Mộc Tử


Người đăng: phongprovn

Một năm từ ngày đó trôi qua thật nhanh, tại Ngự hoa viên của Lạc Long
cung, một con rồng màu đỏ dài chỉ khoảng 60 cm lộ ra thập phần nhỏ
bé giữa một vườn hoa rộng lớn tương đương một khu rừng có diện tích
gần một vạn km... để ở đó và không nói gì thêm...

Con rồng nhỏ nằm lăn lóc trên nền cỏ xanh mướt mượt mà, cầm trên tay
một cuốn sách dày cộm trong hàng ngàn cuốn sách mà hắn có,lật qua
lật lại nhanh một cách chóng cả mặt ,tiểu long xem dường như chỉ
tốn 1 giây để học thuộc một trang giấy vậy, nhìn bầu trời xanh
trong,khuôn mặt con rồng có chút non nớt đó lại toát ra cho người
khác một vẻ mặt sầu thảm như muốn chết...

"Nghịch nhi... con có bạn mới nè... " Một người mặc áo quần quản
gia bước tới, khuôn mặt khá dễ nhìn có chút trẻ như chỉ mới 32,33
tuổi mà thồi ,trong bàn tay của ông là một con tiểu hồ ly cực nhỏ
tầm 2,3 tháng tuổi nhưng cũng cực kỳ đẹp với bộ lông trắng muốt,
trên trán lại có ấn ký mặt trăng khuyết màu xanh rất nhỏ nhưng làm
sao chạy khỏi mắt hắn được.

"Lục thúc đấy à... Ai vậy lục thúc... con hồ ly đó là Nhật Nguyệt
thiên hồ phải không?... " Hắn đặt cuốn sách xuống rồi quay sang nhìn
lão nhân gia nở một nụ cười vui vẻ nói

Vị Hắc quản gia tên là Lục Cổ, việc nhỏ việc lớn gì trong nhà hắn
đều do một tay người này quản lí, quản lí cái long cung này không
cũng không dễ trăm công ngàn việc đều do người này một tay sắp xếp
hết,

Mà Lục cổ chưa tính thực lực sâu không lường được của mình chỉ
tính kinh nghiệm quản lí trăm năm cũng đủ nắm rõ cái long cung này
trong lòng bàn tay này rồi nên căn bản hắn có chạy đằng trời thì
ông cũng có thể đễ dàng tìm ra được,

Hắn lúc đầu gặp lão quản gia này đều hỏi ông thuộc tộc thú nào,
thực lực ra sao,từ đâu tới,... đáp lại những câu hỏi của hắn thì
chỉ là nụ cười ấm áp, một cái gõ đầu cùng bước chân đi xa của
Lục cổ mà thôi, vì lão cực kỳ ít xuất hiện chỉ khi cần thiết lắm
lão mới ra mặt hơn nữa quyền lực của lão cũng cực cao nên trong cung
thậm chí ngoài cung ai cũng cung kính gọi lão một tiếng hắc quản
gia.

Lục cổ không nói không có nghĩa hắn không cách nào biết, hắn chỉ
tốn 1 tháng để học " tiếng mẹ đẻ" sau đó tiếp tục dùng thời gian
còn lại vừa học cái khác vừa tranh thủ tìm kiếm thông tin về Lão
quản gia thần bí này,

Tên : Lục Cổ, Chủng tộc : Hắc Trạch, Thực lực : yêu thánh trung
kỳ,công việc: quản gia,???, kết quả sau chừng ấy thời gian tìm kiếm
lục lọi của hắn chỉ có vậy nhưng cũng xem là một thành công nhỏ
rồi.

"Chính phải... ta có chút chuyện phải đi gấp... chúc thiếu gia tu
luyện tốt..." Lục Cổ vừa gật đầu xác định thân phận của tiểu hồ
ly liền xoay người hướng long cung bước đi bỏ mặt hắn một mình cùng
con tiểu hồ ly nhỏ kia.

Hắn vừa thấy vị hắc quản gia bỏ đi liền phóng ngay đến con tiểu hồ
ly đang ằm đó một cách lười nhác, thật sự mà nói thì tiểu hồ ly
thật sự rất dễ thương, hắn thừa nhận chưa bao giờ gặp con vật nào
xinh xắn dễ thương như vậy.

"Nè... dậy đi... ăn gì xinh vậy... "Hắn vừa vân vê đôi tai cáo, vừa
cười cong cả mắt nói.

"Bỏ cái tay của ngươi ra... " Tiểu hồ ly bực tức ôm lấy hai tai mình
trừng trừng mắt, âm thanh ngu chuông bạc vang lên từ cái miệng nhỏ
nhắn xinh xắn đó.

"Âm thanh nghe vui tai thật... ta không buông đấy làm gì ta... "Hắn như
bị lời quát đó hút hồn mất, tất nhiên chỉ trong giây lát mà thôi,
hắn chuyển tay mình xuống cái má, bắt đầu nhéo cái má mềm đó,
cười tít cả mắt đến mức không thấy tổ quốc của mình ở đâu luôn.

"... muốn chết... mau xuống đây cho bổn cung... " Tiểu hồ ly tức giận
vùng lên vung lấy đôi chân cáo ngắn củn muốn bắt hắn thì hắn đã bay
lên cao mất rồi, nói là cao vậy thôi chứ cách mặt đất có ba mươi cm
mà thôi.

