Người đăng: taitu1x
Thủ đô Nhã Lan của Đế quốc Lam Nguyệt, trong biệt viện của tướng quân phủ, một
thiếu niên mặc y phục hoa lệ trạc mười bốn mười lăm tuổi, giờ phút này đang
nằm trên giường trong một gian phòng rất sang trọng, đôi mắt hơi thất thần lơ
đãng nhìn lên trần nhà điêu khắc các loại hoa văn lộng lẫy trên đỉnh đầu. Đệm
giường dưới thân thiếu niên là lông của Tứ Giác Linh Dương sinh sống ở Phạm Đế
Á Tuyết Sơn, còn tấm chăn chính là làm ra từ lông tơ của Hắc Thiên Nga tại Uy
Tư Hồ. Bất cứ một vật trang trí nào trong phòng cũng đều giá trị ngàn vàng.
Lăng Tiêu không biết hình dạng của hoàng cung như thế nào, có điều tự mình từ
trên các sách cổ xưa cũng hiểu biết đại khái về những hoàng cung ấy, e rằng
cũng chỉ thế này không hơn được!
Giờ phút này trong lòng của Lăng Tiêu không cách nào bình tĩnh được. Thật kỳ
quái, chính mình không ngờ lại chuyển tới địa phương xa lạ này. Đối với một
người tu luyện Thục Sơn kiếm mà nói, cho dù là chết trận luân hồi cũng là tốt
hơn rất nhiều so với linh hồn xuyên việt đến một thế giới không biết tên, sinh
mệnh nhập vào một thân xác đang ngắc ngoải dở chết dở sống chứ?
Dường như trong cõi U minh do ý trời sắp đặt, vốn chủ nhân của thân thể Lăng
Tiêu này, cũng tên là Lăng Tiêu, phụ thân Lăng Thiên Khiếu là một vị tướng
quân của Đế quốc Lam Nguyệt, quanh năm đóng giữ tại bờ hồ Uy Tư, chỗ tiếp giáp
với Đế quốc Tử Xuyên - một đại đế quốc khác trên đại lục Thương Lan.
Nói chung thực lực của hai nước không hơn kém nhau nhiều lắm, những năm gần
đây vùng biên giới của hai nước cũng tương đối yên ổn, tuy rằng thỉnh thoảng
có xung đột nhỏ, nhưng trước nay chưa từng có trận đụng độ nào lớn.
Hoàng đế bệ hạ của hai quốc gia thực ra đều hiểu rõ rằng, trên đại lục không
chỉ có hai đại đế quốc, còn có bốn đế quốc lực lượng không nhỏ, đều đang lăm
lăm như hổ rình mồi chờ cho hai đại đế quốc phạm phải sai lầm, như vậy, bọn họ
liền có cơ hội trở thành một đế quốc mới xưng hùng xưng bá trên đại lục.
Bởi vì không có chiến sự gì, cho nên tướng quân Lăng Thiên Khiếu mỗi năm thật
ra thỉnh thoảng có thời gian được phép về nhà đoàn tụ cùng vợ con. Có điều là
mấy ngày trước phát sinh một sự việc, thiếu chút nữa làm cho Lăng Thiên Khiếu
đang hứng chí bừng bừng trở về nhà phải tức giận mà chết.
Hết thảy mọi chuyện đều xuất phát từ Tam công tử Lăng Tiêu của Lăng gia. Tướng
quân Lăng Thiên Khiếu tổng cộng có bốn người con, hai nam hai nữ. Lăng Tiêu
đứng hàng thứ ba, được gọi là Lăng gia Tam công tử, trên còn có một ca ca Lăng
Chí, hiện đang phục vụ trong quân đội, là thuộc hạ của phụ thân đảm nhiệm đại
đội trưởng Hổ Gầm đột kích đội, có được tu vi Đại Kiếm Sư bậc năm, trong thế
hệ trẻ tuổi được cho là ưu tú phi thường.
Nhị tỷ của Lăng Tiêu là Lăng Tố, hiện nay ở đế quốc học viện là giảng sư về
tổng quát lịch sử đại lục, bản tính ham thích khảo cổ nên thường xuyên vắng
nhà đi khảo sát tìm kiếm di tích cổ xưa của lịch sử còn lưu lại. Bản thân nàng
cũng có được tu vi Đại Kiếm Sư bậc ba, trưởng thành dáng vẻ cũng hết sức xinh
đẹp, hơn nữa gia thế tốt đẹp, ở đế quốc học viện có vô số người theo đuổi.
Còn đến Lăng Tiêu, dường như vận may của Lăng gia đều đã dùng hết, từ thuở nhỏ
khi kiểm tra thể chất, phát hiện Lăng Tiêu lại là thiên mạch giả bẩm sinh. Cái
gọi là thiên mạch giả thực ra chính là kinh mạch toàn thân không có cách nào
đả thông được, mặc cho ngươi cố gắng như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể tu
luyện đến Kiếm Sư bậc sáu.
Kiếm Sư bậc sáu đối với người thường mà nói, đã xem như thành tựu rất cao, có
điều đối với các đại gia tộc có được các loại kiếm kỹ và công pháp tu luyện
thì căn bản không tính là cái gì. Hơn` nữa sự chênh lệch giữa Kiếm Sư và Đại
Kiếm Sư tuyệt đối không phải là chênh lệch một cấp đơn giản như vậy.
Lăng Thiên Khiếu cũng không kỳ vọng các đứa con của mình tất cả đều ưu tú hoàn
toàn. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi đứa mỗi khác, hơn nữa giữa các con
của ông cũng không có phát sinh chuyện hục hặc lẫn nhau như thường xảy ra ở
các thế gia quý tộc khác, ngược lại hết sức yêu thương đoàn kết nhau. Chỉ có
điều Lăng Tiêu này bản tính ngang bướng không tốt, làm cho ông bận tâm lo lắng
rất nhiều.
Lần này mới từ tiền tuyến trở về, nguyên vốn muốn hưởng vài ngày vui vẻ hạnh
phúc cùng vợ con, không nghĩ tới vừa trở về, chợt nghe nói Lăng Tiêu làm ra
một chuyện đại nghịch bất đạo, làm chuyện phi lễ với bạn cùng học ở đế quốc
học viện, cũng là vị hôn thê của Lăng Tiêu vốn định hôn ước từ nhỏ là Tạ Hiểu
Yên!
Đây quả thực đúng là một vụ tai tiếng động trời, nhất là đối với thân phận địa
vị hiện nay của loại người như Lăng Thiên Khiếu, càng khó có thể chấp nhận đứa
con của mình làm ra loại sự tình này. Lăng Thiên Khiếu tính tình nóng nảy dữ
dằn, bởi vậy vừa thấy mặt Lăng Tiêu, phẫn nộ không hỏi phải trái đúng sai lập
tức ra tay. Sau khi một kích đánh đứa con mình thành trọng thương, ông mới cảm
thấy đau lòng và hối hận.
Thực ra tất cả mọi người đều không biết rằng, mặc dù Tạ Hiểu Yên từ nhỏ đã nổi
tiếng xinh đẹp thiên tài, cho dù nàng mười bốn tuổi cũng đã tu luyện đến Kiếm
Sư bậc sáu, cho dù Tạ gia của nàng là một trong thương đoàn lớn nhất ở Đế quốc
Lam Nguyệt, nhưng đối với tướng quân phủ mà nói, nàng vẫn là trèo cao... Mặc
dù Lăng Tiêu kia có là một phế nhân, nhưng có thể gửi thân vào tướng quân phủ,
cùng Lăng gia kết thông gia tức thì dựa vào nước lên thì thuyền lên, có thể
một bước leo lên làm gia tộc nhất lưu ở đế quốc, đó là một vinh quang có chỗ
nào sánh bằng!
Vì cái gì nàng lại phản kháng kịch liệt như thế? Vì sao?
Đổi lại là nữ hài tử bình thường, sợ là cũng tình trong như đã mặt ngoài còn
e. Dù sao sớm hay muộn đều phải gả cho người ta, Lăng Tiêu ngoại trừ không thể
tu luyện thành tựu cao hơn trên võ đạo, các mặt khác vẫn là vượt trội không
tệ, ít nhất càng lớn lên bộ dạng càng hết sức khôi ngô tuấn tú.
Càng khiến cho người ta có phần thắc mắc không hiểu chính là Lăng Tiêu, tuy
rằng từ nhỏ đã nổi danh công tử ăn chơi, nhưng ngay cả hai thị nữ bên người
hắn cho đến nay đều còn là tấm thân xử nữ trong trắng, như thế nào lại có thể
làm chuyện phi lễ với chính vị hôn thê của mình? Cho dù trong lòng Tạ Hiểu Yên
muôn vàn không muốn, không sớm thì muộn trước sau gì cũng gả cho Lăng Tiêu,
thành người của hắn, hắn gấp cái gì chứ?
Nhưng sự thật chính là sự thật, cảnh tượng Tạ Hiểu Yên y phục không chỉnh tề
vẻ mặt sợ hãi, trên mặt còn đầm đìa nước mắt từ trong ký túc xá xa hoa của
Lăng Tiêu chạy ra, bị toàn bộ mấy trăm giáo sư và học viên nhà trường trông
thấy. Tạ Hiểu Yên vốn chính là hoa khôi của đế quốc học viện trong nháy mắt
giành được sự thông cảm của mọi người.
Còn Lăng Tiêu, chỉ đơn giản là vì xuất thân tốt, phế vật đó vừa sinh ra đã cao
cao tại thượng, vốn đã khiến cho người khác vừa ghen tị vừa hâm mộ, giờ đây
lại làm ra loại chuyện nhục tới nề nếp gia đình quý tộc, càng phải chịu sự phỉ
nhổ và khinh bỉ của mọi người, nói hắn là một khối ung nhọt của đế quốc học
viện cũng không quá đáng. Rất nhiều người đều đang khấn cầu, sao cho tướng
quân Lăng Thiên Khiếu, phụ thân của hắn, mau mau đánh chết cái đồ bôi nhọ gia
phong đi cho xong, tất cả mọi người theo đó thanh tịnh lại một chút.
Mà trên thực tế, tên phế vật Lăng Tiêu nguyên bản kia quả thật đã chết không
thể chết thêm lần nữa. Tướng quân Lăng Thiên Khiếu nóng giận đánh ra một kích,
thân thể yếu nhược của Lăng Tiêu sao có thể chống lại?
Đang sống nhờ thân thể này nhưng thực ra Thục Sơn kiếm tu Lăng Tiêu cảm thấy
chính mình cũng thực không may mắn. Hắn đi quan sát một tiền bối của sư môn độ
kiếp, mắt thấy trên bầu trời kiếp vân càng tụ càng nhiều, trong lòng thầm nhận
định tiền bối sư môn này đúng là độ kiếp hơn phân nửa sẽ thất bại. Mang tâm tư
xấu xa chờ đợi để lượm đồ, Lăng Tiêu định tới gần một chút cho chắc ăn còn có
thể nhặt được vài món pháp bảo, lúc đó thì phát đạt rồi.
Nhưng không ngờ chẳng hiểu sao lại xui xẻo đến thế, thiên kiếp lại bổ vào trên
người hắn. Lăng Tiêu mới qua Kim Đan kỳ, có lý nào còn sống sót được dưới sấm
sét của thiên kiếp đánh xuống, lập tức bị đánh tan thành tro bụi, may mà hồn
phách bất diệt, một lũ u hồn mơ mơ màng màng bỏ chạy đến thế giới này, nhập
vào cơ thể của một người cùng tên với mình.
Hơn nữa thông qua trí nhớ sẵn có của nguyên chủ nhân, Lăng Tiêu cũng biết được
cái gọi là phi lễ căn bản là không tồn tại. Chuyện này chỉ là Tạ Hiểu Yên muốn
thoát khỏi hắn đã sử dụng âm mưu quỷ kế mà thôi.
Thực ra người có lòng thì chỉ suy nghĩ kỹ một chút là có thể tìm được điểm
đáng ngờ, Lăng Tiêu chỉ là một Kiếm Thị bậc năm, bây giờ vẫn còn lẫn lộn trong
khối cấp thấp ở đế quốc học viện, điều này nói ra không khỏi có chút bẽ mặt,
nhưng đây chính là thực lực của Lăng Tiêu. Còn Tạ Hiểu Yên lại là một Kiếm Sư
bậc sáu, nếu muốn đánh Lăng Tiêu, nói một mình nàng có thể đánh một trăm tên
Lăng Tiêu cũng không tính là khoa trương lắm!
Tăng lên về chất, lượng không thể thay thế nổi. Giữa Kiếm Sư và Kiếm Thị vốn
chênh lệch là rất lớn, huống chi hai người hơn kém nhau tới bảy bậc!
Vậy thì như thế nào có thể bị Lăng Tiêu biến thành y phục không chỉnh tề? Nếu
có ý định muốn phản kháng, cho dù không muốn thương tổn tới Lăng Tiêu, nhưng
bỏ chạy bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề, làm sao biến thành nhếch nhác
như vậy?
"Huynh đệ, ngươi thực là không may mắn, có điều ngươi yên tâm, ta khẳng định
sẽ giúp ngươi báo thù, rửa sạch oan khuất! Coi như là ta đền ơn việc chiếm
thân thể của ngươi đi." Thục Sơn kiếm tu Lăng Tiêu tìm kiếm khái niệm của võ
giả trên đại lục này trong đầu của bản thể chủ nhân, khóe miệng lóe ra một tia
cười lạnh: Kiếm thuật sao...?!
Người dân ở Đại lục Thương Lan theo phong trào thượng võ, võ giả có địa vị rất
cao, không có ma pháp hoa mỹ, chủ yếu lấy kiếm thuật làm chính, trải qua ngàn
vạn năm phát triển, đã phát triển kiếm thuật tới cực hạn.
Hơn nữa phân chia ra cấp bậc, tổng cộng chia như sau: Kiếm Thị, Kiếm Sư, Đại
Kiếm Sư, Cuồng Kiếm Sư, Ma Kiếm Sĩ, Ma Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Hoàng, Kiếm
Tôn, Kiếm Thánh, Kiếm Thần, cộng là mười một cấp bậc, trừ Kiếm Thị có chín
bậc, mỗi một cấp bậc còn lại đều chia thành sáu bậc.
Mà căn cứ vào các loại kiếm kỹ lưu truyền tới nay, các thế hệ sau dần dần sửa
sang lại thành các công pháp không giống nhau, từ cao đến thấp chia làm: Thần,
Thánh, Thiên, Địa, Nhân năm cấp, mỗi cấp lại chia thành Thượng Trung Hạ ba
bậc.
Có thể trở thành Đại Kiếm Sư, cũng đã là thành tựu phi thường rồi. Muốn trở
thành Đại Kiếm Sư, ắt phải đả thông kinh mạch toàn thân, khi giải khai kinh
mạch này cần phải chịu được thống khổ thật lớn, và thường nhân khó có thể
tưởng tượng được cái giá của nỗ lực này.
Mà tới đẳng cấp Ma Kiếm Sĩ kia, cũng không phải chỉ dựa vào chăm chỉ tu luyện
là đạt được, mà cần phải có thiên phú chân chính. Ma kiếm Sĩ có thể sử dụng
lực lượng của nguyên tố, thêm lực lượng của nguyên tố vào trên thân vũ khí,
khi đối địch có được lực sát thương rất lớn.
Tỷ như nói Ma Kiếm Sĩ cấp ba tướng quân Lăng Thiên Khiếu, ông luyện chính là
kiếm kỹ Cụ Phong Phá gia truyền, là thuộc tính Phong, thuộc loại công pháp
thiên cấp bậc trung. Sau khi tu luyện đến giai đoạn Ma Kiếm Sĩ, lúc đối địch
có thể ở trên trường kiếm tăng vọt ra một đạo Cụ Phong kiếm khí dài hơn ba
thước, Ma Kiếm Sĩ đánh với võ giả dưới tay gần như có thể trong nháy mắt giết
chết đối thủ.
Vũ lực mạnh mẽ lại thêm suy nghĩ bình tĩnh, cùng với việc vận dụng các loại
binh pháp xuất thần nhập hóa, tạo nên tướng quân Lăng Thiên Khiếu của Đế quốc
Lam Nguyệt ngày nay. Tuy rằng không có căn cơ thâm sâu cho lắm, cũng không
tính là nhân vật đứng đầu của quân đội, có điều ở Đế quốc Lam Nguyệt, tướng
quân Lăng Thiên Khiếu cũng rất được người khác kính trọng.
Bởi vậy có thể thấy được địa vị của Ma Kiếm Sĩ ở một đế quốc nào cũng có vị
trí cao nhất, càng không nói đến Ma Kiếm Sư còn trên cấp Ma Kiếm Sĩ, toàn bộ
đế quốc Lam Nguyệt, số lượng Ma Kiếm Sư nổi danh cũng chẳng có mấy.
Đương nhiên, đây cũng không tính đến những cung phụng cấp hộ vệ trong hoàng
thất, cùng với các cao thủ siêu cấp ẩn tàng trong hậu trường của các đại thế
gia, và cũng không bao gồm những người ẩn tu không màng thế sự.
Nghe nói bên trong Kiếm Công hội có ẩn tàng rất nhiều cao thủ thần bí không
xuất hiện bên ngoài, thậm chí có cấp bậc Kiếm Thánh, chuyên môn phụ trách các
cuộc thi lên bậc của Ma Kiếm Sư trở lên, nhưng rất ít khi lộ diện, càng không
nói tới tham dự vào các loại tranh chấp trên đại lục.
Nói tóm lại, Ma Kiếm Sư ở trên đại lục đều là nhân tài cực kỳ được coi trọng ở
mỗi quốc gia.
Cấp bậc trên Ma Kiếm Sư, trên cơ bản chính là những người trong truyền thuyết,
rất ít khi xuất hiện trên đại lục. Ba trăm năm trước, trên đại lục từng xuất
hiện một thiên tài oanh liệt một thời là Kiếm Thánh Vân Chi Lan, trong thời
gian ngắn ngủn năm mươi năm đã tăng vọt tới Kiếm Thánh, tung hoành trên đại
lục chưa từng thua trận nào.
Chẳng qua sau một thời gian đột nhiên biến mất, không lưu lại chút dấu vết gì
cũng giống như cách ông bất thình lình xuất hiện trên thế gian. Rất nhiều
người đoán rằng, có lẽ Vân Chi Lan đã đột phá Kiếm Thánh trở thành Kiếm Thần,
thành Thần thật sự phá toái hư không mà đi. Đương nhiên, mọi lời nói đều mơ
hồ, cũng không ai biết Kiếm Thánh Vân Chi Lan rốt cuộc đã đi về đâu.