Xích Diệm Thiên Hổ


Người đăng: doimatmaudo

Vương Hạo Thần lấy ra địa đồ, đem vị trí hiện tại của mình đối chiếu với địa
đồ, sau đó lại xác định vị trí của chỗ cơ duyên được ghi lại trên đó.

Một lúc lâu sau, Vương Hạo Thần mới đem địa đồ cất đi, bởi vì hắn đã biết
được, chỗ cơ duyên kia vị trí ở trên ngọn núi màu đỏ duy nhất tại Xích Phong
Cốc.

Trong bốn ngọn núi tại Xích Phong Cốc, kỳ dị và có khả năng ẩn chứa nhiều nguy
hiểm nhất, chắc chắn là ngọn núi kỳ lạ này, thế nhưng bao nhiêu đó cũng không
đủ để khiến Vương Hạo Thần phải rút lui, hắn chỉ là khẽ hít sâu một hơi, sau
đó liền hướng về phía ngọn núi đó đi tới.

Hành động lần này của hắn, không thể không nói là cực kỳ nguy hiểm, thậm chí
rất lâu về sau, Vương Hạo Thần vẫn còn bởi vì chuyện này mà thầm mắng bản thân
ngu xuẩn, không có đủ thực lực liền dại dột đi vào chỗ hiểm địa.

Không sai, Xích Phong Cốc thực sự ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, một khi Vương Hạo
Thần đi vào, trừ phi hắn vận khí nghịch thiên đến mức làm người ta tức lộn
ruột, nếu không kết quả chắc chắn là thập tử vô sinh.

Rất may cho Vương Hạo Thần, lần này khí số của hắn xem ra vẫn chưa tận, ngược
lại còn có tổ tiên phù hộ, khiến cho hắn sau cùng vẫn giữ lại được cái mạng
nhỏ của mình.

Từ Xích Phong Cốc bên ngoài đi tới ngọn núi kia cũng mất một ít thời gian, dù
sao sơn cốc đường đi không phải quá dễ dàng, quanh co khúc khuỷu, cho dù Vương
Hạo Thần có địa đồ dẫn đường, cũng không thể trong nháy mắt liền đến được đó.

Càng tiến lại gần, Vương Hạo Thần càng cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang
chậm rãi tăng lên, đến khi hắn tiếp cận chân núi, thì nhiệt độ đã nóng tới mức
khiến cho hắn cảm giác có chút khó chịu, cả người đầy mồ hôi.

-Đây là có chuyện gì ?

Vương Hạo Thần khẽ nhíu mày, trong lòng kỳ lạ vô cùng, những ngọn núi này đều
có sát nhau, thế nhưng vì sao không chỉ có quang cảnh, ngay cả khí hậu cũng
khác biệt tới như vậy ?

Đến lúc này, Vương Hạo Thần cũng đã đại khái đoán ra được, bên trong ngọn núi
trước mặt có gì đó không bình thường, nếu không, lại làm sao có thể khiến cho
cả hệ sinh thái của một ngọn núi bị đảo lộn như vậy ?

-Uỳnh !

Hắn còn đang suy nghĩ vẫn vơ, đúng lúc này, một cỗ năng lượng ba động đột
nhiên giống như sấm động vang lên tại trên bầu trời.

Cỗ ba động này cách Vương Hạo Thần rất xa, thế nhưng không ngừng lại có thể
chấn cho hắn đầu váng mắt hoa, kém một chút liền đứng không vững.

-Rống !

Không để cho hắn có thời gian hồi phục lại, một đạo thú ngâm lại từ trong ngọn
núi trước mặt hắn truyền ra, thanh âm tựa như kinh lôi, không chút nào kém
cạnh cỗ ba động trên không.

Đạo thú ngâm này đối với Vương Hạo Thần tai có rất lớn lực trùng kích, khiến
cho hắn đầu óc hắn lùng bùng không thôi.

-Thật đáng sợ, đây đến cùng là dạng gì huyền thú ?

Vương Hạo Thần trong lòng kinh hãi chí cực, hắn thực lực lúc này là đủ để địch
nổi Cửu Tinh Vũ Đồ, thế nhưng đối phương lại có thể từ khoảng cách xa như vậy
dùng một tiếng gầm chấn hắn thất điên bát đảo, như vậy thực lực của nó, phải
đáng sợ đến mức nào ?

Tứ giai . . . ngũ giai . . . hay thậm chí là lục giai huyền thú ?

Lục giai huyền thú, đã là tồn tại có thực lực ngang với Vũ Vương cấp bậc nhân
loại cường giả, trong giới yêu thú tại Đông Hoa hoàng triều đồng dạng có thể
coi là vương giả.

Bất kể là thứ gì trong số này, đều không phải là thứ hắn hiện tại có thể đối
phó, thậm chí nói trắng ra, cho dù đối phương chỉ là một đầu tứ giai huyền
thú, thì vẫn như cũ có thể dùng một hơi thở thổi chết hắn.

Ẩn mình sau một vách đá, Vương Hạo Thần vận dụng nguyên khí che đậy toàn bộ
mình trên người khí tức, lúc này hắn mới an tâm được đôi chút.

Đồng thời, Vương Hạo Thần trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như
vừa rồi không có cỗ ba động xuất hiện vừa rồi hấp dẫn đầu huyền thú kia chú ý,
hắn liền sẽ đi vào bên trong ngọn núi, đến lúc đó một khi dẫn ra động tĩnh,
hắn chắc chắn sẽ bị đối phương một cái tát đập chết.

-Vù !

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên nổi lên từng trận cuồng phong rít
gào, từ trong ngọn núi bay ra một đạo hào quang màu đỏ, bên trong đạo hào
quang rực rỡ kia, lại là một bộ thú thân khổng lồ, lớn đến mức Vương Hạo Thần
cho dù là ở rất xa đều có thể nhìn được rõ ràng, khiến cho hắn không khỏi há
hốc mồm kinh ngạc, hắn thực sự dám thề rằng, đây là đầu tiên trong đời hắn
nhìn thấy một đầu huyền thú to lớn đến như vậy.

Đạo hào quang màu đỏ kia lao thẳng lên trời xanh, đến rất cao mới dừng lại,
sau đó hào quang chậm rãi tán đi, khiến cho thân hình của đầu huyền thú kia
hoàn toàn hiện ra trước mắt Vương Hạo Thần.

-Đây là . . . Xích Diệm Thiên Hổ ? Hơn nữa còn là lục giai Xích Diệm Thiên Hổ ?

Thân thể bồ đại của đầu huyền thú hiển hiện trên không trung, bộ lông đỏ rực
như lửa cực kỳ bắt mắt, đôi cánh khổng lồ che phủ cả một khoảng đất bên dưới,
trên cái đầu to lớn là một cặp thú đồng lạnh lẽo không chứa một tia tình cảm,
dưới một chút lại là một cái miệng lớn đỏ lòm như chậu máu, thỉnh thoảng hơi
mở ra để lộ từng chiếc răng sắc nhọn vô cùng dữ tợn, bốn cái thú trảo tráng
kiện thì lại được bao phủ bởi những đám lửa cháy hừng hực, mang theo vô cùng
vô tận cuồng bạo lực lượng.

Không chỉ có thân thể to lớn, ngoại hình đồng dạng cũng đáng sợ như vậy, nếu
là người bình thường nhìn thấy nó, e rằng đã bị doạ tới ngất xỉu đương trường.

Vương Hạo Thần mấy năm trước tại Thiên Sinh Môn không thể tu luyện, vì thế hắn
dành rất nhiều thời gian để đọc sách, nghiên cứu cổ tịch, lúc này nhìn thấy bộ
dáng của đầu huyền thú kia, trong nháy mắt liền đoán được nó thân phận.

Xích Diệm Thiên Hổ, là loại huyền thú cao giai, tu vi ngang ngửa với nhân loại
Vũ Vương cảnh cường giả, thân mang cực kỳ nồng đậm hoả thuộc tính nguyên khí
vì thế sức chiến đấu cùng giai rất mạnh, cho dù là Vũ Vương, cũng không dám
tuỳ tiện đối đầu với nó.

-Đến tột cùng là đại nhân vật giá lâm, lại còn có thể khiến cho Xích Diệm Thiên Hổ loại này lục giai huyền thú phải hiện thân ứng phó ?

Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn sang trung tâm cỗ ba động kia, ở nơi đó, hắn cảm
nhận được một tia nhân loại hơi thể, khí thế không giống như Xích Diệm Thiên
Hổ cuồng bạo như vậy, ngược lại thập phần trầm ổn, nhưng lại không có chút nào
rơi xuống hạ phong.

-Vậy mà lại là nữ tử ?

Bởi vì khoảng cách quá xa, lấy Vương Hạo Thần tu vi lúc này, dùng toàn lực
quan sát cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo bóng dáng yểu điểu đạp không
mà đứng, toàn thân nàng vận bạch y trắng như tuyết, mái tóc đen dài búi cao,
phong thái bình tĩnh đạm nhiên, mặc dù hắn không nhìn rõ nàng dung mạo, thế
nhưng hắn lại như cũ có một loại cảm giác, nữ tử này tất nhiên là rất xinh
đẹp.

-Đạp không mà đứng . . . nàng tu vi ít nhất cũng phải là Vũ Vương cảnh !

Bước vào Vũ Vương cảnh, nhân loại vũ giả liền có khả năng phi hành trên không,
đây chính là đặc điểm dễ dàng nhận ra nhất của Vũ Vương cường giả.

-Đây chính là cường giả chân chính sao ?

Vương Hạo Thần thật không nghĩ tới, mình ở nơi này vậy mà được nhìn thấy hai
cái tồn tại có thể so sánh với Vũ Vương cảnh cường giả.

Coi như là tại Thiên Sinh Môn, Vũ Vương đều được xem là cường giả hạng nhất,
phần lớn có thể giữ chức trưởng lão, ngoại trừ lục đại phong chủ, bọn họ chính
là những người có quyền hành lo lớn nhất.

Tu vi đạt tới Vũ Vương cảnh, có thể xem là một lần thoát thai hoán cốt, chiến
lực khẳng định vượt xa Vũ Quân, vì thế từ Vũ Quân cảnh trở xuống rất dễ dàng
vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng cùng là Vũ Vương, chênh lệch một tinh đều có
khoảng cách rất lớn, số lượng người có khả năng vượt cấp khiêu chiến cũng ít
đi rất nhiều.

Theo lý thuyết mà nói, một vị Vũ Vương tồn tại, coi như bị ba bốn vị Vũ Quân
vây công, đều có thể ung dung ứng phó.

Đứng trước mặt cường giả như vậy, Vương Hạo Thần mới cảm giác được mình thực
lực đến cùng có bao nhiêu nhỏ bé.

Vũ Vương cường giả . . . e rằng đối phương hắt xì một cái, đều có thể khiến
hắn chết đến không thể chết lại.

Đương nhiên, Vương Hạo Thần cũng không vì thế mà suy sụp, hắn thừa biết, bản
thân mình thua kém những người kia không phải bởi vì thiên phú hắn không đủ,
mà là bởi vì thời gian tu luyện quá ngắn.

Những người kia tu luyện đã bao lâu ? Vương Hạo Thần hắn tu luyện thời gian
vẻn vẹn không bằng một phần một ngàn của họ !

Vương Hạo Thần chưa bao giờ cho rằng mình không bằng người khác, hắn tin tưởng
chỉ cần bản thân có đủ thời gian, đừng nói là Vũ Vương, coi như Vũ Hoàng, thậm
chí Vũ Tông hắn đều có niềm tin có thể siêu việt bọn họ.

Lúc này Vũ Vương đối với hắn tất nhiên là cao không thể chạm, thế nhưng chuyện
tương lai . . . ai có thể nói trước ?


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #60