Cơ Duyên To Lớn.


Người đăng: phongprovn

Hắn vừa nhảy vào bên trong cánh cửa liền có sáu luồng hỏa diễm lao
đến đốt cháy thân thể của hắn nhưng lại không gây tổn thương cho hắn,
chỉ đốt nhục thân không đốt linh hồn,điều này khiến hắn phải thốt
lên sung sướng:

"Ô thật là vi diệu... "

Cảm giác ấm áp từ sáu ngọn lửa phả ra, hắn tách ra khỏi nhục thân
của mình, đứng một bên nhìn nhục thân mình bị lục đạo ngọn lửa
thiêu rụi,dần dần co lại thành một quả cầu...

ở một nơi xa xa nào đó, một vị hòa thượng cùng áo tím đang nhìn
hắn qua một cái kính lớn, vị hòa thượng trông cực kỳ trẻ
tuổi,khoác một bộ cà sa, đeo một dải phật châu, phật quang phổ
chiếu vạn trượng, sau lưng lại có "vạn dực thiên hổ" nằm ngủ, uy
nghiêm ngút trời,khí chất chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt
có được...

"Địa tạng vương, ta nhờ ông chăm sóc hắn được chứ?... "

Áo tím ngả lưng ra ghế nhìn vị hòa thượng nói.

"Chăm sóc ? ... ta e là khó... vị này vừa có duyên lại vừa vô duyên
với phật gia... thật sự khó xử cho ta rồi... "

Địa tạng vương đưa tay lên ngang ngực nói, âm thanh lại là ấm áp lạ
thường,không phải lạnh lùng uy nghiêm như hình tượng phật chủ a.

"A... hahaha... ông hiểu sai ý ta rồi... ta muốn ông chiếu cố hắn một
chút trước khi hắn đầu thai thôi... ông không phải làm việc ở Địa
ngục sao?... chiếu cố một chút chắc không có gì khó... " Áo tím
cười lớn, nhìn địa tạng cười sặc sụa nói.

"Ra vậy... chỉ là một việc đơn giản thôi... không có việc gì thì ta
đi đây... tên này hôm nay bị ấm đầu à... "địa tạng vương khuôn mặt
tươi sáng lập tức co giật, nói xong ông liền lạnh lùng quay người
cùng con hổ bỏ đi tỏ vẻ bực tức.

"Nghịch à... Ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi... đường dài phía trước..
ngươi phải tự bước rồi... "

Áo tím ngả lưng ra ghế thì thào sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ
"vĩnh hằng",linh khí màu đen từ khắp nơi bay tới bao phủ lại áo tím

thành một quả trứng đen kịt như trứng khủng long...

Địa ngục chi quỷ môn quan, một âm hồn màu huyết kim đứng trước quỷ
môn nhìn lên nhìn xuống,hắn sờ lấy cái cọc nhọn, âm thanh cao vút
được hắn nói ra:

" cuối cùng vẫn là địa ngục sao?... Quỷ môn quan đúng là to lớn...
lại toàn gai nhọn thế này... bất quá ta thích... "

Quỷ môn quan cao vạn trượng trải dài vạn dặm, bao quanh địa ngục,
giam giữ toàn bộ quỷ hồn,trải qua mấy trăm vạn năm vẫn chưa một lần
xuất hiện điều ngoài ý muốn nào...

"Chào tiểu tử... "

Một lão dáng người quái dị, thập phần xấu xí, người vừa thấp vừa
đen, xấu không thể tả, bất thần xuất hiện sau lưng hắn, khà khà
cười nói.

"Chào... tiền bối... "

Hắn nhìn một lượt sau đó khom lưng cúi người chắp tay nói, hắn trải
qua ba kiếp đương nhiên có kinh nghiệm nhìn người, người nào càng
khác biệt càng "nguy hiểm", lựa chọn hòa hoãn vẫn là tốt nhất

"Ừ... ta là Chung Quỳ... tiểu tử ngươi thiên phú có người muốn gặp
ngươi... đi theo ta... đừng để bị quỷ sai bắt được... ta cảnh báo
ngươi... ĐỪNG ĐỂ BỊ QUỶ SAI BẮT ĐƯỢC... được rồi theo ta... "Chung
Quỳ nói xong thì đá phăng cái cửa cao đến vạn trượng dày đến trăm
mét của quỷ môn quan.

