Thoát Ly Luân Hồi...


Người đăng: phongprovn

Trong một nơi như ảo mộng tràn ngập màu tím "mộng mơ", hắn bước
từng bước cẩn trọng, hắn dù gì cũng từng là "cẩu", trực giác của
hắn luôn luôn đúng như lúc này nó cảnh báo có gì đó không ổn ở
đây...

"Đúng là có gì đó không ổn... rút cuộc là ở đâu... "

Hắn liếc đông liếc tây nhíu chặt lông mày nói, hắn để hai tay xuống
mặt đất một lúc rồi tiếp tục bước đến phía trước, nơi hắn đặt
bàn tay xuống thì có một ấn chú hiện lên sau đó chìm xuống.

Hắn đi nhanh hơn, nói chính xác hắn đang chạy, chạy cực kỳ nhanh đến
phía trước, hắn chắc chắn thứ hắn cần "Lục đạo luân hồi bàn" ở
phía trước, tốc độ khiến bất kỳ ai cũng phải líu lưỡi hắn chạy
không phải là một đường thẳng mà là theo đường " zít- zắc" rất
thông minh nhưng...

"Rầm... chíu... chíu..."

Một thanh cự kiếm màu đen kịt đâm thẳng xuống chính chỗ hắn vừa
chuẩn bị chạy tới,nói thẳng ra não của hắn đã bị "hack" mất
rồi,hắn phản ứng cực kỳ nhanh xoay người né đi thanh cự kiếm nhưng
thanh cự kiếm phân rã thành nhưng thanh kiếm nhỏ hơn phóng theo

" Đáng sợ thật... rút cuộc ta đã trêu chọc thần thánh phương nào
chứ?... "

Hắn vừa chạy vừa quay lại nhìn những thanh kiếm đó, lau đi mồ hôi
trên trán một cái nói.

" Rầm... "

Năm thanh cự kiếm lại hướng hắn đâm tới, năm thanh kiếm như phong bế
toàn bộ đường tiến tới của hắn, hắn lại như con cá trạch xoay
người tránh thoát tất cả,

Hắn không quay đầu nhìn một cái lập tức như có ma sau lưng chạy bán
sống bán chết về phía trước như kiểu ta đây chưa muốn chết, buông tha
ta a.

"Tiểu bối... đường này không thông... "

Một ông lão chống gậy với đôi lông mày che cả mắt hướng hắn quát,
tiếng quát cực kỳ khổng bố, khiến hắn lộn hẳn cả phía sau cố
gắng giữ vững thân thể mới không bị quát bay xa hơn, trong tay hắn
lập tức một cây hoàng kim thương quét đến ngăn cản những cây kiếm sau
lưng nhìn chằm chằm đám người trước mặt...

Nói là đám người tất nhiên không chỉ có mỗi ông lão ở đây, có thêm
năm kẻ nữa đang từ từ bước đến ở sau lưng lão, hắn chính vì lý do
này mới không liều mạng xông lên nữa,

Người thứ nhất là nhân đạo mặc áo vàng sau áo có chữ nhân, mặt
mũi khôi ngô, thực lực mạnh nhất

Người thứ hai là tu la đạo mặc áo đen sau áo có chữ ''huyết'', mặt
mũi dữ tợn, thực lực yếu nhất

Người thứ ba là súc sinh đạo mặc áo xám sau lưng là chữ "súc", cả
người mập ú, thực lực trung bình.

Người thứ tư là ngạ quỷ đạo sau lưng là chữ "quỷ", cả người gầy
như que tăm, thực lực ở mức khá

Người thứ nămlà địa ngục đao sau lưng là chữ "ngục", là nữ duy
nhất, thực lực ở mức cao.

Cuối cùng thứ hắn không đo lường đc là lão thiên đạo này, gừng càng
già thì càng cay, kẻ càng già càng nguy hiểm...

"lại gặp lục giả rồi... vinh hạnh quá... muốn gì nào?... "

Hắn đứng thẳng người mình nhìn đám trước mặt, cười cợt nói, nhưng
giọng hắn cực kỳ lạnh buốt, đủ đông cứng linh hồn bất cứ người
nào.

