Người đăng: hikaru2s
Kinh ngạc trước sự tỉnh dậy của Trung. Cô bé gia nhân ngỡ ngàng.
Nàng là Mạc Hương, một cô bé gia nhân được gia tộc phân phó chăm sóc cho
Trung. Lúc đầu, nàng rất sợ mấy loại việc kiểu này. Nghe qua các chị gia nhân
lớn trong gia tộc nói này nói nọ nàng tưởng công việc này cực kì khó khăn.
Nhất là cái khoản “làm ấm giường” thì nàng rất sợ. Nàng mới có mười lăm tuổi,
người chưa phát dục hết, nhưng khuôn mặt nàng rất ngây thơ trắng trẻo khiến ai
cũng muốn cưng nựng nàng. Mặc dù nàng làm gia nhân, nhưng chính vì sự ngây thơ
dễ thương đấy mà không ai dám cho nàng làm việc gì quá cực nhọc, nhất là mấy
việc kiểu kiểu kia.
Hiện tại được gia tộc phân phó nàng liền cật lực phản đối, nàng không muốn tự
dưng mình lại thất thân cho một công tử xa lạ nào đó nhưng tất cả lời phản đối
của nàng đều vô vọng. Trong lòng đau khổ nhận công việc, nàng sợ đến nỗi không
dám ra khỏi phòng của mình. Qua lời khuyên của mấy chị gia nhân cùng phòng
nàng mới dám đến nơi Trung nằm.
Lần đầu tiên đến thì nàng mới biết được. Người cần nàng chăm sóc là người bị
thương nặng không thể dậy nổi. Lúc đấy trong lòng nàng mới thở dài nhẹ nhõm,
tạ ơn trời đất. Nhưng qua một thời gian chăm sóc nàng bắt đầu cảm thấy thương
hại cho thanh niên kia. Nhìn khuôn mặt non choẹt của anh ta nàng đoán anh ta
tầm tuổi mình, thế mà bị thương nặng đến nỗi này. Khổ thân.
Sau một năm, cuộc sống của nàng sau khi được gia tộc giao việc chăm sóc Trung
liền trở nên đơn giản và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mọi việc chỉ đơn giản có dọn
dẹp, nấu ăn cùng tắm rửa cho người đó. Lúc đầu mặc dù có ngại ngùng rất rất
rất là ngại ngùng. Nhưng dần dần, nàng cũng quen.
Thế mà, hiện tại anh ta lại tỉnh dậy khiến nàng rất ngạc nhiên, trong lòng có
chút vui mừng khó hiểu. Nghe anh ta hỏi nàng mới giật mình.
À, xin lỗi, tôi hơi ngạc nhiên khi anh tỉnh dậy.
Tỉnh dậy - Trung ngạc nhiên - Thế này là sao?
Anh không biết chuyện gì xảy ra à?
Trung lắc đầu.
Trung không muốn nói đến việc anh bị cái gì đó ngăn cách kí ức của hắn. Chuyện
nay hắn không muốn để ai biết cả.
Trung nghê vậy cũng đành gật đầu, hắn ta vừa mới tỉnh dậy, không biết chuyện
gì đã từng xảy ra, không nhớ chút gì về quá khứ, đến cả bản thân hắn hắn còn
không nhớ được tên hắn là gì. Hiện tại cách tốt nhất vẫn nên thông qua người
đã đưa hắn tới đây để xác nhận mọi chuyện.
Mạc Hương chạy mất hút. Trung mới đi vào phòng. Nhìn lại căn phòng mình đã
nằm, cảm giác đơn điệu bình thường của căn phòng khiến hắn có chút thoải mái,
chẳng lẽ lúc trước hắn vốn là một người bình thường sao?
Ngồi xuống bộ bàn ghế ở giữa phòng, hắn ta bắt đầu kiểm tra đồ đạc bản thân.
Sau một lúc lần mò, hắn hầu như không phát hiện được cái gì ngoại trừ một cuốn
sách cũ cùng với một quả bóng tròn kì lạ. Nhìn qua quả bóng, hắn cảm giác được
sự chờ mong của bản thân cùng chút gì đó nuối tiếc khi cầm nó lên. Quả bòng kì
lạ với màu tím nhạt và trắng phân biệt trên và dưới. Ở phía trên có hai mảnh
đỏ hồng đối xứng hai bên cùng với chữ M trắng tinh ở giữa hai mảnh. Ở giữa có
một vòng đen cùng một chiếc nút bạc nhỏ ngăn cách hai nửa tím trắng, còn ở
phía dưới hoàn toàn là một màu trắng ngần tinh khiết.
Hắn nhìn quả bóng đôi chút rồi bỏ ra. Mặc dù hắn tò mò bên trong quả bóng chứa
đựng vật gì, nhưng hắn lại cảm nhận được, hiện tại không phải lúc để hắn mở
ra. Hắn không hiểu sao, tin vào trực giác của mình đên vậy. Bỏ quả bóng xuống
hắn bắt đầu hướng sự chú ý sang quyển sách cũ.
Hắn cầm quyển sách lên. Một cảm giác thân quen, cùng hoài niệm ập đến. Một
chút nhớ mong, một chút buồn bã, một chút bi thương. Hắn không thể hiểu được,
vì sao quyển sách này lại cho hắn nhiều cảm giác như vậy. Hắn cảm tưởng như,
quyển sách này, không chỉ luôn luôn ở bên mình, mà nó còn là một kỉ vật gì đó
khiến hắn không thể nào mất. Hắn phải tìm ra cách khôi phục lại trí nhớ nhanh
nhất có thể, chứ hắn hiện tại, mất trí nhớ, lạc vào một nơi xa lạ không một
cảm giác thân quen thế này khiến hắn rất khó chịu.
Hắn thở dài. Cuốn sách cũ đó tựa đề là Hóa Linh Quyết. Trang đầu tiên của nó
chính là một nét bút thanh thoát nhẹ nhàng tựa như một cô gái nhỏ lạnh lùng
viết nên vậy.
“Hóa Linh Quyết tặng cậu, nhớ giữ kĩ mà tu luyện. Chuyện xảy ra với cậu đều do
tôi tự dưng kéo cậu vào. Thật lòng xin lỗi. Cố gắng lên, tôi đợi cậu...
Bạn thân duy nhất
Nguyệt”
Nguyệt? Đó là ai? Hắn nhìn vào chữ kí mượt mà cùng thanh thoát kia mà nhớ lại.
Nhưng chưa kịp nhìn ra hình bóng của ai đó, một tia sét đỏ lại lóe lên trong
não hắn. Hắn đau đớn rú lên, từng tia gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương,
mắt hắn đỏ lừ, hai hàm răng nghiến lại vang lên từng tiếng ken két sắc nhọn.
Hắn gục xuống sàn, chân tay run rẩy ôm đầu. Điều hắn biết duy nhất trong lúc
đấy là sự đau đớn tột cùng cùng hình ảnh tia sét đỏ nhộn nhạo trong đầu hắn.
Sau khi vật vã run rẩy dưới sàn nhà một lúc, hắn mới dám đứng lên vịn vào bàn
và ngồi xuống thở hồng hộc mệt mỏi. Hắn có chút sợ hãi, sự đau đớn vừa nãy đủ
khiến hắn ngất đi thêm một thời gian nữa. Cũng may hắn cố gắng giữ tỉnh táo
lại.
Hắn nghỉ ngơi đôi chút thì lại thấy tiếng bước chân. Có ba người. Trong đó có
hai người bước chân thanh thoát nhẹ nhàng như không mang chút tiếng động nào,
chắc chắn là cao thủ, còn một người còn lại bước chân nhanh chóng, vội vã,
hình như là chạy theo không kịp.
Hắn bình tĩnh lại, gạt hết mồ hôi cùng nước mắt đi, cất hai đồ trên bàn vào
trong người điều chỉnh lại bộ dáng đợi người tới. Một lúc sau, có ba người
tới, một là cô bé gia nhân vừa này hắn nói chuyện cùng, cnf hai người còn lại
một người trung niên chắc chưa tới bốn mươi, còn một người là một ông già
không biết bao nhiêu tuổi. Hắn liền nhìn vào ông lão, theo trực giác hắn cảm
nhận được người nhìn thấu được cơ thể mình chính là ông lão này. Hắn không
biết ông ta có nhìn được ra thứ tia sét màu đỏ kia trong đầu mình không?
Ba người đi vào phòng của Trung, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy Trung bình tĩnh
như thế. Dù sao thì, ở một nơi lạ hoắc lại còn không nhớ được chuyện gì đã xảy
ra. Với độ tuổi non nớt của Trung thì hẳn phải là hoảng sợ mới đúng chứ. Người
trung niên liền gạt sự ngạc nhiên tiến tới định hỏi thì ông lão bên cạnh ngăn
lại. Ông ta mới bước tới, ngồi xuống bàn từ tốn hỏi:
Cậu còn có kí ức gì trong đầu không?
Không, hoàn toàn không. Mọi thứ trong đầu tôi giờ hỗn loạn ong ong hết cả
lên, tôi không thể nhớ được chuyện gì cả. – Trung lắc đầu, hắn muốn thử xem
ông lão có hoàn toàn biết được thứ trong đầu hắn không.
Thế là đúng, linh hồn tan nát, cậu mà khôi phục lại trí nhớ trong một năm
nay được thì tôi phải gọi cậu là tiền bối rồi.
Gã trung niên ngạc nhiên, với tu vi và thân phận của gia gia mình, ông ta hoàn
toàn đứng đầu trong ngôi thành này. Thế mà hiện tại, gia gia đang đối đãi với
thanh niên kia không chỉ cần thận mà còn xem như là ngang hàng. Điều này có
nghĩa là, lúc trước, rất có thể thanh niên kia có tu vi bằng với gia gia, Linh
Thể Anh Linh cảnh. Ông ta liền thay đổi cách nhìn, vỗ nhẹ vai của Mạc Hương
chỉ ra ngoài. Mạc Hương mặc dù không hiểu được nhiều, nhưng thấy gia chủ ra ý
liền lui ra ngoài đóng cửa vào.
