Lăng Gia Tiểu Công Chúa


Người đăng: taitu1x

- Tránh ra !

Trong khi Lăng Tiêu đang nhắm mắt trầm tư, một giọng nói trong trẻo lạnh như
băng từ bên ngoài truyền đến.

Dựa vào trí nhớ, Lăng Tiêu biết đó là Lăng Vận Nhi, Lăng Gia tiểu công chúa,
cũng là một Kiếm Sư bậc hai. Tuy nàng cũng là một thiên tài tập võ nhưng mọi
người lại càng vị nể gia thế của nàng hơn, tất cả đều gọi nàng là "Lăng Gia
tiểu Công Chúa"

Cũng bởi vì Lăng Vận Nhi rất đáng yêu, so với tỷ tỷ Lăng Tố thì xinh đẹp hơn
rất nhiều, da phấn dáng ngọc, lớn lên khẳng định nàng cũng là một tuyệt sắc
giai nhân.

Tướng quân có bốn người con, ba người có tài năng trác tuyệt trừ Lăng Tiêu,
khiến rất nhiều người đoán rằng Lăng Tiêu căn bản không phải con của tướng
quân, có điều cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, tất cả cũng chỉ dám nghĩ trong
bụng chứ không dám nói ra.

- Tiểu thư….Tướng quân có lệnh…

Tên hộ vệ thập phần khó xử nhìn Lăng Vận Nhi, thật sự hắn không muốn dây vào
tiểu Công Chúa ngỗ nghịch, tinh quái này, chẳng qua tướng quân có lệnh, bất
luận kẻ nào cũng không được tới thăm Lăng Tiêu, nói là muốn để Lăng Tiêu tự
mình bế môn suy nghĩ về lỗi lầm của mình.

- Thập tam, ngươi không phải đối thủ của ta, đừng ép ta !!!

Lăng Vận Nhi lạnh lùng, ngọc thủ trắng nõn giơ cao cây đoản kiếm cổ xưa nhìn
Thập Tam thị vệ, rất có dáng vẻ một lời không hợp liền lập tức chuẩn bị động
thủ.

Quả thật, với năng lực Kiếm Thị bậc chín của Thập Tam, tuyệt đối không phải là
đối thủ của Kiếm Sư bậc hai Lăng Vận Nhi, thực lực vốn không liên quan tới
tuổi tác….

Chẳng qua tướng quân có lệnh, Thập Tam cũng không dám cãi lời, khó xử đưa mắt
nhìn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc của tiểu thư, Thập Tam thị vệ đưa mắt khó
xử nhìn tên thị vệ trưởng…

- Thập Tam, để nàng vào

sau đó là một tiếng thở dài.

Thập Tam thị vệ nghe thấy thanh âm của tướng quân, ngay lập tức khom người lui
ra, Lăng Vận Nhi cũng không quay lại, hừ nhẹ một tiếng rồi vọt vào.

Tướng quân Lăng Thiên Khiếu sắc mặt trầm ngâm nhìn xuống, trong đầu ông nghĩ
lại chuyện xưa lúc cô con gái nhỏ bảo bối quấn quýt lấy ông, trong lòng có
chút bực tức, nhưng cũng vì sự đoàn kết của mấy đứa nhỏ mà vui mừng, ông cũng
tự hỏi, có phải mình lần này thật sự đã sai lầm ? Có phải mình đã quan tâm quá
ít tới Lăng Tiêu hay không?

Nhưng nghĩ tới cảnh lão bằng hữu sắc mặt khó xử nói ra lời từ hôn khiến Lăng
Thiên cảm thấy lửa giận xung thiên, tức giận kìm nén không thể giải phóng
được.

Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ ông lâm vào tình thế xấu hổ quẫn bách như vậy.
Lăng Thiên Khiếu cùng Lam Nguyệt Đế Quốc đại phú thương Tạ Trường Đình cùng
nhau lớn lên, là bằng hữu tốt nhất, thâm tình nhiều năm không thay đổi, cho
nên việc hôn nhân từ nhỏ này đã được đính ước từ trước, không nghĩ rằng lại
phát sinh ra chuyện này.

Lăng Thiên Khiếu trong lòng thầm mắng đứa con Lăng Tiêu: "Chó má, ngay cả con
gái cũng không chấp nhận nổi, làm thế nào xứng đáng nối dõi Lăng gia ? Còn
nữa, hôn sự đã chấm dứt, nếu Lăng Tiêu vẫn cứ yếu đuối như vậy, chỉ sợ là sau
này sẽ không thể nên người được!"

Tướng quân Lăng Thiên Khiếu lửa giận đầy ngực, cũng mất luôn ý định tới thăm
Lăng Tiêu, xoay người phẩy áo bỏ đi. Truyện Tiên Hiệp

Kỳ thật, Lăng Thiên Khiếu không phải không biết thực lực Lăng Tiêu kém hơn rất
nhiều so với Tạ Hiểu Yên, chính mình quả thực có thể đã trách lầm đứa con, có
lẽ nỗi oan này cũng do con bé kia gây ra. Chẳng qua thân phận Lăng Thiên Khiếu
thế nào, làm sao có thể tìm một cô bé gây phiền toái ? Huống chi nàng còn là
con Tạ Trường Đình, bằng hữu tốt nhất của mình.

Vì vậy, sau khi Lăng Tiêu tỉnh lại, Lăng Thiên Khiếu đã nghĩ rất kỹ, con cũng
có nhiều loại, cũng có thể biết nỗi nhục nó phải chịu đựng, nếu là phế vật,
chính mình có thể giúp một lần, không thể giúp trăm lần, ngược lại giúp nó có
thể lại làm hại nó.

Lăng Thiên Khiếu rất đau lòng nhưng cũng đáp ứng thỉnh cầu từ hôn của Tạ
Trường Đình. Lăng Thiên Khiếu cũng không thực sự thích cô gái này, đa tình,
quá đa tình, lại quá nhiều tâm kế, không thích hợp với Lăng gia.

Lăng Thiên Khiếu thở dài, mười năm chiến đấu trên tiền tuyến đã hy sinh biết
bao nhiêu đồng đội, đến giờ không biết còn bao nhiêu người nhớ tới bọn họ ?

Lăng Vận Nhi liếc mắt thấy tam ca đang nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi,
thanh âm nghẹn ngào nức nở

- Tam ca, huynh không sao chứ, có phải bị thương rất nặng không ? Phụ thân
rất quan tâm tới huynh !!

Vừa mới vừa rồi ở bên ngoài, Lăng Vận Nhi ngay cả câu nói cũng lạnh như băng,
nhưng nhìn ca ca nằm trên giường, trong lòng không thể kìm nổi ấm ức và đau
lòng.

Trong học viện, Lăng Vận Nhi nghe được rất nhiều người xì xào nói rằng ca ca
nàng là nỗi nhục của giới quý tộc, mà từ nhỏ Lăng Vận Nhi yêu quý Tam ca nhất,
tự nhiên nàng không chịu nổi. Đã vài lần nàng đánh bọn chúng nhưng xì xài lại
ngày càng mãnh liệt, nói ca ca nàng là phế vật, lại vô dụng phải để nữ nhân ra
mặt. Lăng Vận Nhi một mạch chạy tới đây, nàng muốn an ủi Tam ca, muốn nghe hắn
nói rõ câu chuyện, bởi Lăng Vận Nhi vốn không tin ca ca nàng làm ra chuyện
này.

Mặc dù Lăng Tiêu Phi khinh bỉ Lăng Tiêu, nhưng dù sao cũng là tình huynh muội.
Kiếp trước, Lăng Tiêu từ nhỏ đã bước lên Thục Sơn tu luyện tiên đạo, còn huynh
đệ tỷ muội trong lúc đó đều không hề để ý, nhất nhất lạnh lùng, cũng chưa từng
thể nghiệm qua thân tình. Huống chi hắn còn dễ dàng dung hợp hoàn toàn với
linh hồn Lăng Tiêu nguyên bản không chút tổn hao, bên trong linh hồn Lăng Tiêu
là một tình cảm thật sâu, thật mãnh liệt.