Lục giả là lục đạo hóa thân mà lục đạo luân hồi bàn tự mình tạo
ra để làm hộ vệ nên
hắn tất nhiên không xa lạ gì với đám lục giả này rồi, lúc hoàn
thành nhiệm vụ của phàm nhân hắn cũng gặp nhưng không mạnh mẽ như
bây giờ, lục giả này so với lúc trước mạnh hơn cả ngàn lần

"Bọn ta không muốn nói nhiều với tên hắc cầu như ngươi... Muốn sống
giao ra đây?... "

Một tên có làn da đỏ như máu bước ra, hắn chính là Atula đạo,tên
này quát to nói.

" Giao?... cái này sao?... muốn lấy?... thì tới đây mà lấy... ngươi
nghĩ ngươi là ông nội ta sao?... Tula đạo?... đừng nói là ngươi cho dù
sáu người cùng lên thì ta cũng không sợ đâu... "

Hắn đưa viên huyết châu lần lượt lướt qua một vòng rồi nuốt thẳng
vào bụng của mình như trêu tức đối thủ,hắn nói xong lập tức nắm
chặt cây thương phóng tới, một thương hướng Tula đạo đâm tới, tiên hạ
thủ vi cường a.

"Tìm chết... Lục đạo kiếm trận- khởi"

Lục giả nắm thanh kiếm của mình phóng tới vị trí của mình, hoàn
toàn không cho hắn khả năng phản kháng, từng vị trí nối với nhau
tạo thành ngôi sao sáu cánh vừa vặn khóa hắn ở trung tâm, vạn kiếm
từ trên trời hướng hắn giáng xuống như mưa.

"Một chiêu dùng mãi thế không chán à?... dịch chuyển tức
thời-chuyển... "

Hắn nhìn mưa kiếm không chút sợ hãi,nói xong liền ấn bàn tay xuống
đất vụt mất trong đôi mắt kinh hãi của lục giả.

vị trí hắn xuất hiện tất nhiên là nơi hắn đặt tay xuống đầu tiên,
sau đó lại biến mất nơi hắn xuất hiện tiếp theo là bên cạnh súc
sinh đạo, nói chính xác là thanh hắc kiếm của tula đạo, thời gian
chỉ đến hai giây là cùng mà thôi...

Hắn vừa xuất hiện liền một quyền nặng tựa ngàn cân vào khuôn mặt
gớm giếc của tula đạo một quyền tiễn hắn mất tích luôn, một vé đi
đường hàng không miễn phí, kiếm trận tất nhiên theo đó vỡ tan, năm
người kia vì đó cũng bị phản phệ nội thương trong người khiến ai
cũng thổ huyết a

"Ta tuyên bố trận này vô dụng... dùng chiêu khác đi... mà ta cũng
cảnh báo các ngươi vũ khí của các ngươi đều bị ta đánh dấu cả
rồi... vứt đi nha được rồi đó " hắn lắc lắc bàn tay vừa đấm tu la
xong, nghiêm túc nói.

"Grừ... Grừ... "

Súc sinh đạo nổi điên lên cùng lên như một con thú, người hắn phồng
to lên, cao đến năm mét, như một cỗ xe tăng hạng nặng xông xồng xộc
tới.

"Muỗi... đốt inox... "

Hắn phóng thẳng cây thương của mình đến con thú nhưng cây thương chỉ
gây đổ máu một chút căn bản là không xi nhê.

" rầm... "

Con thú đâm thẳng khiến hắn bay ngược ra sau thổ cả máu ra ngoài,

"Con lợn này... ngươi nghĩ ta không có cách trị ngươi sao?... "

Hắn điên lên, bàn tay hắn biến thành móng vuốt của chó sói, người
hắn mọc đầy lông lá, người sói là đây chứ đâu.

"Grào... gừ... "

Hắn phóng tới vồ lấy con mồi, cào lấy cào để khiến con thú không
ngừng quay lên vì đau đớn nhưng hắn không buông hắn dùng cả bốn chi
của mình như một cái máy điên cuồng cào, "cào như chưa bao giờ được
cào"

sau một hồi cào cấu, con thú do súc sinh biến thành đã không còn gì
ngoài đống thịt vụn, hắn mới biến thành dạng người hướng đám còn
lại chăm chú nhìn, hùng hồn dọa người nói:

" Còn ai muốn như hắn không?... "

Hắn chỉ vừa nói xong thì nhân đạo cùng ngạ quỷ đạo phóng đến song
cước cao chân hướng đầu của hắn đá tới.