"... ha ha ha... chân ngắn thế làm sao bắt được ta... đến đây mà bắt
ta nè... lêu lêu... "Hắn trên không ôm bụng cười vật vã, làm mặt xấu
sau đó bay đi với tốc độ gà mờ như trêu chọc tiểu hồ ly.

"Dám khinh thường bổn cung... ngươi nghĩ ngươi bay là bổn cung không
bắt được ngươi sao?... "Tiểu hồ ly nói xong liền huyễn hóa thành hai
tiểu hồ ly, hướng hắn chạy theo.

Tiểu hồ ly vừa chạy được một lúc liền một đám mây dưới chân nâng
tiểu hồ ly lên như cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không vậy, chỉ tiếc tốc
độ so với dưới đất không nhanh hơn được bao nhiêu.

Nói là không nhanh nhưng lại nhanh không tưởng, chỉ một thoáng tiểu
hồ ly liền ở ngay sau lưng hắn,khoảng cách vừa đủ chỉ một bước
nhảy có thể nhảy tới, tiểu hồ ly liền phi thân phóng đến

"Cái gì?... ngươi bay được?... "Hắn vừa quay lại nhìn thì hai mắt
tròn xoe kinh ngạc nói, nhưng cho hắn phản xạ nhanh hơn thì muốn
tránh cũng đã muộn,khuôn mặt của hồ ly đã dán vào hắn mất rồi.

"Rầm... bắt được con giun ngươi rồi... "tiểu hồ ly thành công đẩy ngã
hắn xuống đất, phấn khích nói.

Nhưng bên dưới họ bây giờ là một dòng suối, đá cuội lởm chởm, nhô
lên ánh nắng càng khiến những viên đá đó thêm sắc bén,

"Nguy hiểm... cái đồ đại ngốc... "

Hắn liếc thấy vậy liền không chừng chờ dùng đuôi quấn lấy người
tiểu hồ ly xoay người mượn lực ném đi đổi lại hắn sẽ rơi xuống
nhanh hơn, có thể hắn sẽ bị thương nặng hơn.

"Tùm... A... Hừ... " Hắn rơi xuống suối, những mảnh đá đâm rách cả
ra thịt hắn nặng nhất là có một mảnh đá đâm xuyên qua cả bàn tay
hắn khiến hắn kêu lên trong đau đớn, lăn lộn một lúc hết đau hắn
dùng sức tàn còn lại bò lên khỏi dòng suối

"Tai sao ngươi lại làm thế?... Tại sao hả?... bổn cung cần ngươi làm
vậy sao?... "Hồ ly bước đến trước mặt hắn tức giận quát mắng

" Ta biết...Ta biết... chỉ là ta không muốn thấy máu trên đó mà
thôi... ta không muốn thấy thứ đẹp đẽ như vậy bị vấy bẩn bởi máu
mà thôi... "Hắn gật đầu chỉ vào Con hồ ly mệt mỏi như trút hết hơi
thở cuối cùng để nói ra vậy, hắn nói xong gục đầu xuống bất tỉnh
nhân sự...

"Ngươi... tỉnh lại... mau tỉnh lại cho bổn cung... mau tỉnh dậy đi...
ngươi chảy máu quá trời kìa... "Tiểu hồ ly nghe vậy trợn tròn
mắt,đặt bàn chân nhỏ bé lên người hắn rung lắc, nói

"Mộc tử công chúa... giao tiểu thái tử cho thần... "Hắc quản gia như
ma quỷ xuất hiện, không trách phạt tiểu hồ ly chỉ nhẹ nhàng vừa
nói vừa băng bó cho hắn,lão băng bó cực kỳ thuần thục chỉ một lúc
máu liền hết chảy,mảnh đá cũng được ông rút ra.

"Hắc quản gia... cho ta hỏi cái này được không?... "Mộc tử thở phào
nhẹ nhõm nhìn Hắc quản gia nói

"Được chứ... xin người cứ nói... "Hắc quản gia một mặt tươi cười
nói.

"Tại sao thứ phàm vật như vậy lại khiến hắn chảy máu... không phải
da rồng rất dày sao?... "Mộc tử chỉ vào mảnh đá còn vương máu nói.

"À... thì ra là vấn đề này... nó không phải loại đá bình thường
đâu... nơi này mỗi cái cây tảng đá đều trông có vẻ bình thường nhưng
nó không tầm thường đâu... người nhìn... "Hắc quản gia tháo găng tay
ra dùng mảnh đá đó đâm vào ngón tay của mình thế mà nó thật sự
đâm chảy máu vị yêu thánh này, sau đó rút ra thì vết thương liền
lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Làm sao lại lợi hại như vậychứ ?... hắn có biết cái này không?...
"Mộc tử kinh ngạc trợn tròn cả mắt nhìn hắn khiến đôi mắt càng to
tròn như muốn hút hắn vào mắt mình vậy.

"Tiểu thái tử tất nhiên biết... sắp tối rồi... chúng ta về thôi...
"Hắc quản gia bồng Ngao nghịch lên hướng long cung đi tới, Mộc tử
cũng theo đó chạy theo đôi mắt nhìn Ngao Nghịch không rời, bầu trời
theo bóng chân họ dần dần tắt đi nhường chỗ cho bóng đêm đáng sợ


Nghịch Thiên Chi Quyết - Chương #6