Người đăng: hikaru2s
Ở trong phòng khách của tứ trưởng lão gia tộc Thiên Thanh. Có hai người trung
niên đang bàn bạc gì đó. Một người là Thiên Thanh Hỏa, tứ trưởng lão, còn
người kia là Thiên Thanh Khang, nhị trưởng lão. Hai người đang bàn bạc một
chút về cuộc đấu giá sắp tới ở Tuân Toa thành. Cuộc đấu giá này được tổ chức
tại phòng đấu giá của thương hội Hiên Viên ở Tuân Toa Thành.
Thương hội Hiên Viên là thương hội đứng đầu về việc mua bán vận chuyển khắp
nơi trên đế quốc Lâm Thiên. Hơn nữa, nghe nói đằng sau thương hội này chính là
Diêm Liệt gia tộc – gia tộc giàu có nhất đế quốc, hầu như về kinh tế đối nội,
ngoại thì không gia tộc nào bằng được. Mặc dù, cao thủ của gia tộc không
nhiều, nhưng về chất thì đứng thứ tư toàn đế quốc. Không chỉ thế, gia tộc Diêm
Liệt còn thu phục một cơ số cao thủ tự do của đế quốc khiến cho chiến lực của
gia tộc tăng mạnh.
Với sự giàu có và khả năng kinh doanh của mình.Gia tộc Diêm Liệt đã lập nên
Thương Hội Hiên Viên trài dài khắp nơi trên đế quốc. Mà Tuân Toa thành là một
trong những thành trì nằm ở trung tâm của miền bắc đế quốc thế nên phòng đấu
giá của thương hội Hiên Viên tại đây được xây dựng dựa theo chuẩn mực của
phòng đấu giá tại Lâm Thiên Thành. Mà vừa rồi từ phòng đấu giá của thương hội
Hiên Viên phát ra một tin tức nóng hổi. Cuộc đấu giá ba ngày sau sẽ là một
cuộc đấu giá lớn.
Nói đến đây thì sự phân chia cấp độ đồ vật ở Linh giới vốn có sáu giai : Hư,
Nhân, Huyền, Địa, Thánh, Thiên. Từng giai chia là bốn cấp nhỏ : sơ, trung,
cao, đỉnh. Sự phân chia này được dùng cho các đồ vật như : công pháp, linh kĩ,
linh khí. Còn đan dược, trận pháp thì được chia nhỏ làm thập giai và ba cấp
nhỏ sơ, trrung, cao. Từng loại từng loại một đều được phân giai chia cấp
nghiêm ngặt.
Mà tin tức từ phòng đấu giá Hiên Viên truyền ra. Những vật phẩm áp trục đều là
Huyền giai cao cấp cùng với đan dược và trận pháp tứ, ngũ giai đủ để khiến
những cường giả Linh Thể trong thành phải điên cuồng một lần.
Bỗng dưng, từ ngoài cửa. Một gã trung niên đi vào.
Thanh Hỏa trưởng lão nhíu mày bất định.
Tên hộ vệ này là Lam Lâm. Hồi trước khi còn nhỏ thì gia gia của Lam Lâm với
Thanh Hỏa trưởng lão có chút giao tình. Thế nên hiện tại, khi hắn lên hai mươi
hắn đã bước vào cảnh giới Linh nhân Nhập Khí cảnh. Ngay sau đấy, gia gia hắn
đã xin cho hắn vào gia tộc làm việc. Thanh Hỏa trưởng lão chấp nhận đưa vào
trong gia tộc làm một hộ vệ trông cửa. Nhưng với sự cần cù chịu khó của hắn
lên hai lăm hắn đã bước chân vào Linh Giả cảnh. Hơn nữa, qua nhiều việc xảy
ra, hắn đã chứng minh được năng lực cùng sự trung thành của mình. Thanh Hỏa
trưởng lão rất hài lòng đưa hắn lên làm một trong những hộ vệ thân cận của bản
thân. Hiện tại hắn đang ba sáu, với tu vi Đan Linh Thành Đan lục cấp của mình,
hắn rất được Thanh Hỏa coi trọng, mà trong gia tộc, lời nói của hắn cũng có
trọng lượng nhất định.
Lam Lâm âm trầm báo.
Thiếu gia Thanh Tư bị đánh ngất.
Hả, ở đâu?
Trước khu khách quý Nhân phòng.
Ai làm?
Một tiểu tử vô danh chưa tới hai mươi.
