Người đăng: justalee1001@
Phạm Quân tập trung tâm thần vào mấy món vũ khí trên bàn gỗ.
Hắn cầm thanh kiếm lên, ngắm nghía một hồi.
Đây là lần đầu hắn được chạm vào loại vũ khí thô sơ này, chứ hồi ở trái đất
không thấy bắn súng laze thì cũng là chơi tên lửa hạt nhân, toàn mấy thứ hạng
nặng không, mấy loại thế này chỉ còn trong phim ảnh chứ cận chiến thì vứt đi
từ mấy trăm năm trước rồi, cắt thịt, người ta cũng có dùng dao nữa đâu.
Hắn hiện tại rất cao hứng, cầm kiếm hết ngắm thì múa, quơ kiếm lung tung. Hắn
còn bắt chước phim, đánh ra mấy chiêu “kiếm pháp” tào lao, vậy mà hắn còn nghĩ
mình như Đông Phương… à nhầm, Lệnh Hồ Xung đang xuất “độc cô cửu kiếm”.
Nếu có ai đang ở đây xem Phạm Quân múa kiếm thì đảm bảo cười rụng răng. Hắn
nhảy nhót như khỉ, đã vậy khi chém còn kêu “chó chó”, cực kì khôi hài.
“Ầm”
Một cái kệ bị hắn vô tình chém trúng ngã xuống, sách đổ đầy ra đất. Hắn giật
mình, thu kiếm lại, lúc này mới thôi múa may.
Phạm Quân thấy hơi lạ, bảo bối của tiên nhân tại sao không phát ra chút phép
thuật nào. Trầm tư một lát mới kết luận tại hắn không có tu vi nên không đánh
ra phép. Lý do này hắn còn có thể chấp nhận, chứ người nào bảo thanh kiếm này
chỉ là phàm vật thì hắn tuyệt đối không tin. Vật phàm làm sao được tiên nhân
để ở tiểu thế giới, còn đặt trên chiếc bàn này nữa chứ.
Vừa mới định đặt thanh kiếm lại bàn thì Phạm Quân phát hiện phía dưới chuôi
kiếm có một có lỗ tròn, hơi quen mắt, suy nghĩ một lát mới biết thấy giống cái
gì.
Phạm Quân nhặt một viên đá tròn trên bàn, lắp vào cái lỗ, quả thật vừa khít.
Đột nhiên thanh kiếm xảy ra biến đổi khiến hắn kinh hãi.
Thanh kiếm đang bình thường, sau khi lắp đá vào thì như một món đồ điện được
lắp pin, phát ra huyết quang kinh người. Từ một thanh kiếm không có gì đặc
biệt hóa thành cực đẹp, thân kiếm trở nên hơi gấp khúc, mũi kiếm tạo thành
đường cong, chuôi kiếm như con rồng cuộn quanh mà thành.
Một cỗ khí tức cực kì cường đại từ thanh kiếm tỏa ra, một dặm, hai dặm, rất
nhanh liền tràn ra mười dặm xung quanh.
Hai tiểu yêu đang chơi đùa dưới suối sau khi bị khí tức lướt qua liền phát ra
sợ hãi từ nội tâm, cả người không khống chế được nằm bẹp xuống, tay chây run
rẫy liên hồi.
Uy áp phủ xuống như thái sơn áp đỉnh khiến xương cốt Phạm Quân kêu răng rắc,
lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn hoảng quá, lắc lắc
tay, muốn vứt thanh kiếm đi nhưng nó cứ dính chặt, không cách nào ném đi được.
Hắn lật đật chạy ra khỏi nhà, vừa bước tới cửa liền hộc ra búng máu, sắc mặt
tái nhợt, cơ thể như muốn sụp đổ. Cố gắng lê bước đến gần vách núi, hít vào
một hơi, nâng thanh kiếm lên, lấy hết sức bình sinh chém một phát vào hư
không.
Cú chém tạo ra đường huyết sắc kiếm quang thẳng tắp, cực lớn, bay với về phía
trước tốc độ không thể tưởng tượng được. Thời gian từ lúc hắn chém xuống đến
khi kiếm quang xuyên qua một ngọn núi cách hắn không biết bao nhiêu dặm chỉ đủ
một cái nháy mắt.
“Ầm… ầm…”
Bị kiếm quang lướt qua, ngọn núi liền chia cắt thành hai nửa, đổ sập sang một
bên, mặt cắt phẳng lỳ.
Uy áp phủ xuống người Phạm Quân dần biết mất. Thanh kiếm cũng biến trở về hình
dạng ban đầu như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phạm Quân ngơ ngác, hết nhìn ngọn núi bị cắt thì nhìn thanh kiếm trên tay. Tuy
sắc mặt hắn không còn chút máu nhưng con ngươi không giấu được vẻ mừng rỡ. Hắn
cao hứng bừng bừng, cười ha ha hai tiếng, có chút ác ý, thầm nghĩ: “Không ngờ
nhặt được bảo bối, sau này tên nào chọc mình, hừ hừ, mình cho một nhát vào đầu
mắt, chém hắn như chém chuối luôn.” Hắn không biết nếu không phải hắn là phàm
nhân thì uy lực của một kiếm này không chỉ nhiêu đây.
Hắn đứng sát vách núi, nhìn xa xăm về phía chân trời, cố gắng bày ra bộ dáng
duy ngã độc tôn, vẻ mặt lạnh lùng cực điểm, tựa như nếu ai dám ở trước mặt hắn
nói một câu, hắn ra liền ra tay diệt sát, nhưng trong lòng thì luôn tự nói:
”Sao hai tiểu yêu tinh còn chưa đến, mau mau đến xem thiếu gia ngươi uy phong
cỡ nào chứ đứng kiểu này mỏi quá trời.”
“Thiếu gia.”
Nghe thấy tiếng gọi tiểu hồ ly, Phạm Quân lập tức gồng thẳng người, giữ vững
tư thế, chậm rãi quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng chuẩn bị nói vài câu ngầu lòi mà
hắn suy nghĩ nãy giờ mới ra. Hắn vừa liếc qua thì lập tức gật mình kinh hãi,
trợn muốn lồi hai mắt ra, mồm miệng hả to, cằm xém nữa đúng đất.
Trước mặt Phạm Quân là hai cô nàng tươi như hoa, đẹp như mộng, làn da trắng
hồng khỏe khoắn, đôi môi trái tim đỏ hồng cong lên, hé môi cười lộ hàm răng
trắng tinh như ngọc. Mái tóc hai nàng ướt át nóng bỏng, xõa ra tự nhiên, một
vài giọt nước còn đang lăn trên ngọn tóc chậm rãi thấm vào y phục. Tuy hai
nàng đang mặc đạo bào rộng nhưng vẫn không giấu được dáng người có lồi có lõm
không dư thừa, nếu không phải hai nàng còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển đầy đủ
thì đây chắc chắn là hai đại mỹ nữ khiến toàn bộ nam nhân trong thiên hạ điên
đảo.
Hai nàng mỗi người một vẻ. Nàng bên phải toát lên khí chất điềm đạm, thành
thục, còn nàng bên trái có đôi mắt to tròn mang vẻ đẹp ngây thơ, thuần khiết.
Thấy hai nàng cứ thế đi tới, Phạm Quân bất giác lui một bước khiến hắn súy
chút nữa té núi. Hắn lật đật tiến lên một bước, thầm hô may mắn, tay run rẫy
chỉ mũi kiếm vào hai nàng, sợ hãi quát:
“Dừng lại! Hai vị tiên nữ này là người phương nào? Tại sao lại ở trong tiểu
thế giới của ta? Là sư phụ Linh Bảo Quân mang hai vị đến đây phải không?”
Hai nàng nhìn hắn vẻ mặt cổ quái. Cô nàng mang khuôn mặt ngây thơ bật cười hi
hi, nói:
“Thiếu gia, là muội, hồ ly tinh siêu cấp khả ái của huynh đây.”
“Ngươi… ngươi là tiểu hồ ly?”
Phạm Quân làm vẻ mặt không thể tin tưởng, lắc đầu nguầy nguậy, nói:
“Nói dối cũng phải xem hoàn cảnh chứ, tiểu hồ ly của ta tuy không xấu nhưng da
đen thui, tóc như ổ rơm, tuyệt đối không đẹp được như ngươi. Đừng phí công giả
giọng vô ích, ta không tin đâu.”
Nghe hắn khen mình đẹp, tiểu hồ ly đỏ mặt, cao hứng hỏi:
“Muội thật sự rất đẹp?”
Phạm Quân gật mạnh đầu, hùng hồn đáp:
“Ừ, rất đẹp.”
Tiểu thanh xà chỉ nghe hắn khen tiểu hồ ly thì tự nhiên lo lắng, máu hơn thua
nổi lên, gấp gáp hỏi:
“Còn muội thì sao?”
“Cũng rất đẹp.” Phạm Quân không do dự, đáp.
Đáp án của hắn làm Tiểu xà tinh rất vừa ý, nở nụ cười tươi như hoa, nói:
“Muội là thanh xà đây, thiếu gia không nhận ra?”
Phạm Quân nhíu mày suy nghĩ, đặt hai khuôn mặt cùng một chỗ cũng thấy có điểm
giống nhau, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, cười nói:
“Thì ra là hai muội. Tự nhiên biến thành bộ dáng này làm ta hết hồn.”
Bỗng một mùi thơm ngát xông vào mũi khiến hắn không nhịn được hướng đến cơ thể
hai nàng hít một hơi thật sâu, nói:
“Thật thơm!”
Sắc mặt hai tiểu yêu tinh đỏ bừng, vội giải thích:
“Muội thấy bên suối có một loại cây nhỏ, quả màu đỏ, hương rất thơm nên hai ăn
thử, không ngờ ăn xong, cơ thể liền phát ra mùi hương này.”