Trong lúc nhất thời, mũi Lăng Tiêu cũng có chút sụt sịt, hắn có thể cảm nhận
được tình cảm của Lăng Tiêu với muội muội.

Lăng Tiêu nhấc tay, nhẹ nhàng lau nước mắt của muội muội, có chút xấu hổ cười"

- Vân nhi, ca ca không sao, nhưng quả đã khiến muội chịu nhiều ấm ức rồi.

Lăng Vận Nhi ngẩng đầu khẽ cắn răng, giọt nước mắt long lánh dừng lại trong
mắt, nàng cất giọng nói trong trẻo:

- Tam ca, muội tin tưởng huynh! Đại ca và Nhị tỷ cũng sẽ tin tưởng huynh!
Muội cũng sẽ không bỏ qua cho Tạ Hiểu Yên!

Lăng Tiêu có chút xúc động, nhưng vẫn nói:

- Không quan trọng, cây ngay không sợ chết đứng. Đáp ứng ca ca một việc, đừng
gây phiền toái cho nàng.

Kỳ thật, trong lòng Lăng Tiêu cho rằng muội muội không phải đối thủ của Tạ
Hiểu Yên, Kiếm Sư bậc hai đối với Kiếm Sư bậc sáu, mặc dù kiếm pháp Lăng Vận
Nhi cao cấp hơn Tạ Hiểu Yên, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, có khi còn
tự rước lấy nhục.

Còn về Tạ Hiểu Yên, phải chính mình tự đi !! Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh,
sỉ nhục "Ta", cứ đơn giản mà bỏ qua thế sao?

Lăng Vận Nhi nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy Tam ca có chút thay đổi. Trong ấn tượng
của nàng, Tam ca tuy kiếm thuật không cao lắm, nhưng ân oán phân minh, hiện
tại không hiểu sao lại có chút nặng nề. Chẳng lẽ bị cha đánh đập đến tâm ý
nguội lạnh?

Lăng Vận Nhi nghĩ vậy liền sinh lòng oán hận phụ thân, thầm trách phụ thân hồ
đồ, hận ý đối với Tạ Hiểu Yên lại càng sâu sắc hơn. Nàng cũng ít nhiều hiểu
được ý ca ca không muốn mình đi trả thù, sợ thực lực nàng không đủ phải chịu
thiệt thòi, chẳng qua….Lăng Vận Nhi khóe miệng cười lạnh, ta mới mười hai tuổi
!! Còn có thời gian !!! Tạ Hiểu Yên, một ngày nào đó ta sẽ vượt qua ngươi !!!

Lúc này, bên ngoài thị vệ lớn tiếng thông báo:

- Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, bên ngoài có cô gái tự xưng là Tạ Hiểu Yên muốn
tới thăm thiếu gia.

"Tạ Hiểu Yên !!" Lăng Vận Nhi mày liễu dựng thẳng, thần tình không thể tin,
ngay lập tức đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không ngờ còn dám đến Lăng gia !! Ta phải giết nó

- Chờ đã!

Lăng Tiêu gọi muội muội, thản nhiên cười cười nói :

- Vân nhi, đây là chuyện của Tam ca!

Lời nói không nặng, nhưng lại rất chân thật.

Lăng Vận Nhi thở phì phì cùng Lăng Tiêu nhìn nhau, cuối cùng cũng đè nén bực
bội, đứng ở cửa hướng về phía ngoài nói:

- Cho cô ta vào !

Sau một lát, cửa phòng mở ra, ánh dương quang lọt qua cửa phòng chiếu vào, vô
số tro bụi bay lượn trong ánh mặt trời. Mấy ngày không thấy ánh mặt trời, Lăng
Tiêu không tự chủ được nheo mắt lại, nhìn nữ nhân đứng dưới ánh mặt trời. Vẫn
như vậy, Lăng Tiêu "số một" vừa nhìn thấy nữ nhân này đã không muốn nhìn nhận
đây là vị hôn thê.

Kêu nàng vào, kỳ thật cũng chỉ là muốn xác nhận một chút, nữ nhân này rốt cuộc
bộ dáng thế nào mà thôi.


NGẠO KIẾM LĂNG VÂN - Chương #2