"Ạch... may quá... không hổ là Chung Quỳ... "Hắn lập tức trợn mắt
ngoác mồm, lúc nãy một cước đó đá vào thân thể hắn thì không biết
huyện gì sẽ xảy ra đâu... nói đến đây hắn đá chạy đến sau lưng chung
quỳ một nơi cùng bước đi,

Bỏ qua một phân đoạn "Địa ngục du ký", 18 tầng hình phạt, máu me,
kinh dị,nhìn không dám nhìn miêu tả cái thế éo nào được nhể...

Một mạch đi thẳng đến tầng hai mươi... trái ngược với 18 tầng máu me
với đám quỷ sai có thực lực phải nói là xếp vào hạng khủng bố,
nơi này là thiên đường, muốn hoa có hoa, muốn bướm có bướm, muốn
chim có chim nốt, không gì không có...

"Chung Quỳ tiền bối... đây có phải là địa ngục không?... "Hắn nhìn
thấy cảnh tượng đó liề phun ra một câu "hỏi ngu", chỉ vừa nói xong
thì hắn ăn ngay một trận " luyên thuyên lôi thôi" của Chung Quỳ.

"( 7749 vạn chữ )... ngươi hiểu chưa?... bước qua quỷ môn quan thì đâu
đâu cũng là địa ngục... thôi ta hết việc rồi... "Chung Quỳ nói xong
liền biến đi đâu mất bỏ hắn một mình giữa cánh đồng hoa...

Hắn gục đầu xuống thở dài một hơi nặng nề sao đó bắt đầu tìm
kiếm xung quanh, hắn nhìn trời nhìn mây,lại nhìn bướm nhìn hoa,không
biết bao lâu hắn tìm thấy ngôi chùa nhỏ...

"Có ai ở đây... xin lỗi... vị tiền bối... " Không chần chừ hắn bước
vào nói to nhưng lập tức câm nín, trước mắt hắn không ai khác là
Địa tạng vương bồ tát,địa tạng thì đang ngủ nhưng con hổ đang thức
nhìn hắn chằm chặp như hổ đói.

"... là ngươi à... "

Địa tạng thức dậy vừa xoa xoa đầu con thiên hổ xong liền nhìn hắn
mệt mỏi nói.

"???... vâng... "Hắn mở to mắt kinh ngạc nhưng vẫn kịp đáp lại bằng
câu trả lời cộc lốc.

"Đến đây... Vận khí rất lớn... hung khí cũng rất nhiều... ta giúp
ngươi hóa giải... abcxyz... "

Địa tạng khoát khoát tay, kéo hắn đến trước mặt mình, một tay đưa
ngang ngực, tay còn lại chắp lấy ra một cây bút lông viết ra giữa
không trung những chữ phạn như một bài tụng, không ngừng đánh vào
người hắn.

Quá trình cực kỳ đau khổ nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của
hắn là biết, cứ mỗi chữ phạn tiến vào cơ thể hắn liền một dám
khói đen kịt bốc lên, linh hồn thể của hắn cũng trong hơn, sáng hơn
trông thấy.

Đến khi không còn khói đen bốc lên Địa tạng mới dặt bút lông xuống,
đứng dậy quay người nói:

"Đến lúc ngươi đi rồi... "

Con thiên hổ như thông linh đi đến hất hắn lên lưng mình sau đó triên
khai vạn dực cùng Địa tạng sóng vai bay đi

"Ngươi biết sao ta giúp ngươi tẩy đi hung khí không?... "

Địa tạng mặt như cười như không nói.

"Thưa tiền bối... tiểu bối không biết..."Hắn chắp tay nói, không phải
hắn không biết mà là hắn không muốn trả lời, có tỏ ra mình là kẻ
không thông minh đi,cũng không chết được.

"À... một phần là có người nhờ ta... phần khác là ta muốn kết
phần thiện duyên cho phật gia... sau này có việc phật gia cần mong
ngươi không từ chối là được rồi... lại nói nếu hung khí quá lớn
thì sau khi đầu thai sẽ trở thành quỷ sát nhân... đã đến bỉ ngạn
chi viên rồi xuống thôi... "Địa tạng gật đầu hiểu ý nói,

Tốc độ thiên hổ cũng cực kỳ khủng bố, hắn cùng Chung Quỳ đi ít
nhất cũng tốn ba năm mà Thiên hổ chỉ tốn ba canh giờ,bỉ ngạn chi
viên tất nhiên toàn bộ đều là hoa bỉ ngạn đỏ như máu,

"A.. đó là gì?... "Hắn nhìn về đóa hoa bỉ ngạn to nhất, đẹp nhất
ngoát mồm nói.

Đóa hoa cực kỳ yêu diễm, ngoài màu đỏ ra nó còn có màu vàng vương
giả, hoa bỉ ngạn bình thường có năm sáu cánh thì bông hoa này có
đến mười hai cánh,không khó nhận ra vẻ bất phàm của bông hoa này...

"Là bỉ ngạn chi thần... nếu ngươi muốn thì ta tặng cho ngươi... nhưng
ta cảnh báo nó cực kỳ nguy hiểm... ta hạ chín tầng phong ấn lúc
nào đạt đến vương cảnh mới được mở ra hiểu chưa?... "Địa tạng vung
tay búng tay thì bông hoa lập tức xuất hiện trong tay, bông hoa lần
này nhưng bị phạn văn bao bọc kín mít như phong ấn đánh thẳng vào
đầu hắn

"Ư... cảm tạ cơ duyên của tiền bối ... phần nhân duyên này tiểu bối
nhớ kĩ..." Hắn cúi chào cảm tạ Địa tạng nhưng ánh mắt của hắn bây
giờ lại thâm thúy lạ thường, hai mắt như tinh không vũ trụ,nếu nhìn
vào mắt hắn lúc nào cũng như có cảm giác có thể bị hút thẳng
vào đó.

"Đi tiếp đi thôi... tiếp theo là cầu Nại Hà rồi... ta chỉ có thể
tiễn ngươi đến đây mà thôi... "Địa Tạng gật đầu nói sau đó cùng
thiên hổ bay đi, hắn lúc này mới thẳng lưng băng qua Bỉ ngạn chi viên
, mỗi lần hắn chạy qua thì bỉ ngạn liền rẽ ra cho hắn một con
đường hướng hắn thẳng đến Nại hà cầu.

Nại Hà Cầu nhìn thì nhỏ nhưng đi mãi lại không thấy Mạnh Bà đâu( ý
là đi mãi mà không đến được đuôi cầu ấy)hắn đi đi mãi, rồi hắn
chạy... chạy và chạy... ròng rã 3 năm hắn chạy không ngừng nghỉ
trong ba năm thì cuối cùng cũng gặp Mạnh bà

Mạnh bà không phải trong truyền thuyết như vậy thấp béo xấu xí mà
là một cô gái cao ráo xinh đẹp, mặc một bộ đồ đen như đồ tang, mảnh
vải che đi đôi mắt, tóc đen phiêu phiêu trong gió cùng mùi hương thoang
thoảng của cháo mạnh bà...

Vâng là cháo Mạnh Bà... thứ cháo bắt buộc phải ăn khi đến đây...
đặc sản của địa ngục chỉ có cháo Mạnh Bà mà thôi.

" Là Mạnh BÀ tiền bối... " hắn khua khua tay trước mặc Mạnh bà ra
vẻ chào hỏi.

"... " Mạnh BÀ như tượng đá múc cho hắn bát cháo đưa cho hắn.

"Ngon quá... Mạnh Bà tiền bối cho ta thêm bát nữa đi... "Hắn một hơi
uống sạch, đã ba năm sáu tháng hắn không ăn ngon như vậy rồi, hắn
mạo muội ngu người tiếp tục xin thêm bát nữa.

"..." Mạnh Bà vẫn múc cho hắn bát nữa, hắn lại xin bát nữa, đến
khi ăn hết một nửa số cháo hắn mới hướng nơi đó chân chính Lục Đạo
Thông đạo một trong phóng tới lao vào một trong số chúng mất hút.

Nếu ai thấy hắn lúc đó có lẽ trực tiếp mắng hắn là kẻ điên, ăn
một bát liền quên trí nhớ kiếp trước mà hắn ăn liên tục một nửa
số cháo mà không ảnh hưởng gì đúng là trên đời chỉ có hắn dám

làm vậy.

Cam kết chương sau là main chính thức giáng sinh a... =))


Nghịch Thiên Chi Quyết - Chương #4