Sau khi phân phối xong, gã trung niên tiến tới cẩn trọng ngồi xuống bàn.
Trung thấy thế liền nhìn lại gật đầu.
Qua cử chỉ của người trung niên, hắn biết đây mới là gia chủ trong lời nói của
cô bé gia nhân. Còn ông lão này lại là một khái niệm khác, biểu hiện của người
gia chủ với ông lão này hoàn toàn là nghe lời và phụ thuộc, chắc có lẽ có một
quan hệ trưởng bối gì đó đối với gia chủ. Hắn lại nói tiếp:
Hai người nhìn nhau. Ông lão gật đầu khoang tay lại. Người tung niên liền nói:
Tiền bối...
Hãy khoan, tuổi của tôi kém tuổi của ông khá nhiều, chữ tiền bối tôi không
dám nhận.
Thế cùng được. Thông qua con gái nhà tôi thì tôi biết được tên của các hạ
là Trung, chỉ duy một chữ không sai. Còn chuyện đã xảy ra bọn tôi không biết
như thế nào. Chỉ biết là các hạ đã cứu con gái duy nhất của tôi trong Loan Nhĩ
Sâm Lâm. Nghe qua thì là các hạ ra tay cứu giúp nhưng gặp phải Ngạo Cuồng Sư –
vương của Loan Nhĩ Sâm Lâm. Hai bên đánh nhau một hồi thì các hạ trọng thương
ngất đi, còn Ngạo Cuồng Sư phải chạy trốn. Lúc đó, đám người con gái nhà tôi
đã đem các hạ về.
Tôi ngất được bao lâu rồi?
Hơn một năm.
Trung suy nghĩ. Hiện tại, hắn biết hắn tên là Trung. Nhưng không thể nhớ được
họ. Rốt cuộc vì sao hắn lại thành ra thế này, đó là một chuyện khác. Hắn nói:
Nơi đây là đâu vậy?
Nơi đây là gia tộc Thiên Thanh của chúng tôi, tại Tuân Toa thành thuộc đế
quốc Lâm Thiên, Đại Lục Hoàn Nguyên.
Ông lão lúc này mới nói:
Không biết cậu còn nhớ khả năng dùng linh khí không?
Linh khí? Đó là cái gì?
Hai người giật mình nhìn Trung. Chẳng lẽ tên này đến cả cái này còn quên sao.
Người trung niên liền nói:
Cảm thấy có chút nhoi nhói ở đầu mình, Trung trầm mặt xuống thở nhanh. Hai
người bên kia liền phát hiện ra điều không đúng. Hắn nói:
Hai người nhìn nhau đành thở dài. Họ liền nhận ra được linh hồn của thanh niên
này hiện tại vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, vẫn cần một thời gian nữa. Trung
nhịn đau nhìn thấy hai người thở dài liền nói.
Phiền hai người cho tôi thời gian nghỉ ngơi.
Được.
Người trung niên nói. Ông lão bên cạnh cũng gật đầu.
Tốt, không biết quý tánh hai người là gì?
Tại hạ là Thiên Thanh Toàn.
Còn lão là Thiên Thanh Trọng.
Cảm ơn.
Trung đứng lên tiễn khách. Hai người cũng biết mình phải đi liền không chần
chừ mà chào hắn rồi đi ra ngoài. Hắn đợi hai người đi xa mới đóng cửa vào,
loạng choạng đến giường gục xuống ngất đi. Bên trong hải não của hắn, có hàng
ngàn vạn tia sét đang chạy ngang chạy dọc khắp nơi. Bỗng dưng, một tia sét ở
một góc nào đó liền nhạt đi, dần dần mờ dần rồi biến mất. Một dòng linh hồn
nhàn nhạt được trôi ra nhập vào trong linh hồn hắn. Hắn đang ngủ say nên hoàn
toàn không biết được.
Thanh Toàn với Thanh Trọng đi xa liền nhìn nhau. Thanh Toàn mở miệng trước:
Gia gia, ngài có nhìn ra được hắn đang có tu vi gì không?
Chắc chắn là Linh Thể cảnh. Nhưng ta lại không nhìn ra được Anh Linh trong
người hắn. Chỉ sợ hắn là Linh.
Thanh Toàn ngạc nhiên. Linh Thể Linh giai. Không biết cấp nào nhưng cũng đủ để
xưng bá quanh đây. Mà nhìn qua, tên thanh niên kia mới mười mấy tuổi, hắn là
thiên tài nơi nào. Thanh Trọng nhìn ra sự kinh hãi của Thanh Toàn liền nói:
Ngươi phải cẩn thận đối đãi hắn. Rất có thể hắn là một thiên tài nào đó của
mấy tông phái trấn quốc. Đây là một hồi kỳ ngộ của gia tộc ta.
Con sẽ cẩn thận, gia gia đừng lo.