Vũ Vương Chi Chiến !


Người đăng: doimatmaudo

Trên không trung, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau, Xích
Diệm Thiên Hổ khuôn mặt dữ tợn, thú đồng lộ ra từng tia sát khí, còn nữ nhân
thần bí kia thần sắc vẫn đạm mạc, cũng không vì phải đối mặt với một huyền thú
cường đại uy danh hiển hách mà bối rối.

- Nhân loại, tại sao lại tới đây quấy rầy bản toạ ?

Đúng lúc này, Xích Diệm Thiên Hổ bỗng nhiên mở miệng, dùng tiếng người lạnh
như băng quát to.

Huyền thú đạt tới ngũ giai, đã có thể dùng ngôn ngữ của nhân loại, Xích Diệm
Thiên Hổ thân là lục giai huyền thú, việc nó có thể nói tiếng người cũng không
có gì lạ.

- Chỉ là muốn mượn Xích Diệm Đan của ngươi dùng một chút !

Nữ tử thần bí ánh mắt lạnh nhạt nhìn Xích Diệm Thiên Hổ, thanh âm thanh thuý
dễ nghe khe khẽ vang lên.

- Xích Diệm Đan ?

Vương Hạo Thần nấp ở bên dưới nghe được lời này của nàng liền biến sắc, hắn
thế nhưng là biét, Xích Diệm Đan mặc dù nghe giống như là tên của một loại đan
dược, thế nhưng kỳ thực cũng không phải, mà là một loại năng lượng kết tinh do
Xích Diệm Thiên Hổ dùng bản thân lực lượng trải qua thời gian thật dài ngưng
tụ mà ra, trong đó ẩn chứa Xích Diệm Thiên Hổ bản thân cực kỳ nồng đậm hoả
thuộc tính nguyên khí, nếu như nó muốn bồi dưỡng hậu đại, vậy Xích Diệm Đan
không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

- Nữ nhân này cũng thật là thẳng thắn ! Bất quá trực tiếp đến tận cửa đòi
mượn Xích Diệm Đan, Xích Diệm Thiên Hổ nếu như có thể đồng ý, đó mới là việc
lạ !

Vương Hạo Thần nghĩ thầm.

Vương Hạo Thần đoán không hề sai, Xích Diệm Thiên Hổ nghe thấy nữ nhân thần bí
nhắc đến Xích Diệm Đan, thần sắc trong nháy mắt liền âm lãnh xuống, lạnh giọng
nói :

- Xích Diệm Đan ? Bổn toạ hao phí cực lớn thời gian cùng tinh lực mới tạo ra
được một khoả, sao có thể chắp hai tay dâng lên cho ngươi ?

Xích Diệm Thiên Hổ tuy rằng thực lực cường hoành, bình thường Vũ Vương cảnh
nhân loại nó cũng không e ngại, thế nhưng cũng không muốn tuỳ tiện gây sự với
đối phương, vì thế vẫn chưa ra tay đối với nữ tử thần bí, nếu là cái khác nhân
loại Vũ Quân hoặc là Vũ Linh dám đi tới quấy rầy nó, dựa vào bản chất hung ác
của huyền thú, nó đã sớm một cái tát đập chết đối phương.

Mà nữ tử thần bí kia cũng vậy, mặc dù nàng là một vị Vũ Vương cường giả, thế
nhưng đồng dạng không muốn triệt để đắc tội Xích Diệm Thiên Hổ, nếu không nàng
cần gì phải cùng nó nói nhảm ? Trực tiếp ra tay giết người đoạt bảo là được !

- Ta có thể dùng vật có giá trị cùng ngươi trao đổi !

Nữ tử thần bí trầm giọng nói.

- Muốn trao đổi ? Tốt tốt, vậy ngươi liền cầm ra ba cây Địa Tâm Viêm Dương
Thảo a ! Lúc đó bản toạ sẽ tự động đem Xích Diệm Đan giao cho ngươi !

Xích Diệm Thiên Hổ cười sằng sặc nói, thanh âm dị thường chói tai.