"Muốn đấu quyền cước với ta?... tuổi L** sáng vai... "

Hắn nắm lấy song cước xoay người một cước ngang đầu, một cước đem
một lúc hai đạo đá bay, hắn thủ thế lấy thế phóng tới súc sinh
đạo, ba thân ảnh được tạo ra, một cước ở bên trái, một cước ở bên
phải một cước vòng lui sau, chiêu này gọi là

" Phi thiên tam cước... "

Hắn triển khai xong liền bỏ qua súc sinh đạo hướng nhân đạo phóng
tới chân hắn lúc này có một nhóm lửa màu tím cháy càng lúc càng
lớn, đến thái dương của nhân đạo thì nó vừa vặn bao phủ lấy chân
hắn,

"Đế viêm cước... "

Hắn một cước này đá bay cả đầu của nhân đạo đồng thời thiêu rụi
cả người hắn, súc sinh đạo lúc này đầu cũng vỡ nát,

"Tiếp theo... "Hắn quay lại nhìn hai đạo còn lại, lạnh giọng nói.

Không để hắn kịp phản ứng, một thanh kiếm đâm thẳng đến đầu hắn,
một kiếm cực kỳ lăng lệ, cực kỳ nhanh, nhanh một cách đáng sợ.

"Keng... đấu kiếm? ... tuổi gì sánh vai?... tuổi tí a... kiếm này ta
muốn... "

Hắn lâm nguy không hoảng,ngón tay cái kẹp lấy lưỡi kiếm vào bàn ta,
một cước đá vào cổ tay của địa ngục đạo, tước đi thanh kiếm trong
tay của địa ngục đồng thời phế luôn cánh tay phải cánh tay đang cầm
kiếm đó...

"Ta liều mạng với ngươi tên khốn... "

Địa ngục đạo lộn một vòng trên không biến thành một con quỷ dơi, hai
cánh ngang lưng như đao hướng hắn bổ đến, móng tay lại càng sắc bén
hướng hắn vổ đến, mười thanh kiếm hai thanh đao hướng hắn đánh tới
tấp

hắn vung kiếm đón đỡ toàn bộ dễ dàng, không có gì để nói, quá dễ
dàng một kiếm lại ra một ngón tay rơi xuống, một kiếm vung lên một
cái cánh rơi xuống, một kiếm vung xuống cái cánh còn lại theo đó
rơi xuống, một kiếm chỉ ra một ngón tay lại đẫm máu rơi xuống...

""Kiếm pháp của ngươi đây sao?... buồn cười... ngàn chỗ hỏng... trăm
chỗ ta có thể giết ngươi... tự kết liễu đi... ta không muốn làm bẩn
tay mình... "

Hắn chặt cụt hết tất cả, trần trụi đến cực điểm xong thì hắn vứt
thanh kiếm đến trước mặt địa ngục đạo sau đó cất bước đi đến thiên
đạo, sau lưng hắn địa ngục đạo đã tự đâm chết bản thân mình, địa
ngục đạo- tử.

"Thiên đạo ông muốn đấu gì nào?... "

Hắn ngồi xuống trước mặt lão thiên đạo, hắn cao hai mét thì lão
chỉ cao có một mét nên hắn ngồi xuống thì cả hai vẫn bằng nhau
nhưng có vẻ cảnh tượng khá buồn cười...

"Đấu trí.. "

"Đấu cờ... "

Cả hai lập tức cùng mở miệng tất nhiên là thiên đạo nói trước hắn
nói sau, hắn đập tay xuống thì bàn cờ hiện ta,nói chính xác là từ
ngón tay đeo nhẫn của hắn, một bên quân đen một bên quân trắng chia
nhau

"Ngươi... "

Thiên đạo thất kinh trước tốc độ phản ứng của hắn, tốc độ phản
ứng của hắn bằng với tốc độ bàn thờ mất rồi.

"Chơi không lão già?... sợ thua ta sao?... "

Hắn nhìn lão chăm chú với đôi mắt khiêu khích nói.

" chơi thì chơi... ai sợ ai chứ?... "

Lão thiên đạo nói xong liền đặt một quân cờ màu trắng xuống, lão
thiên lần này xong rồi, thông minh ba năm ngu trong lúc này a.

Trận cờ cực kỳ chậm rãi, cực kỳ yên tĩnh nhưng chỉ bề nổi mà
thôi, tâm trạng của lão thiên đạo đang rối như tơ vò, từng nước cờ
của lão bị hắn chặn đứng mà lão lại không làm gì được những nước
cờ hiểm của hắn, mồ hôi bắt đầu chảy xuống trên mặt lão, nó rơi
thẳng cả xuống bàn cờ mà lão cũng không để ý.