Thật? – Thanh Hỏa nhíu mày.
Lam Lâm gật đầu. Thanh Hỏa liền âm trầm suy nghĩ. Lúc sau mới nói.
Điều tra chưa?
Đã điều tra nhưng vẫn chưa ra. Ở Nhân Phòng không có gia tộc nào có thếu
niên như thế.
Còn Địa Phòng?
Có một thanh niên. Năm ngoái được tiểu thư Thanh Tâm mang về. Hiện tại chưa
có tin tức gì cả.
Được rồi. Ngươi đi cẩn thận xử lý. Nếu đối phương thực lực chỉ cao hơn
Thanh Tư một chút thì ngươi biết làm thế nào. Còn nếu không, đừng gây ra xung
đột quá đáng.
Lam Lâm hiểu.
Nói xong. Lam Lâm liền quay người đi ra khỏi cửa.
Thanh Khang ở bên đợi Lam Lâm đi mất mới nói.
Tiểu tử nhà ngươi lại gây chuyện à?
Chắc thế.
Hiện giờ ngươi nghi ngờ nó đụng phải người nào?
Chưa rõ thông tin. Nhưng mong rằng đừng là vật cứng.
Haha, ngươi nên dạy dỗ lại con ngươi đi. Việc nó làm với gia nhân trong gia
tộc ai ai cũng biết. Cẩn thận lời ra tiếng vào.
Thanh Hỏa ầm trầm suy nghĩ một lúc liền nói.
...
Ở trước khu khách quý Nhân phòng. Một đám hộ vệ mặt âm trầm càng ngày càng thu
bé lại vòng vây. Trung ở giữa liền lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Hắn âm
trầm nhìn xung quanh dò xét muốn tìm một nơi đột phá vong vây nhưng vô kế khả
thi. Hơn nữa, hắn còn chưa dám chắc được cơ thể mình đủ mạnh mẽ để chịu được
tất cả những đòn tấn công của mấy tên hộ vệ này. Mà vừa nãy, khi hắn sử dụng
Nộ Long Cước thì nội lực kì lạ đã hết sạch, giờ nó đang dần dần khôi phục lại,
nhưng có lẽ phải mất nửa ngày mới được. Hắn hiện tại không thể nghĩ ra cách gì
phá vây.
Đám thiếu niên kia lúc trước có hai người ra giúp Thanh Tư nhưng vẫn không gọi
dậy được hắn. Lúc này, Thanh Tư rất yếu ớt, khí lực hỗn loạn, khóe miệng rỉ
máu, ngực bị lõm lại tầm mấy xăng. Hơn nữa chấn thương từ Nộ Long Cước khá
nặng. Cũng may nhờ khải giáp hắn mặc trên ngực giảm đi bảy thành lực lượng nếu
không giờ hắn chỉ là một cái xác không hồn.
Trong hai người ra giúp có một thiếu nữ tầm hai mươi. Khuôn mặt tầm thường
nhưng lại có dáng hình mĩ miều, yểu điệu thướt tha đi cùng cặp mông đầy đặn,
căng tròn đủ để khiến cho đa số thanh niên phải mộng tưởng. Thiếu nữ này là
Liên Thư Hương, con gái của tộc trưởng gia tộc Liên Thư, là thanh mai trúc mã
từ nhỏ của Thanh Tư. Gia tộc Liên Thư mặc dù là gia tộc phụ thuộc của gia tộc
Thiên Thanh tại Tuân Toa thành nhưng cũng có quyền lực và khu vực riêng. Giao
tình của hai bên không nhỏ, hơn nữa hình như nhờ sự thân thiết của Thư Hương
và Thanh Tư mà gia tộc Liên Thư ở Tuân Toa thành được coi là một gia tộc lớn.
Hiện tại, Thư Hương thấy Thanh Tư bị thương nặng nàng liền đau lòng không
ngớt. Từ nhỏ hai người vốn chơi với nhau rất tốt, lớn lên mặc dù ít khi gặp
nhau, nhưng tình cảm của hai người không hẹn mà hợp. Gia tộc hai bên đều biết
nhưng không có ý kiến gì. Kiểu như âm thầm tác thành cho hai bên. Thanh Hỏa
trưởng lão nghe qua cũng chuyển lời cho tộc trưởng Liên Thư tác thành cho hai
đứa.
Giờ thấy Thanh Tư thế này, nàng có chút tức giận không kìm được nhìn vào
Trung. Chính hắn chính là người đã làm cho Thanh Tư bị thương. Mặc dù lúc đầu
nàng cũng biết là Thanh Tư sai, nhưng vì một gia nhân nhỏ bé mà đánh Thanh Tư
ra nông nỗi này, thật không thể tha thứ được. Hơn nữa, dù nàng có biết là tên
Lạc Trung kia mạnh hơn cả mình đi chăng nữa thì với tính cách mạnh mẽ bướng
bỉnh của nàng, nàng muốn thay Thanh Tư ra tay. Nàng tức giận đi tới.
Các người tránh ra. Để ta ra tay đòi lại công đạo.
Thư Hương tiểu thư, người...
Các ngươi không nghe ta sao.
Đám hộ vệ thấy vậy liền dàn ra tạo một đường cho Thư Hương. Trong gia tộc, ai
ai cũng biết chuyện của hai người Thanh Tư và Thư Hương thế nên việc nghe lời
nàng là điều tất nhiên. Mai sau, dù sao thì nàng cũng sẽ về gia tộc mình, lúc
đó qua biểu hiện này rất có thể sẽ được trọng dụng.
Trung đang kẹt ở giữa đau đầu tìm chỗ thoát thì thấy Thư Hương đến. Nghe qua
cuộc đối thoại ngắn ngủi kia hắn biết là cô nàng kia muốn thay tên Thanh Tư
trả thù. Hắn liền vui mừng không nhỏ. Vốn đang vô kế khả thi tẩu thoát giờ cô
nàng này đến, thật là ông trời thương hắn mà. Nhìn sự tức giận của Thư Hương
đang tiến tới, hắn cười nói.
Ồ, cô nương, theo ta thấy thì cô còn yếu hơn tên vừa nãy.
Thì sao?
Thì ngươi dám đánh cùng ta sao?
Sao lại không, vừa nãy chỉ là do ngươi dở thủ đoạn gì đó mới thắng được
Thanh Tư. Giờ ta sẽ cẩn thận đối phó ngươi.
Ồ, được, có cam đảm lắm. Ta là Lạc Trung chắc vừa nãy ngươi biết rồi. Còn
ngươi?
Ta cần phải nói cho ngươi biết sao? Đỡ lấy...
Vừa nói xong Thư Hương lao đến, trên tay không hiểu từ đâu ra xuất hiện một
thanh kiếm lá màu xanh lam bóng loáng. Kiếm lá rất mỏng và nhẹ cực kì thích
hợp cho nữ tử dùng. Thanh kiếm lá của Thư Hương là thanh Lam Hương Liễu nhân
giai trung cấp binh khí. Được thợ rèn tứ phẩm trong thành rèn ra. Thanh Lam
Hương Liễu này được phỏng chế lá liễu, dài tầm sáu tấc, mỏng như chiếc lá, nhẹ
nhàng, linh hoạt, nhưng không kém phần sắc bén cùng bền bỉ.
Trung thấy Thư Hương chém đến liền nhanh nhẹn lùi lại.
Vụt...
Sau cú chém hụt, Thư Hương không hề chậm chạp lại lao lên đưa kiếm dựa theo
chiều gió mà chém. Từng nhát chém một từng nhát Trung đều né được một cách
hoàn hảo. Nhưng không hiểu sao, hắn liền cảm nhận được sự nguy hiểm của kiếm
pháp đấy. Cứ như những thế kiếm vừa nãy chỉ là khởi đầu của bộ kiếm pháp của
Thư Hương.
Ngay sau đó, một nhát chém nhanh như cắt lướt qua mặt Trung, một vài sợi tóc
bên má phải của hắn liền rụng xuống. Một vết cắt mỏng theo đường chéo xuất
hiện trên má hắn. Hắn kinh ngạc liền lui lại vài bước tránh xa tầm của thanh
kiếm kia. Nhưng dù hắn có làm như vậy thì Thư Hương lại lao lên múa kiếm theo
một kiếm pháp kì lạ. Hắn trầm ngâm né tránh tiếp, nhưng lần này lại không như
lần đầu. Hầu như mọi đường né của hắn đều bị bắt bài, từng đạo phong mang từ
kiếm pháp của Thư Hương đều cắt đứt mọi đường lui của hắn.
Trung vội vã lùi lại chục bước phía sau. Hiện tại quần áo của hắn hoàn toàn bị
cắt xén tả tơi. Không những thế tay chân của hắn không hề lành lặn một chút
nào, những chỗ quần áo bị cắt ra đều có vết xước mỏng rướm máu. Hắn âm trầm
dần. Cứ như thế này thì hắn hoàn toàn bị chém chết.
Thư Hương liền lao tới. Trung nghĩ nhanh. Lùi lại cũng không phải cách hay,
hơn nữa, hiện tại tầm đánh của đối thủ hoàn toàn hơn hắn rất nhiều. Muốn áp
sát cực khó, không chỉ thế, nhưng vết thương trên người hắn gây cho hắn không
ít rắc rối khi di chuyển tốc độ nhanh. Bỗng dưng một đường kiếm lướt nhanh qua
cổ hắn khiến hắn phải lộn người lăn lông lốc né tránh. Mồ hôi lạnh tuốt ra,
một vết xước trên cằm hắn xuất hiện. Vết thương sâu hơn nhiều những nơi khác.
Vừa nãy một đường kiếm chí tử mà hắn không hề nhận ra được. Cũng may phản xạ
của hắn nhanh hơn bình thường nếu không hắn đã bị giết rồi.
Thư Hương vừa tung ra một chiêu kiếm chí tử liền dừng lại ổn định thân thể.
Nàng có chút bất ngờ về phản xạ của Trung lại nhanh đến thế. Nàng hừ lạnh.
Thu kiếm lại gần người, Thư Hương lao đến. Trung cắn răng lùi lại, hiện tại
hắn hoàn toàn bị bắt buộc vào thế bị động chịu đòn. Thư Hương lao đến, múa
kiếm tấn công loạn xạ, mặc dù loạn thành một đoàn nhưng vẫn có quy luật của
kiếm pháp. Từng đường kiếm đâm chém khác nhau tạo nên một bộ kiếm pháp nhị
thức Loạn nhưng chuẩn.
Đám hộ vệ bên ngoài thấy Trung hoàn toàn bị lâm vào con đường chết liền vui vẻ
bàn tán này nọ. CÒn đám thiếu niên kia thì hừ lạnh coi như Trung xác định chết
chắc. So về kiếm thì Thư Hương trong đám thiếu niên cùng tuổi là nhất tuyệt.
Không ai dám so đo với nàng bởi vì thực lực của nàng chính là như vậy. Mặc dù
nàng mới có Linh Nhân Vận Khí sơ giai nhưng với cây kiếm Lam Hương Liễu cùng
kiếm pháp của nàng thì nàng hoàn toàn có cơ hội đánh chết một tên Linh Giả
Luyện Mạch sơ cấp.
Bởi vì bộ kiếm pháp này của nàng là Phong Liễu Kiếm Pháp, Huyền giai trung cấp
kiếm pháp. Được sư phụ nàng chỉ dạy cặn kẽ. Mà sư phụ của nàng là Thương
Phong, một trong những đại sư ở Lâm Thiên học viện.
Nói đến Lâm Thiên học viện thì ai ai trong những gia tộc lớn đều biết. Một học
viện đứng đầu Lâm Thiên đế quốc, được triều đình thành lập ra để đào tạo và
rèn luyện những thanh thiếu niên thiên tài của đế quốc. Học viện này được xây
dựng gần ngàn năm, được phong làm học viện đệ nhất không phải là hữu danh vô
thực. Bởi vì tất cả những thanh thiếu niên ở đó sau bốn năm học tập và rèn
luyện thì đa số đều trở thành cường giả một phương. Hơn nữa, tọa trấn của học
viện đó là ba cường giả Thiên Địa Linh Cảnh. Thế nên, vào được học viện này là
ước mơ của đa số thanh thiếu niên, đủ để vang danh gia tộc.
Chỉ là điều kiện nhập học của học viện khá là khắc khe. Năm năm thu để tử một
lần. Chỉ thu nhận những thanh thiếu niên tuổi mười sáu đổ xuống mang tu vi
Linh Nhân cảnh và những thiếu niên tầm hai lăm đổ xuống với tu vi Linh Giả
cảnh.
Hơn bốn năm trước, một đội học viên cùng đại sư của học viện đến Tuân Toa
Thành thu nhận để tử. Đại sư đó chính là Thương Phong nhìn trúng Thư Hương. Mà
lúc đó Thư Hương mới chỉ có Luyện Tủy cảnh sơ cấp nhưng nhờ Thương Phong nhận
biết được phong hệ nguyên tố tinh thuần trong cơ thể nàng. Thế nên Thương
Phong mới bỏ qua luật lệ mà nhận Thư Hương làm đệ tử, trực tiếp truyền thụ
kiếm pháp của bản thân cho nàng.