“Thật sao? Thứ này còn xịn hơn cả nước hoa nữa, mùi hương này khiến ta ngửi cả
ngày mà không chán.” Phạm Quân cảm khái.
“Nước hoa là gì vậy thiếu gia?” Tiểu hồ ly chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
“Không có gì, ta nói chơi thôi.”
“Thiếu gia có thấy gì lạ không? Vừa rồi đang tắm cơ thể bọn muội đột nhiên run
rẫy, có khí tức đè nén khủng khiếp, không thể đứng lên nổi.” Tiểu thanh xà hơi
nhíu mày, hỏi.
“Hai muội có thấy ngọn núi bị chém kia không? Là ta gây ra đấy. Uy áp cũng là
ta nhất thời sơ ý để lộ một tia, không có gì phải lo lắng.”
Phạm Quân đắc ý cười, đưa thanh kiếm cho hai nàng, vừa nói vừa xoay người chỉ
vào ngọn núi phía trước.
Hai tiểu yêu tinh kinh ngạc há mồm, liên tục khen thiếu gia lợi hại.
Hắn như mở cở trong bụng, nhìn hai nàng càng thêm thuận mắt, xung phong đi
trước, lớn tiếng nói:
“Đi! Đi cho Lâm gia thấy sự lợi hại của bổn thiếu gia. Dám động vào người của
Phạm gia ta, tuyệt đối không thể tha thứ.”
Niềm hy vọng cứu được đại tỷ không còn xa vời khiến hai nàng cao hứng, liền
“dạ” một tiếng rồi nhu thuận đi sau hắn.
Phạm Quân đầu tiên vào nhà, thấy trên bàn còn cây phất trần cùng bốn viên đá
tròn, lập tức không do dự hốt hết vào túi trữ vật. Hắn mở tủ lấy ra hai bộ y
phục, một bộ sau khi tắm hắn sẽ mặc, bộ còn lại cùng loại với hai tiểu yêu
tinh thì đưa khổng tước. Hắn còn lấy thêm vài cuốn sách trên kệ, tuy không
hiểu bên trong viết gì nhưng cũng ráng đem về nghiên cứu, tu tiên chưa bao giờ
là việc dễ dàng, nếu hắn không cần cù, chăm chỉ thì chưa nói đến thành tiên,
có khi đạp không phi hành còn chưa làm được.
Tại sao Phạm Quân lấy hết đồ đạc vào túi chữ vật mà không để ở đây? Bởi vì sau
khi truyền cho hắn mười ba câu khẩu quyết vận hành Kim Cương Trác, sư phụ Linh
Bảo Quân có nói thêm, nếu tiểu thế giới không được tiên khí thúc giục, nó chỉ
có thể mở ra một lần nữa. Có nghĩa là sau khi rời khỏi đây, hắn phải sống ở
bên ngoài cho đến khi thành tiên.
Phạm Quân bảo các nàng đợi trong nhà để hắn đi ra ngoài suối tắm rửa.
Tắm xong, Phạm Quân hái một số linh thảo nhét cho đầy túi trữ vật. Hắn tiếc
nuối đống linh thảo nhưng vì túi trữ vật quá nhỏ, không nhét thêm được nữa,
đành thở dài, đứng dậy mặc vào y phục.
Y phục của hắn khác biệt hoàn toàn hai tiểu yêu tinh. Nó rất đẹp, đạo bào màu
trắng mang phong cách truyền thống, sau lưng có một hình đồ bát quái âm dương
ngư. Tuy không lộng lẫy như vua chúa nhưng mặc lên người lại toát ra một loại
khí chất không nói nên lời. Nếu nói y phục hai nàng là của phàm nhân thì của
hắn chính là tiên nhân.
Phàm Quân chậm rãi dẫn hai nàng rời đi. Hắn cũng không dấu mà nói cho hai nàng
biết đây là lần cuối cùng bọn họ được thấy thế giới xinh đẹp này, lần tiếp
theo có thể có, cũng… có thể không. Đại đạo vô tình, con đường tu tiên lại máu
tanh tàn khốc, ai biết mình sẽ vùi thân chốn nào.
Ba người trầm mặc, rất muốn ở lại nhưng không thể không rời đi.
“Tạm biệt ngươi, thế giới xinh đẹp.”
Vòng sáng khép lại, tiểu thế giới trở về như mọi khi.
Rất lâu sau, có thể là một năm, hai năm hoặc lâu hơn nữa, một đôi mắt cực lớn
mở ra trong hư không, nhìn về nơi ba người biến mất. Nó khẽ liếc sang ngọn núi
bị chém thành hai nửa đã mọc đầy cây xanh, ngọn núi liền trở về như cũ. Sau đó
nó nhắm mắt lại rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Những chuyện này không ai có thể biết được, bởi vì nó… là thiên đạo. Đạo sinh
nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Tiểu thế giới có thể sinh
sôi vạn vật, tồn tại và chứa chấp vạn vật, chính là nhờ có đạo.