Đấu Với Thiên Thanh Thần


Người đăng: hikaru2s

Đám hộ vệ cùng đám thiếu niên ở bên ngoài đều kinh hãi. Sau khi thấy kiếm kĩ
vừa rồi của Trung, bọn họ liền lâm vào sự sợ hãi vô cùng. Hơn nữa, nhìn qua
Trung thì mặc dù hắn vừa thi triển xong kiếm kĩ vừa nãy nhưng lại hoàn toàn
thoải mái, không hề có chút mệt nhọc hay mất lực nào cả. Cảm tưởng như kiếm kĩ
vừa nãy chỉ là một đòn đánh thường vậy. Sự sợ hãi trong đó lại tăng lên.

Còn với Thanh Thần, hắn dường như có chút gì đó hưng phấn cuồng nhiệt. Bao năm
qua, hắn luôn là thiên tài đệ nhất thiếu – Thiên Thanh Thần của gia tộc Thiên
Thanh. Năm mười lăm hắn tu luyện, nửa năm sau lên Linh Nhân, hai năm sau hắn
đột phá Linh Giả. Hiện tại, tuổi hắn kém Thanh Tư hai tuổi. Mới có mười tám
tuổi đã là Linh nhân Hòa Khí cao cấp. Với thiên phú tu luyện như vậy, hắn hoàn
toàn không thể tìm được đối thủ cùng lứa. Mặc dù, Thanh Tâm hiện tại đã đuổi
kịp hắn, nhưng hắn biết nàng vẫn kém hơn hắn một bậc nhỏ. Hơn nữa, với kinh
nghiệm lịch duyệt bao năm ở Loan Nhĩ Sâm Lâm, hắn hoàn toàn có thể đơn giản
đánh bại được nàng.

Đứng ở đỉnh cao của đám thiếu niên cùng lứa. Hắn hoàn toàn buồn chán. Hầu như
đám cùng lứa với hắn đều là con ông cháu cha trong gia tộc, được gia tộc che
chở các kiểu, không hề có chút kinh nghiệm kịch duyệt về sinh tử nào. Chiến
đấu với một đám như thế, hắn hoàn toàn không có hứng thú. Cho đến khi hắn đến
đây, nhìn được thấy thực lực thật sự của Trung, hắn liền có chút hưng phấn
không hề nhẹ. Bởi vì, hắn đã có đối thủ. Một đối thủ xứng tầm với hắn, hơn
nữa, sau khi nhìn cách Trung tung ra ba kiếm vừa rồi, hắn liền nhận ra được
sát ý cùng của ba đường kiếm rất nặng. Người này không phải cá trong ao, chắc
chắn đã trải qua được sinh tử. Một đối thủ như thế mới khiến cho hắn hoàn toàn
hưng phấn, chiến ý trỗi dậy. Đã rất lâu rồi, hắn mới có cảm giác như vậy, sinh
tử chiến.

Tại phủ tộc trưởng, Thanh Toàn – tộc trưởng gia tộc Thiên Thanh đang giận dữ
quát lên.


  • Ra nhanh. Ngăn chặn sự việc lại. Bất kể là ai cũng không được sinh sự với
    thiếu niên kia.

Tên hộ vệ vâng dạ nhanh nhẹn chạy đi mất. Thanh Toàn giận dữ đập bàn. Cũng may
chiếc bàn của hắn là làm từ Cương Mộc cứng cáp, hoàn toàn chịu được lực đập
của hắn mà không bị phá nát.

Thanh Toàn này vừa nghe được tin báo việc xích mích giữa Trung và Thanh Tư
liền giận dữ kêu thủ hạ ra ngăn cản. Mặc dù có chút không thỏa đáng đối với tứ
trưởng lão nhưng hắn không muốn gây sự với thiếu niên kia. Cũng chính lão gia
gia đã nói với hắn là nên cẩn thận mà hiện tại mọi chuyện lại xảy ra xích mích
thế này khiến hắn có chút hốt hoảng. Nếu chọc giận tên thiếu niên phỏng cừng
gia tộc Thiên Thanh của hắn gặp họa mất. Mặc dù có lão gia gia cùng mấy trưởng
lão đời trước bảo vệ nhưng với sự mạnh mẽ của Linh Thể cường giả, cả cái Thiên
Thanh gia tộc này hoàn toàn bị phá nát mất.

Suy đi tính lại một hồi Thanh Toàn nóng lòng có chút không nhịn được đành mất
mặt hướng khu khách quý Nhân Phòng đi tới.

Tại Tu Luyện Phòng.

Một tiếng nổ vang vọng khắp khu Tu Luyện Phòng khiến cho những hộ vệ hốt hoảng
lao tới. Bọn họ đều hoảng sợ sợ có chuyện. Hướng tới nơi tiếng nổ phát ra. Một
thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra từ phòng tu luyện Địa Cấp. Thân hình nàng
thẳng tắp, bộ ngực nở nang ưỡn lên tham lam hít một khí trời tươi mát. Khuôn
mặt thanh thoát, mày liễu môi son cùng con mắt màu xanh lục trong suốt của
nàng phát ra khí tức âm nhu nhẹ nhàng xoa dịu cái nóng xung quanh nàng. Đám hộ
vệ đứng ngoài thấy vậy liền thở phào, mau mắn là không xảy ra sự việc gì
nghiêm trọng.

Thiếu nữ này chính là Thiên Thanh Tâm. Nửa năm trước, nàng có chút cảm ngộ đột
phá liền xử lý việc của Trung rồi chạy một mạch tới Tu Luyện Phòng tĩnh tu.
Sau nửa năm, nàng đã đột phá hoàn mỹ lên Linh Nhân. Hơn nữa, còn tăng tiến lên
tới Linh Nhân Luyện Mạch trung cấp. Vụ nổ vừa nãy cũng chính là do nàng vì đột
phá lên Luyện Mạch trung cấp hưng phấn quá thử nhiệm. Hiện tại, tu luyện buồn
chán nửa năm rồi, nàng muốn ra ngoài. Kể cả nàng có thể tu luyện tiếp đế Luyện
Mạch đỉnh phong đi chăng nữa nàng vẫn muốn ra ngoài.

Vừa bước ra, thấy đám hộ vệ đứng ngó nhìn gì đó nàng nhanh nhẹn chạy tới.


  • Thanh Hoa thúc thúc, mấy lâu nay ngài có biết tin tức gì của gia tộc không.

Thanh Hoa thúc thúc thấy Thanh Tâm chạy tới hỏi han liền cung kính cúi người
đáp.


  • Không có gì nhiều đâu tiểu thư. Gia tộc chỉ là phát triển một số mặt
    hàng...

Nhưng chưa kịp nói xong thì Thanh Tâm nói chen vào, khuôn mặt có chút choáng
váng.


  • Không không không, ta không muốn hỏi thúc mấy cái đấy.

Nàng hoàn toàn không thể nào tiếp thu được mấy cái công việc kinh doanh hay gì
gì đó của gia tộc. Nàng liền nói tiếp.


  • Ở khu khách quý có tin tức gì không?


  • Trong nửa năm vừa qua thì không....


Thanh Tâm có chút chán nản. Nhưng Thanh Hoa ngập ngừng chút lại nói tiếp.


  • Nhưng vừa rồi có một việc xảy ra. Nghe mấy tên gia nhân vừa nói rằng, hình
    như, Thanh Tư bị người nào đó đánh ngất a.

Thanh Tâm nhíu mày hỏi.


  • Ai ra tay?

Nàng biết Thanh Tư có chút ra tay tàn nhẫn với gia nhân nhưng đó chỉ là với
gia nhân. Còn mấy người trong tộc thì hắn đối đãi hoàn toàn thoải mái, không
so đo nhiều, hơn nữa còn rất công bằng. Nàng mặc dù ít gặp hắn, mỗi tháng hầu
như chỉ có một vài lần gặp nhưng hắn lại đối đãi với nàng rất tốt thế nên nghe
tin hắn gặp chuyện liền có chút không thoải mái.


  • Không ai biết cả. Hiện tại chắc là hắn đang bị đám hộ vệ vây lại.


  • A, thúc thúc có gì báo với cha ta một tiếng nhé. Ta đi ra xem xem.


  • Tiểu thư..


Nhưng chưa kịp nói xong thì Thanh Tâm chạy một mạch đi mất khiến cho Thanh Hoa
có chút bối rối. Mặc dù vậy, hắn đành thở dài giao việc cho người bên cạnh mà
đi tới phủ tộc trưởng.

Tại Khu khách quý.

Trung cầm kiếm trên tay mà có chút ngờ ngợ. Hắn hoàn toàn cảm nhận được kiếm
kĩ vừa rồi xuất ra. Mặc dù hắn có thể sẽ không bao giờ ngẫu nhiên thi triển nó
ra được nữa. Nhưng hắn lại biết được cách tu luyện nó, nếu cho hắn thời gian,
chắc chắn hắn sẽ tự tay điểu khiển thân thể chém ra nó.

Trung đang trong trầm ngâm thì đám hộ vệ như lâm phải đại địch rút đủ mọi loại
vũ khí ra hướng về phía hắn. Bọn họ mặc dù không thể nhìn ra được ba chém vừa
nãy, nhưng qua sự trải nghiệm nhiều, bọn họ nhận ra được sát ý nặng nề của nó.
Mà chém ra được sát ý như vậy. Người đó phải như thế nào. Chắc chắn là đã từng
bò trên một đống xương khô cùng bể máu để đứng lên rồi. Người như vậy mà chọc
vào chỉ có thể là tai họa.

Sợ thì có sợ nhưng bọn họ đều có trách nhiệm rất cao. Đã là hộ vệ ở đây chỉ có
một điều: “Gia tộc còn thì người còn. Gia tộc mất người vong.” Ý niệm này vốn
đã được in sâu vào trong trí não của bọn họ. Mặc dù bọn họ không phải là người
trong gia tộc, nhưng trong khu vực của gia tộc có gia đình của họ, hơn nữa,
sau khi làm hộ vệ ở đây, bọn họ đều được đối đãi hẳn hoi, ít khi bị khinh
thường cùng đàn áp. Không chỉ thế, chức vụ hộ vệ này vẫn còn hơn đám gia nhân
nhỏ bé ở trong gia tộc. Thế nên họ hoàn toàn một lòng với gia tộc.

Vừa rồi, thấy sát ý cùng sự mạnh mẽ của Trung tàn sát tiểu thư nhà Liên Thư
liền vây chặt lại. Một số hộ vệ liền nhanh nhẹn bế Liên Thư tiểu thư cùng
Thanh Tư thiếu gia hướng tới Luyện Dược, Khí Phòng cứu chữa. Còn một số thì
nhanh chân đi báo tin cho mấy trưởng lão gia tộc.

Ở bên kia, Thanh Thần mặc kệ đám hộ vệ liền thong thả đi tới chỗ Trung. Đám hộ
vệ giật mình định ngăn cản nhưng đã muộn. Hắn đã vào gần.


  • Ngươi là ai?

Thanh Thần mở lời hỏi. Trung từ trong mơ hồ tìm bộ bí kiếm liền tỉnh giấc.
Nhìn trước mặt thấy Thanh Thần đang phát ra chiến ý bừng bừng nhìn hắn. Hắn
liền chắp tay hương tới Thanh Thần cười nói.


  • Ta là Lạc Trung, cảm ơn ngươi đã cứu trợ.


  • Lạc Trung. Chưa từng nghe thấy bao giờ.


  • Đúng vậy. Đây là lần đầu ta tới đây.


  • Lần đầu tới? Gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ. – Thanh Thần ngạc nhiên.


  • Sao? – Trung có chút hiếu kì.


  • Lần đầu tới Tuân Toa thành. Dám vào tận trong Thiên Thanh gia tộc đả thương
    Thanh Tư, hơn nữa còn dám giết Liên Thư tiểu thư. Gan ngươi cũng đủ lớn rồi
    đấy.


Thanh Thần cười ha hả nhìn Trung nói lớn. Trung nhíu mày trầm giọng nói.


  • Thứ nhất, hắn gây sự trước. Thứ hai, nữ nhân vừa rồi ta chưa xuống tay vô
    tình. Chưa tính là giết...


  • Ngươi giải thích nhiều như vậy làm gì.


Thanh Thần ánh mắt lấp lóe nhìn Trung cười nhạo. Đã giết người còn thanh minh,
thật là thất vọng. Trung lạnh nhạt thở dài.


  • Ta không muốn giết người ở đây. Hơn nữa, không muốn gặp rắc rối. Mà ta cũng
    đã nhận ra đôi điều...


  • Điều gì.


  • Có giải thích cũng vậy thôi.