Cũng chính vì thế mà hiện tại nàng là đệ nhất nhân về kiếm pháp so với những
thiếu niên cùng lứa. Mà Trung dưới những đường kiếm này, hoàn toàn không thể
né tránh được hết. Chủ yếu hắn chỉ né tránh những kiếm đâm vào chân cùng mấy
chỗ yếu điểm. Còn lại hầu như hắn chịu đòn hoàn toàn.
Hai bên dằng co một lúc. Bên chém bên né, chiến trận hoàn toàn nghiêng về phía
của Thư Hương. Bỗng dưng hai người đều nhíu mày né ra.
Véo....Ầm
Một thanh đoản kiếm tầm thường lao tới chia cắt hai bên. Thư Hương giật mình
nhìn sang. Một thanh niên mày kiếm, khuôn mặt điển trai có đôi nét cuồng ngạo
đang cười nhạt.
Thư Hương, đánh nhau với người không có vũ khí ngươi không cảm thấy chán
sao.
Thanh Thần, ngươi xen vào chuyện của ta làm gì?
Ha hả, ta thấy ngươi đang bắt nạt người ta không vừa mắt. Sao không?
Ngươi...
Nhưng Thư Hương liền nhận ra ngay động tác của Trung. Hắn vừa thấy nàng có
chút phân tâm liền lao tới vung quyền nhằm vào bụng của nàng. Thư Hương tức
giận đưa thủ chưởng ra chắn.
Ầm...
Một quyền bình thường của Trung mang chút lực đạo của nội lực kì lạ rất mạnh
mẽ. Chấn bay Thư Hương lùi chục bước. Thư Hương ngạc nhiên, lực đạo của Trung
hoàn toàn hơn hẳn nàng. Chỉ cần một quyền thôi đã làm nàng phải lùi lại xa như
vậy. Nếu hắn đánh trúng nàng thì chắc chắn rằng nàng sẽ không chịu nổi.
Trung đứng cạnh cây kiếm vừa được Thanh Thần ném vào liền nói.
Cảm ơn.
Ha, ta nghe nói có kẻ dễ dàng đánh bay Thanh Tư. Không ngờ là thật.
Chỉ là một chút chuyện cỏn con thôi.
Cẩn thận kìa, đấu kiếm với nàng ta không dễ đâu.
Lúc này, vừa giữ vững được thân hình mình Thư Hương ngay lập tức lấy đà lao
tới. Thế công nhị kiếm thức của nàng đã bị phá. Giờ khó mà thi triển lại được
nàng đành phải dùng nhất thức lúc đầu giao chiến. Trung thấy nàng lao tới liền
cầm kiếm lên thủ thế.
Choang ... choang ... choang...
Từng đường kiếm bị phá giải, mặc dù nàng có làm gì đi chăng nữa thì hầu như
cũng không khiến Trung gặp khó khăn được như ban đầu. Hắn cứ đứng yên thủ thể,
gần như hai chân chôn chặt xuống đất, dùng kiếm phá tan kiếm pháp nhất thức
của nàng.
Thư Hương càng ngày càng tức giận. Lúc đầu nếu không có Thanh Thần, nàng đã dễ
dàng hành chết Trung rồi. Giờ hiện tại mặc dù nàng có tấn công kiểu gì đi
chăng nữa thì cũng bị phá giải bằng một đường kiếm y hệt. Cứ như là hắn dùng
chính kiếm kĩ của nàng để chống lại nàng vậy.
Qua hai ba đường kiếm nàng tức giận hét lên.
Lại bắt đầu một loạt những đường chém loạn như vừa nãy. Chỉ là lúc này, Trung
đã có kiếm. Hắn cúi người đưa kiếm ra sau gầm lên.
Mặc dù thi triển ra bộ cước kì lạ này nhưng Trung hoàn toàn không hiểu vì sao
hắn lại biết nó. Cơ thể hắn thanh thoát nhanh nhẹ lao vào trong kiếm kĩ của
Thư Hương. Nàng liền giật mình đề phòng, vẫn tung ra kiếm kỹ từng đạo một mạnh
mẽ định chém chết Trung. Nhưng không hiểu sao, những đường kiếm của nàng, hắn
đều dùng tốc độ nhanh đến mờ ảo tránh được hết. Nàng có chút kinh hãi mà dần
dần lùi ra đằng sau. Nhưng hắn vẫn theo sát nàng từng bước.
Đến khi Trung tới tầm tấn công hắn liền đâm thẳng kiếm vào người Thư Hương.
Nàng kinh hãi thu hồi kiếm kĩ chắn trước người mình.
Đinh...
Tiếng kim thiết vang lên. Nàng bị chấn bay. Trung tự nhiên hư vô bất định biến
mất khỏi tầm mắt nàng. Thư Hương nhận ra, khuôn mặt của nàng hiện lện sự sợ
hãi. Nàng hét lên.
Ánh mắt Trung mơ màng khó hiểu mở miệng nói.
Ngay sau lời nói của Trung, thời gian xung quanh hắn như ngừng lại, mọi người
bất động đứng yên chỉ riêng Trung là cử động. Ngay lập tức, hắn vô thức chém
ra ba đường kiếm ở ba hướng khác nhau trong khoảng khắc. Mỗi đường đều mang tử
ý, hắn cảm nhận được tử ý trong ba đường kiếm cực nặng hầu như ai nhận được ba
đường kiếm này chắc chắn là sẽ chết vậy. Nhưng hắn không muốn vậy. Trong lòng
hắn không hề muốn giết người chút nào.
Sự phân tâm cùng cố chấp trong tâm can đấu tranh cùng với sự vô thức mơ hồ kia
khiến hắn choáng váng. Sau một hồi hắn vẫn không thể điều khiển được cơ thể
mình. Bắt quá, sự choáng váng vừa nãy đã khiến thân thể hắn nhẹ di chuyển sang
phải một chút. Né đi ba tử huyệt trên người Thư Hương một khoảng đủ để khiến
nàng thương nặng chứ không đến nỗi đột tử.
Xoẹt....
Ba đường kiếm mạnh mẽ chém xuống, thời gian xung quanh liền được phục hồi lại.
Thư Hương ở trên không đột ngột bị chém ba đường kiếm. Thân thể mảnh mai yếu
ớt như một cành liễu phún máu rớt xuống đất. Mọi người kinh ngạc nhìn Trung.
Vừa nãy, không một ai có thể thấy được ba đường kiếm của hắn. Cứ như là hắn
chỉ cần nâng kiếm lên là ba đường kiếm tự động xuất hiện.
Thanh Thần sau khi nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi cùng âm thầm kinh hãi. Hắn
liền có suy nghĩ rằng, nếu vừa rồi là bản thân thì dù hắn có dùng mọi phương
pháp để phòng thủ hay né tránh đều vô dụng. Ba đường kiếm vừa rồi đến chính
hắn cũng không thể nhìn ra được, khi nào và ở đâu chém xuống.
Còn Trung. Hiện tại hắn đang lâm vào trạng thái mơ hồ không thể điều khiển
được thân mình. Vừa nãy, hắn có cảm tưởng rằng thân thể này không còn là của
hắn nữa. Mọi hoạt động hắn đang làm hắn đều không hề cảm nhận được những bộ
phận trên cơ thể mình. Giống như hắn đang bị ma nhập vậy. Thế nhưng mặc kệ hắn
suy nghĩ gì thì cơ thể hắn vẫn chuyển động theo ý muốn của nó chỉ là hắn có
phá đám một chút. Coi như hắn đã yên tâm về chuyện vừa rồi.
Còn Bí Kiếm hắn vừa thi triển ra khiến hắn phải ngỡ ngàng về sự mạnh mẽ của
nó. Bí kiếm Yến Phản. Được thực hiện chỉ bằng kỹ thuật của con người, không hề
mang chút linh khí hay là nội lực gì cả. Một tuyệt chiêu đặc biệt bẻ cong mọi
định luật vật lý không gian, để trong nháy mắt chém ra ba đường kiếm từ ba
hướng khác nhau. Nó lợi dụng hiện tượng khúc xạ không gian đa chiều để đột phá
giới hạn về tốc độ, kỹ năng và thời gian thi triển. Nó hoàn toàn là một kiếm
kĩ thượng thừa được xếp vào Thiên Giai kiếm kĩ. Nhưng chính hắn cũng biết
được, vừa rồi, hắn làm mọi thứ hầu như là trong vô thức. Còn hiện tại, nếu
muốn hắn thi triển nó là hoàn toàn không thể nào.