Lâm Gia


Người đăng: justalee1001@

Ba người ra khỏi tiểu thế giới. Phạm Quân một lần nữa đánh ra Khai Môn Ấn,
niệm Khai Môn Quyết, Kim Cương Trác liền thu nhỏ, xỏ lại vào tay phải.

Nhìn sắc trời vẫn còn đen như mực, ba người giật mình khi phát hiện thời gian
bên ngoài chỉ mới trôi qua một canh giờ. Bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau, vẻ mặt
khó hiểu, rõ ràng đã ở bên trong tiểu thế giới hơn ba canh giờ, không thể sai
được. Vậy chỉ có một kết luận duy nhất là thời gian bên trong tiểu thế giới
chậm hơn ba lần so với ngoài này. Nhưng như vậy quá là phi lý, nhất là đối với
một người hiện đại như Phạm Quân.

Hắn thầm nghĩ: “Thời gian cũng có thể bóp méo được sao?”

Qua một hồi trầm tư, Phạm Quân lắc đầu, không nghĩ nữa, dẫn hai tiểu yêu tinh
ra ven sông ngồi trò chuyện, sẵn tiện bày mưu chuẩn bị cho việc cứu khổng tước
vào sáng mai.

Không phải hắn không nghĩ đến trời tối là thích hợp nhất để cứu người nhưng
cái hắn muốn là phải trực tiếp vào Lâm gia mang người đi. Phải làm cho người
trong Lâm gia nhìn hắn mà run sợ, nghe đến tên hắn là đái ra quần, như vậy mới
không mang lại phiền toái về sau. Nếu bây giờ lẻn vào cứu người, đúng là cơ
hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều, nhưng sau đó sẽ thế nào? Chắc chắn bọn họ
sẽ chịu sự truy lùng đuổi giết của nhiều người, chưa kể trong đó có người tu
tiên. Bọn họ sẽ phải sống chui, sống nhủi như chuột, luôn luôn núp trong bóng
tối, cuộc sống luôn bị sự sợ hãi, thấp thỏm bủa vây.

Nếu chỉ có mình hắn thì cũng tạm chấp nhận đi, dù sao một người chạy trốn cũng
dễ hơn, nhưng bây giờ có hai tiểu yêu ở sau, lại chuẩn bị thêm một tiểu khổng
tước, đội hình bốn người thì trốn chỗ nào đây? Đâu phải Kim Cương Trác còn mở
được mà hy vọng.

Về thanh kiếm thì ý nghĩ vừa lướt qua liền dập tắt, chưa nói đến nó làm tổn
thương lục phủ ngũ tạng khi khởi động, chỉ bàn về uy lực một kiếm của nó thôi
cũng đủ đem cái trấn nhỏ như lỗ mũi này thỉnh về miền cực lạc. Chuyện ác độc
tàn nhẫn như thế hắn cực kì không muốn, nếu tránh được liền tránh. Con người
ai cũng có sinh mệnh, đâu phải là từ không khí mà sinh ra, mà đây là tính mạng
của mấy vạn người nữa chứ, vã lại bọn họ cũng đâu có thù oán gì với hắn.

Phạm Quân nhìn hai tiểu yêu, hỏi:

“Tại sao các nàng chắc chắn khổng tước vẫn chưa bị giết?”

Tiểu thanh xà đáp:

“Muội nghe được tên đạo sĩ ấy nói với lão gia chủ là vào đêm trăng tròn, chính
là ngày mai, hắn sẽ dùng nguyệt quang để tế luyện tinh huyết yêu thú và phải
là máu tươi vừa chảy ra mới được. Vậy chắc chắn từ giờ đến tối mai, tính mạng
của đại tỷ vẫn sẽ được bảo toàn.”

Phạm Quân trầm mặc một lát rồi bắt đầu nói kế hoạch của mình cho hai tiểu yêu
nghe, rồi cùng các nàng thảo luận, chỉnh sửa, đến nỗi quên cả thời gian. Khi
kết thúc thì mới biết, mặt trời đã lên cao.

Ba người nhanh chóng hướng Lâm gia mà đi, chuẩn bị giải cứu cho tiểu khổng
tước.

Người dân thấy trên đường có ba đạo gia ăn mặc rất đẹp thì ngạc nhiên nhìn
theo.

Nam tử đi trước cỡ mười tám, mười chín, mặc một bộ đạo bào màu trắng, sau lưng
in hình đồ âm dương bát quái, tay cầm phất tử, dáng đi ung dung, tiêu sái,
toát ra khí chất tiên phong đạo cốt. Trên mi tâm hắn có một ấn kí hình ngọn
lửa, khuôn mặt đẹp lạnh lùng, tà dị khiến các nữ tử hai bên đường ánh sáng
ngời nhìn theo.

Hai tiểu đạo cô đi sau chỉ khoảng mười bốn, mười lăm, mặc đạo bào mỏng màu
đen, tóc dài bóng mượt thả tự nhiên, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo,
môi trái tim đỏ hồng cong lên, đẹp như tiên nữ hạ phàm khiến nam tử hai bên
đường nhìn đến lồi hai con mắt. Hai nàng đi qua nơi nào, nơi đó liền lưu lại
hương thơm say đắm lòng người, thật lâu không mất. Một số người không kìm
được, nước miếng chảy ròng ròng, hận không thể ôm các nàng vào lòng âu yếm một
phen.

“Trên đời này ta chưa từng thấy ai soái như vậy… không biết hắn có ý trung
nhân chưa.” Một nữ tử mặt rỗ bật thốt.

“Ngươi không thấy hai tiểu mỹ nhân đi sau hắn à? Với tư sắc của ta còn có thể
sánh với hai nàng chứ ngươi ngay cả móng chân của người ta cũng không bằng.”
Một nữ tử gương mặt trắng bệch vì đánh phấn khinh thường cô nàng mặt rỗ bên
cạnh.

“Ngươi… làm ơn về soi gương lại mình cái, với cái mặt trắng chết trôi sông của
ngươi đi rửa bô cho người ta còn chưa đủ tư cách, bày đặt đòi sánh vai cùng
tiểu mỹ nhân. Hứ, cục cứt trôi sông mà cứ tưởng mình là bông hồng trên biển.”
Nữ tử mặt rỗ tức giận, độc mồm mắng lại.

Người một câu, ta một câu, không ai chịu nhường ai, thế là lao vào đánh nhau.

“Trên đời còn có người đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân tiểu Yến của Vạn Xuân lâu
sao?” Một người đàn ông trung niên lắc mạnh đầu, nhìn kĩ, nghĩ mình đang hoa
mắt.

“Tên kia vận khi cứt chó gì được đi cùng hai mỹ nữ như vậy? Tại sao không phải
là ta?” Một tài tử áo xanh giậm chân đấm ngực, nói.

Nhất thời trên đường có ba người đi trước và một đám người nối đuôi theo sau,
cực kì náo nhiệt.

Phạm Quân có cảm tưởng mình như ngôi sao nổi tiếng ra đường bị fan phát hiện,
vẻ mặt cao hứng, cười ha ha nói:

“Không ngờ sức quyến rũ của bổn thiếu gia quá lớn.”

Hai tiểu yêu còn đang lo lắng cho đại tỷ, tâm trạng cũng không tốt, thấy hằn
cười cũng mỉm cười theo.

Đoàn người đi không bao lâu đã đến Lâm gia, Phạm Quân ngạc nhiên khi thấy
trước mặt là một đại môn cao ba trượng*, rộng hai trượng, phía trên treo tấm
biển gỗ đề hai chữ “Lâm gia”. Chỉ mỗi đại môn thôi mà đã xa hoa tráng lệ như
vậy, không biết bên trong còn đẹp thế nào.

“Gõ cửa!” Phạm Quân nói.

Tiểu hồ ly mau chóng bước đến, cầm vòng sắt dùng để gọi cửa đập ba cái.

Không lâu sau, đại môn kêu “cạch” một tiếng rồi chậm rãi mở ra. Gia đinh gác
cổng vừa thò đầu ra liền giật mình khi thấy đội ngũ dân chúng hùng hậu trước
cửa. Hắn lập tức muốn đóng cổng thì bị một bàn tay giữ lại. Trong lòng kinh
hãi, quỳ rạp xuống đất, run rẫy nhìn Phạm Quân nói:

“Đại gia, xin ngài tha mạng? Tiểu nhân ở nhà còn mẹ già, con nhỏ, vợ…”

“Nín! Bần đạo không phải đến đây đánh nhau.” Phạm Quân ra vẻ lạnh nhạt nói.

Tên gia đinh lập tức dừng kể lể, vẻ mặt còn sợ hãi, nói:

“Ngài không đến đánh nhau thì mang một đám người tới đây làm gì?”

Hắn liếc tên gia đinh, nói:

“Bần đạo đến đòi người, bảo gia chủ ngươi ra đây!”

“Cái này…”

Tên gia đinh do dự một lát, nói tiếp:

“Tên của ngài là gì để ta báo cho lão gia.”

“Bần đạo đạo hiệu Vô Cực Tử”

Tên gia đinh nhanh chóng chạy đi.