- Địa Tâm Viêm Dương Thảo ? Hơn nữa còn là ba cây ? Tên này thật đúng là có
công phu sư tử ngoạm a !

Ở nơi xa, Vương Hạo Thần nghe được lời này của Xích Diệm Thiên Hổ không nhịn
được âm thầm tặc lưỡi.

Địa Tâm Viêm Dương Thảo, thế nhưng là lục giai linh dược, không chỉ có giá trị
cực kỳ to lớn, mà còn vô cùng quý hiếm, bởi vì nó chỉ sinh trưởng dưới lòng
đất, hơn nữa là ở nhưng nơi có hoả thuộc tính năng lượng dồi dào, cho dù chỉ
là một cây, bên trong ẩn chứa hoả thuộc tính năng lượng cũng đã nhiều hơn Xích
Diệm Đan chí ít năm lần, thậm chí có thể nói, hai thứ này căn bản không cùng
một cấp bậc.

Dùng ba cây Địa Tâm Viêm Dương Thảo chỉ để đổi lấy một khoả Xích Diệm Đan,
Vương Hạo Thần xem ra là chuyện thiên phương dạ đàm, trừ phi nữ nhân đầu bị
lừa đá, nếu không căn bản không thể chấp nhận điều kiện này.

Xích Diệm Thiên Hổ ý tứ cũng đã rõ ràng, chính là không muốn cùng nữ nhân thần
bí trao đổi, vì thế mới “ hét giá “ cao như vậy.

Không ngoài dự liệu của Vương Hạo Thần, nghe được yêu cầu của Xích Diệm Thiên
Hổ, nữ nhân thần bí kia sắc mặt khẽ trầm xuống, nhíu mày nói :

- Xích Diệm Thiên Hổ ngươi không phải là đang nói đùa đi ? Địa Tâm Viêm Dương
Thảo giá trị ngươi không phải không biết, căn bản không phải là thứ Xích Diệm
Đan có thể so sánh, coi như là trong Đông Hoa hoàng triều đều không có được
mấy cây, ngươi há miệng liền đòi một lúc ba cây, nếu như ta có thể có được một
cây Địa Tâm Viêm Dương Thảo, ngươi cho rằng ta còn có thể đến đây tìm ngươi
trao đổi Xích Diệm Đan ?

- Nếu đã không có vật ta muốn, vậy nhanh chóng cút đi a, đừng quấy rầy ta
nghỉ ngơi !

Xích Diệm Thiên Hổ ngáp dài một tiếng, hiển nhiên không còn hứng thú cùng nữ
tử thần bí giao dịch.

Huyền thú thái độ đối với nhân loại từ xưa đến nay có thể nói là không lấy gì
làm hữu hảo cho làm, mà nhân loại cũng như vậy, hoàn toàn không có mấy người
xem huyền thú là bằng hữu, phần lớn đều xem chúng là kẻ địch.

Kỳ thực nếu là một đầu huyền thú muốn giao dịch với Xích Diệm Thiên Hổ, nó
chưa hẳn đã có thái độ như vậy, nhưng nữ tử thần bí hết lần này tới lần khác
lại là nhân loại, vì thế ngay từ đầu, Xích Diệm Thiên Hổ đã không có ý định
cùng nào giao dịch bất cứ thứ gì.

Bất quá, Xích Diệm Thiên Hổ thái độ như vậy, cũng không khiến cho nữ nhân thần
bí kia từ bỏ ý định !

- Vốn dĩ không muốn gây chuyện ! Nhưng nếu ngươi đã cố chấp như thế, vậy ta
liền chỉ có thể dùng vũ lực bức ngươi giao ra đồ vật rồi !

Khẽ hít sâu một hơi, nữ nhân thần bí có chút bất đắc dĩ nói, cùng lúc đó,
trong tay nàng liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh nhạt, lưỡi kiếm
mỏng manh bóng loáng như mặt nước, ở chính giữa có đính một viên ngọc thạch,
thỉnh thoảng lại có thanh quang loé lên, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.

Bình thường mà nói, nàng cũng không muốn tới đây giao dịch cùng Xích Diệm
Thiên Hổ, thế nhưng lần này nàng thực sự là cần khoả Xích Diệm Đan kia, vì thế
bất cứ giá nào nàng cũng phải có được nó, cho dù là . . . phải đắc tội với một
đầu có thể so sánh với nhân loại Vũ Vương cường giả đi chăng nữa !

- Ha hả ! Nhân loại các ngươi quả nhiên là như vậy, ngoài mặt giả nhân giả
nghĩa, mềm không được liền muốn ngạnh cướp sao ? Ngươi cho rằng ngươi Vũ Vương
liền có thể ở trước mặt bản toạ làm càng ? Nói cho ngươi biết, bản toạ đã lâu
chưa có nếm qua thịt nhân loại, ngươi thân là Vũ Vương, hơn nữa còn là nữ tử,
xem ra hương vị nhất định sẽ không tệ !

Nhìn thấy động tác của nữ tử thần bí, Xích Diệm Thiên Hổ thú đồng vốn đã lạnh
lẽo này càng băng hàn, sau đó liền cười to một tiếng, tiếng của hắn cực kỳ
hùng hồn, khiến cho đại địa cũng hơi chút run rẩy.

Nó không muốn gây sự với một vị Vũ Vương là thật, thế nhưng cái này không
nghĩa là nó sợ nhân loại Vũ Vương, trái lại trong lòng còn có chút mong đợi,
nếu như nó có thể thôn phệ nữ tử thần bí huyết nhục, thực lực nói không chừng
sẽ còn tăng lên một đoạn, lợi ích rất lớn.

Phải biết, cùng cảnh giới chiến đấu, huyền thú chưa bao giờ e ngại nhân loại,
thậm chí tu vi càng cao, huyền thú kỳ thực càng có ưu thế.

Cái này đương nhiên không phải nói nhân loại yếu kém, chỉ là huyền thú xác
thực so với nhân loại có ưu thế hơn, đó là bọn hắn từ khi sinh ra đã có nhục
thân mạnh mẽ hơn nhân loại vô số lần, vì thế trong trận chiến sinh tử kéo dài
lâu, thông thường đều là nhân loại ngã xuống trước, huyền thú trụ lại đến sau
cùng.

- Phải không ? Vậy cũng cần xem ngươi có thực lực để làm được việc đó hay
không !

Nữ tử thần bí thản nhiên nói, trường kiếm trong tay nàng khẽ phiêu động, ở
trên không trung bỗng nhiên vạch một cái, một cái vòi rồng liền theo đó hiện
ra, nhìn qua cực kỳ nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng chỉ sau một cái nháy mắt,
liền biến lớn thành một đạo cuồng bá cơn lốc lớn đến vài chục trượng.

Cự đại vòi rồng gào thét xoay vòng, cuồng phong mạnh đến nổi cuốn bật vô số rễ
cây, dẫn đến mảnh gỗ cùng lá cây bay đầy trời.

Vũ Vương không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ, nhất định khuấy động cả
thiên địa phong vân !

Đối mặt với nữ nhân thần bí thế công, Xích Diệm Thiên Hổ không có một chút sợ
hãi, dựa vào thực lực của nó, căn bản không cần kiêng kị đối phương.

- Rống !

Trong miệng vang lên một tiếng rít gào chấn động thiên địa, trên người Xích
Diệm Thiên Hổ bỗng nhiên xuất hiện những đốm lửa cháy hừng hực, cuối cùng hội
tụ thành một đám lửa khổng lồ như muốn đốt cả trời xanh, nhiệt độ khủng khiếp
từ nơi đó truyền ra, khiến cho đám cây cối gần bên dưới đều trở nên khô héo,
ngay cả Vương Hạo Thần cách đó rất xa đều cảm giác nóng hừng hực, mồ hôi toát
ra như tắm.

- Thật đáng sợ !

Vương Hạo Thần có chút miệng đắng lưỡi khô thì thầm, Vũ Vương chiến lực thực
sự vượt xa hắn hiểu biết, thậm chí những gì đang thể hiện ra, chỉ là màn dạo
đầu mà thôi, cuộc chiến thực sự còn ở phía sau.


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #61