chút lá thạch thảo... lại một
chút muối... "Ngao nghịch một bên cầm dao, con dao khá to nhưng đã quen
nên nó không gây bao nhiêu khó khăn cho hắn, xắt từng miếng thịt giống
nhau như đúc bỏ vào chảo dầu đang sôi sùng sục một bên thì lầm bà
lầm bẩm công thức nấu ăn.

Một con rồng trong bếp chạy tới chạy lui cầm con dao to bản thái
thái cắt cắt, lại nhẩm nhẩm lẩm bẩm như kẻ điên,cảnh tượng lúc
này thừa sức khiến người ngoài cười nghiên cười ngả, cười không
thấy tổ quốc đang ở đâu mất...

"thơm quá... tay nghề của mình không xuống mà còn tăng lên a... tiếp
tục món tiếp theo thôi... hắc hắc"Ngao nghịch đổ món xào của hắn
vào một cái dĩa to đùng, đưa lên mũi hít hà, sau đó để sang một
bên, tiếp tục đổ dầu vào,lại lôi ra một con cá to cạo vẩy, cắt
đầu...

"Linh thủy... một chút ớt có vẻ hợp hơn... "Ngao nghịch sơ chế con
cá xong liền quang vào chảo dầu, rắc một chút muối tiêu lên sau đó
lại rắc thêm chút ớt lên,màu sắc từ từ ngả vàng, hắn lật con cá
lại khiến dầu bay tung tóe trông rất đẹp mắt.

Hắn đang chăm chỉ làm việc thì một bóng đen đẩy của bước vào đóng
cửa lại một cách bình thản mà nhẹ nhàng, bóng den lướt đi trong
bóng đêm như có như không, một bàn chân cáo từ từ vương lên đem dĩa
thịt của hắn ngốn mất.

"Hít hà... thơm quá... "Ngao nghịch lại tiếp tục hít hà thành quả
của mình,đúng là mèo tự khen mèo dài đuôi mà, hắn đặt thành quả
của mình xuống thì thấy món thịt xào của mình không cánh mà bay đi
đâu mất,hắn lập tức rống gào lên:

"Đâu mất rồi... ta mà tìm ra thì ngươi chết với ta... "

Hắn loay hoay tìm cả căn phòng bếp cũng không thấy lấy một mảnh nhỏ
của món thịt xào của hắn, đến một chút nước sốt cũng không
có,không còn cái gì thì hắn làm sao mà đánh hơi ra nên cũng vô
dụng,

Hắn chỉ biết ngao ngán lắc đầu nhưng lúc hắn nhìn về món cá thì
hai mắt hắn sáng lên, một nụ cười âm hiểm hiện lên trên khuôn mặt
khiến hắn càng thêm đáng sợ, hắn vương tay tóm lấy bịch ớt cho tất
cả vào con cá chiên của hắn,nói :

" để ta xem ngươi có chịu lên tiếng ko?... đừng tưởng ta không biết
ngươi là ai... "

Nói xong hắn đặt món cá chiên vào vị trí của món xào, thản nhiên
làm tiếp món khác, ngoài mặt thì không để ý thản nhiên làm việc
nhưng thật chất thì hắn chăm chú nhìn dĩa thức ăn còn hơn con đĩa
đói nhìn thấy con trâu béo nữa.

Không ngoài dự đoán, một bàn tay đen kịt lại thò lên ngốn lấy dĩa
cá chiên với tốc độ ánh sáng, hắn tất nhiên thấy nhưng không ra tay
ngay mà đứng đó cười cười như biết chuyện gì xảy ra tiếp theo,

hắn quay sang nắm lấy một quả như quả cam, tỏa ra khí lạnh nhàn
nhạt, dùng lực ép thành nước, sau đó cho thêm chút đường vào, thả
thêm vài cọng dược tính hàn lên đợi hung thủ xuất đầu lộ diện

"Cay.. cay chết ta rồi... Ách... "Âm thanh lanh lảnh như chuông vang lên
nhưng lập tức im bặp nhưng chừng đó cũng đủ hắn biết nơi hung thủ
đang trốn, hắn vụt biến mất,

Xuất hiện tại nơi vừa phát ra âm tránh hung thủ chạy mất nhưng hắn
phát hiện mình sai rồi, không có ai ở đây cả, đầu hắn ong ong lên,
hai mắt hắn lần này sáng lên một vẻ sáng tỏ, hắn lạnh lùng nhìn
về phía góc như hung thủ đang ở đó vậy,âm thanh lạnh lùng đến lạnh
người nói:

"Thiên phú thần thông của thần thú chỉ dùng để "ăn chồng" vậy
sao?... thật để ta mở rộng tầm mắt... Ai thì ra mau mau ta còn tha
cho... không thì đừng trách... "

Hắn từng đọc qua rất nhiều sách đa phần là về thần thông của các
thần thú,nếu ai hỏi hắn tại sao thích đọc thì hắn sẽ trả lời đơn
giản là hắn thích thì hắn đọc thôi, trong cung hắn không ai có khả
năng ẩn thân cao minh như thế cả và căn bản họ không cần làm thế,
chỉ có vị tiểu hồ ly mới tới đây mà thôi

Hắn từng thấy một trang trong thần thú bí điển có nói đến thần
thông " hóa ảnh ", tên khá đơn giản nhưng nó không đơn giản như cái tên
của nó, nó là vô thượng thần thông của Nhật Nguyệt thiên hồ,là vô
thượng thần thông thì nó bá đạo cỡ nào chắc không cần phải nói.

Thần thông Hóa ảnh lúc đầu yếu chỉ giúp người sở hữu ẩn thân, khí
tức cái kiểu như một bộ vũ kỹ nhưng càng về sau thì nó có thể
khiến người đó như vô hình, như bước vào thế giới song song với
thực tại,thậm chí còn có thể "cách không ám sát",nó được gọi là
vô thượng thần thông cũng từ đó.

Ở đây chỉ có Nguyệt loại thiên hồ mới dùng được, huyết mạch càng
cao cấp thì khả năng thức tỉnh càng cao, Nhật thiên hồ cũng có thể
thức tỉnh nhưng rất thấp,vừa vặn vị kia là Nguỵệt thiên hồ a còn
về thân phận công chúa thì hắn chưa biết vì lúc đó hắn ngất xỉu
mất rồi.

Sâu chuỗi tất cả sự kiện lại hắn khẳng định kẻ cướp đồ ăn không ai
khác chính là Mộc Tử công chúa, còn vì sao hắn nhìn về phía góc
phòng thì hắn chỉ cảm nhận được ở đó có cái gì mà thôi, hắn tin
tưởng cảm nhận của mình đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín
phần trăm a... Quan trọng hơn là có cái dĩa cá chiên bị ăn dở đang
nằm ở đó muốn hắn tin là không có ai ở đó cũng khó...

Một lúc im lặng trôi qua thì ở góc phòng một ấn ký trăng khuyết
màu tím hiện lên tiếp tục đó đôi chân, bóng tối che phủ thân hình
bé nhỏ đó như bị mặt trăng hút vào, để lại là một đôi mắt đẫm
nước mắt, hai má hồng lên, hai chân ngắn củn bịt lấy cái miệng nhỏ
nhắn như không cho âm thanh vô tình bay ra,cuộn tròn nằm trong góc như
cục bông trông cực kỳ dễ thương khiến người có trái tim sắt đá như
hắn cũng bị tan chảy a.

"uống đi... ăn cay như vậy không tốt đâu... đói thì cứ nói ta... ta có
nói không cho ngươi ăn đâu... "Ngao nghịch ần cần hạ xuống đưa cốc sinh
tố mát lạnh đó cho Mộc tử sau đó ân cần nói.

Hắn hiểu, cực kỳ hiểu cảm giác đói đó,cực kỳ đói,đói đến cùng
cực, nên hắn biết cảm giác đókinh khủng như thế nào,cái cảm giác
khó chịu đến cùng cực đó, cái thứ đã khiến hắn biến thành con
quỷ chấp nhận giết chết bạn bè của mình để có cái nhét bụng để
rồi chỉ làm trò mua vui cho kẻ khác, hắn nhớ lại lúc đó mà mắt
hắn có chút cay cay miệng mang chút vị đăng đắng,

"Ngon quá... hết cay rồi... ngươi làm sao mà hay vậy... chỉ bổn cung
được không?... "

Mộc tử một hơi uống sạch cốc sinh tố, nhìn hắn cầu khẩn nói.

"Đơn giản... tìm chút băng chu quả.. vắt lấy nước rồi bỏ ít lá băng
trà vào... muốn ngon hơn thì có thể thêm chút đường... nó còn có
khả năng giúp thanh tịnh rất tốt cho loại âm lãnh như " bổn cung", cô
đó... "Ngao nghịch phát hiện Mộc tử rất thích nên vừa nói vừa lặp
lại động tác, đưa cho Mộc tử một ly sinh tố khác sau đó hướng bếp
mình đi tới.

"Chờ đã... ngươi không tức giận ta sao?... "Mộc tử nắm lấy đuôi rồng
của hắn, cúi gầm mặt nói.

"Giận?... ta làm sao lại giận người như cô chứ... chỉ là một người
đói bụng mà sinh tâm tà ác thôi mà... nhớ lần sau muốn ăn thì phải
xin ta nhớ chưa?... còn bây giờ cứ đợi ta... phải đủ món ăn mới
ngon..."Ngao nghịch nhìn Mộc tử cười nói, xong thì cong tay bung vào
trán mộc tử xem như một lời trách phạt,rồi cong đuôi thoát khỏi cái
tay nhỏ bé đó vụt đến trước cái bếp đang dần nguội tàn.

Một viên viêm thạch nữa được hắn ném vào, bếp lại đỏ lửa, hắn
lại làm tiếp công việc đầu bếp đang dang dở của mình,hình ảnh có
vài phần buồn cười đó lại lập lại trước mắt

"Tên... vừa ngốc... vừa xấu xí... không biết sau này còn có gặp
được người như hắn không?... để ta giúp ngươi a... " Mộc tử nhìn hắn
đôi mắt long lanh ánh lửa hồng, trong đầu những câu hỏi cứ bâng khuâng
hiện lên, sau đó cũng nhảy vào giúp hắn.

Cứ như vậy một con rồng làm đầu bếp, một con cáo làm phụ bếp,
khoảng không tỉnh lặng, mặt trăng treo cao kia như làm nền cho cặp đôi
long hồ này, thời gian cứ thế trôi qua, trên bàn ăn bày lên rất nhiều
sơn hào hải vị, mùi thơm bốc lên ngào ngạt..

"Ngươi... nấu ăn giỏi quá.. món nào cũng ngon... " Mộc tử nhìn một
mâm sơn hào hải vị, phì cười thành tiếng nói.

"ta tốn một năm để học đấy... mà " bổn cung" cô tên gì?... ta tên Ngao
Nghịch... người ngoài hay gọi ta là tiểu thái tử... "Ngao nghịch
cũng nhìn phì cười,

"Bổn cung họ Hồ... tên Mộc tử... người ta hay gọi là Mộc tử công
chúa... "Mộc tử vừa nói vừa ôm bụng chỉ mặt hắn cười.

"Mặt ta có gì sao?... được chưa?... "Hắn lấy tay quẹt đi lọ nghẹ trên
mặt,sau đó lại nhìn Mộc tử đang ăn dò hỏi.

"Hết rồi đó.. mau ăn đi... không nhanh là ta ăn hết đấy... "Mộc tử tay
không cầm lấy con gà nướng nhìn hắn cười nói.

"Để xem ai ăn nhanh hơn nha... "Hắn cũng cầm lấy con cá lớn, ăn lấy ăn
để,đôi lúc hắn tự hỏi mình không biết kiếp trước hắn là chó hay
là mèo mà thích ăn cá thế không biết.

Ba chục phút sau, bàn sơn hào hải vị đó chỉ còn một nắm xuong to,
con long, con hồ, con nào cũng có cái bụng như cái trống, cả hai đều
như hai cái bánh bao lớn chuẩn bị đem vào lò nướng vậy,

"Ngươi ra ngoài trước đi... ta dọn dẹp một chút sau đó ra gặp ngươi...
"Ngao nghịch nhảy người bay lên đem đống xương xỏ gom lại một đống
vứt đi,xong liền đem dám bát đĩa đi rửa sạch...

"Sao không để như thế.. hôm sau kiểu gì chẳng có người dọn... "Mộc
tử nhìn hắn lắc đầu nói.

"Nếu để người khác thấy sẽ sinh nghi... lần sau sẽ không được ăn như
vậy nữa... vả lại ta quen rồi... yên tâm đi ngoài chúng ta ra không ai
biết nhà bếp hôm nay đã có chuyện gì xảy ra đâu... "Ngao nghịch vừa
nói vừa đem chồng bát dĩa cất lại đúng vị trí cũ không chệch một
ly nào,

"Ờ ha... Vậy ta chờ ngươi ở bên ngoài... "Mộc tử hướng cửa bước đi
một lúc liền mất hút.

"Ừ... "Hắn nói một tiếng sau đó tiếp tục dọn dẹp,sau tất cả hắn
nhìn lại lần cuối không có gì khác trước khi hắn bước vào mới yên
tâm xoay người bước ra khỏi phòng bếp.

"Sao người còn ở đây?... "Ngao nghịch vừa khép cửa lại liền thấy
Mộc tử nằm cuộn tròn ở đó, lay lay người hắn hỏi.

"Ta không biết phòng ta ở đâu cả... "Mộc tử ủ rủ nói.

"Cái gì?... vậy lão quản gia không chuẩn bị phòng cho ngươi sao?...
"Ngao nghịch giật bắn người kinh ngạc nói.

"Đúng là có chuẩn bị phòng cho ta... nhưng ngửi thấy mùi hương thơm
nên ta chạy theo... kết quả ngươi thấy rồi đấy... ta quên đường về
phòng mình mất rồi..." Mộc tử âm thanh như muốn khóc nói.

"Long cung rộng như vậy... tuy không đến vạn phòng nhưng cũng không
dưới ngàn phòng biết là căn phòng đó ở đâu bây giờ?... nếu bây giờ
mà tìm thì có mà đến sáng cũng chưa chắc tìm ra... hay là thế
này, cô ở với ta một buổi.. rồi ngày mai ta nhờ hắc thúc dẫn ngươi
về... nếu không muốn thì... "Ngao nghịch nhìn về phía cánh cửa lắc
đầu nói.

"Được... không cần nói gì nữa... "Mộc tử cắt ngang lời của hắn với
giọng chắc chắn cùng đôi mắt so với trăng sao còn muốn sáng.

"Vậy cứ như vậy đi... đi theo ta... "Hắn gật đầu hiểu ý hướng căn
phòng mình bước tới, Mộc tử cũng theo đó chạy theo chẳng mấy chốc
đã tới căn phòng của hắn.

Hắn mở cửa bước vào, chờ Mộc tử bước vào thì hắn nhẹ nhàng khóa
cửa lại để tránh âm thanh phát ra quá lớn gây chú ý cho cấm vệ
quân, thở dài một hơi nhìn Mộc tử, nói:

"Cô lên cái giường đó ngủ đi... ta ngủ ở trên chiếc ghế này là được
rồi... "

"như vậy đâu có được... như vậy thì rất lạnh ,ta nhưng là ngủ nhờ
a... ngươi ngủ giường đi ta ngủ ghế cho... ít nhất ta còn có lông
,ngươi chỉ có vảy thôi... "Mộc tử nắm lấy cái đuôi của hắn nói ra
khiến hắn tức cười gần chết.

"Như vậy cũng không được... ta nhưng là con trai a... để ngươi ngủ ghế
thì con trai ta sinh ra làm cái gì nữa.. chết quách cho rồi... "Hắn
lắc đầu nói.

"Vậy thì phải làm sao?... ngươi với ta cùng lên ngủ một giường đi...
dù sao việc này cũng không ai biết mà... nếu Hắc thúc có hỏi thì
ngươi nói là ngươi ngủ ghế ta ngủ giường là được rồi... "Mộc tử
tinh ranh nói.

"Vậy... cũng... không... "Ngao nghịch vừa mở miệng nói thì bị Mộc
tử kéo lê vứt lên giường, Kèm theo một câu hăm dọa, nói:

"Vọng động tắc tử... "

Mộc tử nói xong thì cuộn tròn lại ngủ mất tiêu không cần nghe bất
cứ câu giải thích nào từ hắn nữa, cái giường cực kỳ rộng nên đừng
nói là 2 con thú nhỏ cho dù là hai mươi con cũng không xi nhê gì.

"Hài... đành vậy thôi... " Hắn bò lê qua bên kia giường gục đầu xuống
ngủ, hôm nay hắn đã quá mệt mỏi rồi, ngày mai còn phải dạy sớm
nữa chứ...


Nghịch Thiên Chi Quyết - Chương #7