Một khắc sau quay lại, nói:

“Lão gia cho mời ngài vào nội viện.” Nói xong cung kính đứng sang một bên.

Phạm Quân nhìn hai tiểu yêu, thấy hai nàng gật đầu mới bước vào Lâm gia.

Dứng sự dẫn đường của gia đinh, ba người Phạm Quân băng qua mấy chục cái tứ
hợp viện xa hoa tráng lệ. Trong lòng hắn cảm khái không thôi, ở trái đất tất
đất tất vàng, xây một căn nhà nhỏ tốn không biết bao nhiêu tiền, còn Lâm gia
này rộng ít nhất cũng chục mẫu, kiến trúc lại tinh xảo, không biết ngốn hết
bao nhiêu bạc.

Không bao lâu, hắn tiến vào một tứ hợp viện to hơn mấy cái trước rất nhiều.

Đến trước nhà chính, gia đinh vội tiến lên mở cửa, cung kính nói:

“Lão gia đợi ngài ở bên trong.”

Phạm Quân gật đầu, cùng hai tiểu yêu bước vào.

Hai nàng lúc này lo lắng không thôi, một nửa lo cho đại tỷ, một nữa lo cho
hắn, bất giác cả người căng cứng, bàn tay run rẫy không ngừng.

Không gian bên trong căn phòng rất lớn, hai bên có mười mấy cái ghế nối nhau,
xếp thẳng hàng. Đi dọc theo hàng ghế, Phạm Quân thấy có một nam tử trung niên
đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đặt ở chính giữa.

Người đàn ông đó có khuôn mặt bình thường, là loại người chỉ nhìn qua một lần
liền quên ngay. Trên người hắn khoác áo bào màu lục thêu long phượng hoàng
sắc, trông rất nổi bật. Cổ ông ta đeo một chuỗi ngọc, tay cầm hạt châu, vẻ mặt
cười cười, phúc hậu.

Ông ta thấy Phạm Quân liền giật mình một cái, vẻ mặt lạnh lùng cùng khí tức tà
dị phát ra trên người hắn khiến mắt ông xẹt qua một tia lo lắng, nhưng rất
nhanh trở lại bình thường.

Phạm Quân có thấy nhưng không hiểu tại sao, cũng không có biểu hiện gì.

Ông ta vội đứng dậy, tiến đến, ôm quyền cười mở lời:

“Lâm Văn Thái ra mắt đạo gia. Mời tiên sinh ngồi!”

“Vậy bần đạo cũng không khách khí.”

Phạm Quân ngồi xuống ngay cái ghế sau lưng, nói với hai tiểu yêu:

“Hai ngươi cũng ngồi đi.”

“Vâng.”

Hai nàng do dự một lát cũng ngồi xuống hai bên hắn, cả người gồng cứng ngắt,
mắt không dám nhìn ai.

“Hai ngươi…”

Ông ta bây giờ mới chú ý đến hai tiểu yêu, giật mình phát hiện hai nàng không
ngờ là yêu tinh nô tì trốn khỏi gia tộc mình hôm qua. Càng giật mình hơn khi
bề ngoài hai nàng hiện giờ cực kì xinh đẹp, da không còn đen, tóc hết bù xù.

Hai tiểu yêu thấy lão gia chủ nhìn mình, trong lòng lập tức căng thẳng cực độ.

“Đây là hai đạo đồng bần đạo mới thu nhận… hình như ta thấy ông rất thích
nhỉ.” Phạm Quân bình thảnh nói.

Ông ta thu lại ánh mắt, xoay người đến ngồi vào chiếc ghế đối diện hắn, cười
cười nói:

“Tiên sinh là Vô Cực Tử?”

“Không sai.”

“Tu vi của tiên sinh…?” Lão do dự hỏi.

Phạm Quân nhớ hai tiểu yêu tinh nói tên đạo sĩ khách khanh của Lâm gia là
luyện khí tầng hai, đáp:

“Luyện khí tầng bốn.”

“Tầng bốn?” Lão giật mình đứng phắt dậy.

Hắn không trả lời mà nói tiếp:

“Lý do ta đến đây ông cũng đã biết, ta muốn lập tức mang người đi.”

“Cái này…” Vẻ mặt lão rất do dự.

“Ông sợ khách khanh của gia tộc? Kêu hắn ra đây đi.”

Lão giật mình, ánh mắt tức giận nhìn sang hai tiểu yêu, chuẩn bị nói gì đó thì
một giọng nói bên ngoài cửa truyền đến:

“Không cần! Tại hạ đến rồi.”


Nghịch Đảo Càn Khôn - Chương #7