"Lau mồ hôi của lão đi lão già... chỉ là đánh cờ thôi mà... căng
cái gì... "

Hắn đặt con cờ xuống sau đó nhìn lão thiên đạo nói

"phù phù... nếu thắng thì ta sống mà thua thì ta chết ngươi nghĩ có
căng không?... "

Lão thiên vô tội vạ lau đi mồ hôi trên trán đi mệt mỏi nói

"à vậy.. ông thua rồi... ông nhìn đi... "

Hắn chỉ vào bàn cờ cười lớn nói

" không thể nào... ta tính kĩ lắm mà... ta đánh ở đây... "

Lão thiên đạo lập tức hoảng sợ lên, đặt con cờ chặn nước cờ của
hắn.

"Lão thua rồi đánh nữa cũng vô dụng... "

Hắn tiếp tục tiếp tục đặt từng con cờ xuống, nó cực kỳ chậm như
từ từ sát muối vào lòng lão thiên đạo vậy.

"Ta thua mất rồi... "

Lão thiên đạo cúi gằm đầu xuống khóc lóc nói.

"Khóc lóc gì... dẫn ta đi luân hồi bàn thôi... "

Hắn thu lấy bàn cờ cười mỉm nói, nói xong hắn còn không quên vỗ vai
lão thiên đạo sau đó bước đi...

" bùm... "

Lão thiên đạo không biết vì sao đột nhiên nổ tung, một chiếc chìu
khóa từ đó bay đến trên tay hắn, năm chiếc chìu khóa còn lại cũng
bay đến rơi trên tay hắn, lục đạo hóa thân tan biến,

" Lục đạo luân hồi bàn- hiện... "

Hắn ném sáu chiếc chìu khóa đến trước mặt quát lớn, một cái đồ
án kỳ dị hiện ra, sáu đạo ấn chú mở ra âm lãnh mà lạnh lẽo sáu
cánh cửa như mời chào hắn đến thế giới mới.

"Áo tím ngươi ra đi... trốn không nổi đâu... "

Hắn quay mặt sang trái một chút chắp tay sau lưng nói.

"Tốt... không hỗ người ta kí giao kèo... lúc trước còn bám chân cầu
cứu ta mà bây giờ có thể tự thân vượt qua rồi... mà ngươi tính đi
đường nào?... "

Áo tím lại hiện ra xuất hiện bên cạnh hắn với cái đùi gà quen
thuộc cùng với âm thanh cười cợt hết lời khen ngợi hắn.

"Ha... ha... ha... chê ta vô dụng à... theo ngươi ta nên đi đường nào?...
cửa nào ta cũng đi mất rồi... ta phá mất lục đạo... lại không thể
thoát luân hồi ảo cảnh sao?... "

Hắn cười trừ ngước nhìn lục đạo luân hồi bàn to lớn nói.

"không muốn đi thì phá nó đi... thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng...
thiên không tuyệt đường người đâu... "

Áo tím ăn hết sạch đùi gà mới nhìn cánh cửa nói.

"Phá?... nói rất hay... nhưng nói là một chuyện nhưng làm được hay
không lại là chuyện khác... ta không đủ mạnh để phá vỡ nó... hay
chọn thiên đạo cùng tula đạo đi... "

Hắn lắc đầu cười nói.

"Ngươi không được không có nghĩa là ta không có cách... ngươi nghĩ chỉ
là một cái lục đạo luân hồi bàn mà đòi làm khó ta được sao?... vỡ
cho ta... ngươi thử chạm đi... ta hết việc rồi... "

Áo tím nói xong thì hét lớn một tiếng,sau đó mới vỗ vai hắn sau
đó tan biến đi.

"Kì quái... có gì đó không đúng... mà thôi kệ lần này nợ hắn thêm
một lần nữa vậy... lục đạo vỡ rồi... đã đến lúc thoát khỏi luân
hồi... "

Hắn chạm vào cánh cửa thì nó lập tức vỡ nát đi mở ra trước mặt
hắn là một cánh cửa đen kịt, không chần chừ hắn nhảy cào cánh cửa
đó vì hắn biết hắn thành công rồi, hắn thoát khỏi cái lục đạo

luận hồi bàn chết tiệt này rồi.

để tôn vinh sự bá đạo của main nên mình viết thêm chương này... bắt
đầu truyện có lẽ lại phải hẹn chương sau rồi... chân thành xin lỗi
mọi người... =))


Nghịch Thiên Chi Quyết - Chương #3