  • Ha hả, nhận ra thì sao. Ngươi thoát được không?


  • Chiến ý của ngươi lúc gặp ta liền bộc phát. Muốn đánh với ta hả?


  • Muốn.


  • Vậy, ta có điều kiện.


  • Điều kiện gì?


  • Đánh cược. Ngươi thắng ta ta tình nguyện chịu trói. Còn ngược lại, ngươi
    phải thả ta đi.


Thanh Thần ngạc nhiên. Điều kiện này quá đơn giản. Chỉ có điều chỉ cần Thanh
Thần câu giờ đợi cường giả trong gia tộc ra, lúc đấy muốn thoát Trung cũng
không thể thoát được. Thanh Thần nhíu mày giận dữ.


  • Ngươi cũng quá xem thường ta đi.


  • Nhiều lời vậy làm gì.


Câu này vốn của Thanh Thần nói. Giờ Trung trả lại. Hắn có chút chắc chắn rằng.
Hắn sẽ nhanh chóng thắng được Thanh Thần trước mặt. Mặc dù nội lực trong người
đang hồi phục, bí kiếm vừa nãy không thể dùng. Nhưng hắn vẫn có chút cảm nhận
khó hiểu về cơ thể hắn.

Với trí nhớ hỗn loạn và mơ hồ này, hắn không thể nhớ được chính xác và vì sao
hắn lại đi tới đây. Nhưng mặc dù không nhớ được chi tiết về mọi việc nhưng qua
xem xét thì cơ thể hắn vẫn nhớ như in được kha khá những kĩ năng chiến đấu cũ
của mình. Những kĩ năng mạnh mẽ đều không thể nhớ được. Nhưng có những kĩ năng
có thể khiến hắn kết thúc cực nhanh đối thủ mà khiến hắn không thể nào nhận ra
được.

Thanh Thần sau khi bị Trung vứt câu nói kia ngược lại liền có chút tức giận
hét lên.


  • Khinh người quá đáng.


  • Không hề. Lên đi.


Trung bĩnh tĩnh nhìn Thanh Thần nâng kiếm lên thủ thế. Còn Thanh Thần lấy một
thanh trọng đao đen xì từ sau lưng ra. Hắn nói.


  • Đây là thanh Huyền Trọng Đao. Mặc dù nhìn nó xấu xi nhưng ngươi nên cẩn
    thận.


  • Không sao, cứ tới đi.


Trung chỉ cười nhạt. Thanh Thần nhíu mày. Hắn mặc dù có tức giận thật nhưng
qua lịch duyệt của hắn, hắn hoàn toàn không ngu gì mà vội vã tấn công. Hắn
liền bảo đám hộ vệ từ từ lui lại tạo khoảng trống nhất định. Hơn nữa, chính
hắn cũng lùi lại tạo một khoảng cách an toàn với Trung.

Lúc này, Trung đợi Thanh Thần lùi đến một khoảng cách nhất định thủ thế liền
hét to lao tới.


  • Liên Trảm. (Fury Cutter)

Trung lao tới chém liên tục vào Thanh Thần một cách bình thường nhất có thể.
Hầu như đây không phải là kiếm kĩ, mà đơn thuần chỉ là chém loạn. Thanh Thần
mặc dù cảm nhận Trung hoàn toàn chém loạn, nhưng hắn không kinh thường chút
nào. Nhanh chóng lùi lại dùng Đao đỡ từng đường kiếm một.

Choang...Choang..

Tiếng kim thiết va vào nhau liên tục. Thanh Thần lùi được một đoạn liền kinh
hãi. Lúc đầu hắn có chút nghi ngờ về Trung. Mấy nhát chém đầu tiên vào đao của
hắn đều nhẹ hều như là một Linh Nhân Nhập Khí vậy, hầu như không hề tốn sức để
chặn. Chỉ là không hiểu vì sao càng ngày càng chém thì lực đạo càng ngày càng
mạnh dần. Khiến hắn có chút chật vật chống đỡ.

Trung nhìn thấy Thanh Thần đang gồng sức chống lại từng nhát chém của mình thì
cười lạnh. Hắn hoàn toàn chém nhẹ hều vào lúc đầu để cho Thanh Thần khinh
thường đỡ đòn. Một khi hắn đã chém trúng, dù có lùi lại như thế nào đi chăng
nữa thì theo cơ chế của kĩ năng này, miễn là trúng thì hoàn toàn sẽ tăng mạnh
lần tiếp theo lên gấp đôi. Từ nãy đến giờ, Trung chém ra năm đường kiếm. Mỗi
đường kiếm đều được Thanh Thần hoàn toàn chặn lại. Mà mỗi đường kiếm đều khác
nhau, nhưng đường sau nối tiếp đường trước mạnh bằng hai lần. Lần này là lần
thứ năm. Trung lại lao lên chém mạnh thẳng tắp xuống. Thanh Thần liền hô lớn
dùng linh khí hộ thân bao bọc lại Huyền Trọng Đao đón đỡ.

Ầm...

Thanh Thần chống đỡ chật vật. Lực đạo lần này quá mạnh khiến thân thể hắn có
chút không chịu nổi mà khuỵu chân xuống va chạm với mặt đất lõm xuống một
mảng. Hơn nữa, hai tay hắn tê cứng lại đau đớn, run rẩy kịch liệt, chỉ sợ cầm
đao không nổi. Trong lòng hắn lại còn mang chút hối hận, vừa nãy hắn vốn có
chút nhận ra quy tắc ra lực của kiếm kĩ này. Chỉ là hắn không thể ngờ được,
sức mạnh của nó lại kinh khủng đến thế. Hoàn toàn phá hủy linh khí hộ thể của
hắn, hơn nữa, lục chấn lại mạnh mẽ khiến hắn mang chút nội thương.

Nhưng Thanh Thần chưa kịp thở dốc thì Trung lại lao đến bổ xuống một kiếm. Hắn
hốt hoảng né ra.

Oành....

Kiếm va chạm mạnh mẽ với mặt đất. Một cơn địa chấn rung động toàn thể gia tộc
Thiên Thanh. Mọi tộc nhân cùng gia nhân hộ vệ đều kinh hãi. Tại Thiên Thanh
gia tộc này có cường giả đang đối chiến. Mấy trưởng lão của Thiên Thanh gia
tộc liền nhíu mày bay ra khỏi nơi ở hướng tới nơi xảy ra chiến đấu. Tộc trưởng
Thiên Thanh gia tộc - Thanh Toàn vốn đang chuẩn bị đi tới nơi mà Trung gây sự
bỗng nhiên nhận được cơn chấn động mạnh mẽ từ đó mà ra. Hắn sợ hãi lao thật
nhanh tới.

Tại khu khách quý Nhân phòng, Trung đứng giữa nơi hắn chém xuống. Nơi đó vốn
là một sân đá sỏi bằng phẳng giờ đã bị phá hủy hoàn toàn. Trung tâm nơi đó bị
lõm xuống mấy mét, đá sỏi vốn đã thành bột vụn. Còn thanh kiếm tầm thường mà
Trung dùng sau vụ va chạm liền vỡ nát thành từng mảnh vụn nhỏ. Vứt chuôi kiếm
đi, Trung lạnh lùng nhìn Thanh Thần.


  • Còn muốn tiếp tục sao?


  • Còn.


  • Tốt thôi.


Trong một vài giây trao đổi, Thanh Thần liền nhanh chân lùi lại điều tức thân
thể nhằm chuẩn bị đỡ đòn tiếp theo của Trung. Với đòn đánh vừa rồi, hắn cảm
thấy Trung đáng sợ hơn những gì hắn nghĩ. Nhưng cũng vì thế mà hắn liền cảm
thấy hưng phấn hơn rất nhiều. Bởi có lẽ, sự sống chết mà bản thân phải rành
lấy khiến hắn có chút nghiện cảm giác này. Chính cảm giác này mà hắn tìm bao
lâu nay khi bị nhốt ở trong gia tộc. Hắn khao khát nó. Hắn hoàn toàn có thể
chết nhưng nếu chết hắn cũng muốn chết trong cái cảm giác này. Cuối cùng người
thiếu niên trước mặt đã đem đến cho hắn cảm giác này, hắn sợ hãi nhưng kèm
theo đó là sự hưng phấn cùng cố chấp tìm đường sống trong chỗ chết. Hắn hoàn
toàn cuồng nhiệt phát ra chiến ý tột cùng.


Ngao Du Linh Giới - Chương #7